Tầm quan trọng của đại tướng đánh cuối không cần nói cũng biết. Có những khi ưu thế cục diện hai đội hữu trước đó đánh cho tuyển thủ thứ ba thấp máu, đại tướng lên đánh cuối chỉ cần giải quyết đối thủ tàn phế là thắng, chỉ cần không chủ quan thì sẽ không thể bỏ được cờ lệnh lôi đài. Nhưng càng có nhiều khi, hai đội hữu trước đó tạo ra thế hòa hoặc thế thua, lúc này áp lực tâm lý của người đánh cuối sẽ vô cùng lớn.
Một chọi hai, nói sao cũng không dễ dàng, tỉ lệ thắng của hai bên là 50 50, trừ phi là những lưu phái có thuộc tính khắc chế quá mạnh, còn không thì chỉ duy trì 50% chiến thắng mà thôi. Nói cách khác, thực ra trình độ của những tuyển thủ thần cấp là tương đương nhau, thi đấu thắng thua đều dựa vào phát huy khi ra sân. Dưới tiền đề này, chênh lệch máu dù rất ít cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Liên tục phải đấu với Hứa Mạch và Tạ Quang Nghị, trong lòng Từ Sách thực ra cũng không có tin tưởng gì, tuy hắn kiêu ngạo, nhưng không phải tự đại. Bản thân cũng hiểu được mình một chọi hai, phần thắng ít hơn khá nhiều.
Nhưng với tính cách của Từ Sách, dù trước mặt là một ngọn núi, hắn cũng không có khả năng lùi bước – hắn sẽ sử dụng thanh đao trong tay phá vỡ ngọn núi đó.
Quỷ hút máu điên cuồng của đội tuyển Long Ngâm vừa lên đài, khiến khán giả cảm thấy được thứ nhiệt huyết quen thuộc, Từ Sách đấu với Hứa Mạch 15% máu, không nói hai lời, trực tiếp tiến lại gần dùng một bộ liên chiêu nhanh chóng đánh cho Hứa Mạch tàn phế.
Hứa Mạch đương nhiên sẽ không ngu ngốc để bản thân mất máu, roi dài xanh đậm trong tay vung ra, như loài rắn quấn quanh eo Từ Sách, vung lên trực tiếp ném Từ Sách ra xa, nhân cơ hội lùi về kéo dãn cự ly.
Từ Sách bị quăng lên không trung dùng “Phi hạc xung thiên” nhảy lên, lại dùng khinh công ba bước “Phiêu tuyết xuyên vân” trên không, nhanh chóng xoay người đuổi theo, vạt áo màu trắng và màu đỏ theo động tác phất lên, tựa như đại bàng giương cánh, soái khí vô cùng.
Hứa Mạch vừa bảo trì cự ly vừa quay đầu tấn công Từ Sách, Từ Sách lại vẫn đuổi theo sát, hai người ngươi truy ta đuổi trong đầm lầy, cuối cùng Từ Sách cũng bùng nổ hạ gục Hứa Mạch, máu của hắn vừa vặn chỉ còn 80%, hút máu trở lại được 5%, hiện tại là 85%, nhưng mana lại tiêu hao khá nghiêm trọng, chỉ còn chưa đến 80%.
Trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi đại tướng đối phương lên đài, Từ Sách đột nhiên nhớ tới lời Lưu Xuyên nói – làm đại tướng đánh cuối, cậu phải quen với hoàn cảnh bất lợi có áp lực, phải học cách tính toán kỹ năng.
Vừa rồi rõ ràng mình tính toán chưa đủ tốt, Minh Giáo không sợ mất máu, vì mất máu có thể hút máu trở lại, nhưng phải nghiêm khắc khống chế mana, trong cục diện lấy ít địch nhiều, hết mana sẽ tương đương với một cao thủ bị phế bỏ nội lực, đánh ra không tạo được thương tổn, xem ra nên chú ý điểm này nhiều hơn một chút.
Cuối cùng đại tướng đối phương cũng lên sân, trên màn hình lớn hiện ra ID: Ba Quang Lân Lân.
– quả nhiên là Tạ Quang Nghị!
Nhị sư đệ của Lưu Xuyên, đội phó thứ hai của Hoa Hạ, tuy nhỏ tuổi hơn Lưu Xuyên một chút, nhưng lại là một người con trai cực kỳ thành thục, bình tĩnh và ổn trọng. Không giống Lưu Xuyên vô tâm vô phế tủm tỉm mỉm cười cả ngày, trên mặt Tạ Quang Nghị rất nghiêm túc, sau khi lên đài, bình tĩnh điều chỉnh thuộc tính nhân vật, theo thông báo của trọng tài đăng nhập nhân vật Đường Môn của mình.
Vừa rồi Từ Sách cùng Hứa Mạch đuổi đuổi đánh đánh, khi Hứa Mạch tử vong, vị trí của Từ Sách là hướng tây nam của sân đấu, khi tuyển thủ chết, trọng tài sẽ lập tức tạm dừng thi đấu, chắc chắn Từ Sách không thể đi đâu.
Vị trí này khá gần điểm hồi sinh của thành viên Hoa Hạ, nói cách khác, sau khi nhân vật của Tạ Quang Nghị xuất hiện sẽ rất nhanh tìm thấy Từ Sách. Từ Sách biết điểm này, ngay sau khi trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu, hắn liền mở kỹ năng ẩn thân, bay tới tảng đá bên cạnh.
Tạ Quang Nghị đi tới vị trí của Từ Sách trong trí nhớ, dừng lại bước đi lại không thấy thân ảnh đối phương. Tạ Quang Nghị đành chuyển tầm nhìn, cẩn thận quan sát xung quanh.
Từ Sách đứng chờ cơ hội, hắn muốn vòng ra sau lưng Tạ Quang Nghị đột kích, vòng ra sau đánh lén có thể dễ dàng tạo ra bạo kích, thương tổn mà bạo kích đánh ra có thể giúp hắn hấp thu được một lượng máu lớn. Hơn nữa, vì mana của hắn khá ít, đánh ra bạo kích vài lần mới có hi vọng.
Nhưng ngay một khắc Từ Sách chuẩn bị lại gần, Tạ Quang Nghị đột nhiên xoay người, Tang hồn đinh trong tay bay ra!
Chỉ thấy một trận đinh bạc dày đặc bay ra, giống như mưa tuyết bao trùm vị trí của Từ Sách, nhìn qua rất hoa lệ. Từ Sách bị Tang hồn đinh đánh trúng, trạng thái ẩn thân mất hiệu lực, đồng thời trên người trúng trạng thái mất máu vài tầng!
Khán giả hiện trường đều có chút không ngờ – Từ Sách đã sớm ẩn thân khi Tạ Quang Nghị xuất hiện, có thể nói vẫn luôn ẩn thân ở đó chờ Tạ Quang Nghị đi tới. Chẳng nhẽ sau lưng Tạ Quang Nghị có mắt sau, sao có thể phát hiện ra?
Đối với chuyện này, Trương Thư Bình bình luận: “Chắc mọi người rất hiếu kỳ chuyện gì vừa xảy ra phải không, thực ra đối với tuyển thủ chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú mà nói, phán đoán vị trí ẩn thân của đối thủ thực ra cũng không khó. Đối thủ ẩn thân, tuy không nhìn thấy, nhưng tai có thể nghe, biến hóa hoàn cảnh xung quanh cũng sẽ nhắc nhở rất nhiều, tỉ như trong bản đồ đầm lầy hiện tại, khi tảng đá Từ Sách đứng vừa vặn tạo thành góc 60 độ với tảng đá mà Tạ Quang Nghị đứng, là vị trí dễ dàng khinh công bay tới đánh lén nhất, Tạ Quang Nghị chỉ cần suy luận ngược một chút, liền có thể đoán được phương hướng vị trí đại khái của đối phương.”
Tô Đồng sửng sốt nói: “Suy luận ngược, nghe qua thật cao siêu nha!”
Trương Thư Bình cười nói: “Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của tuyển thủ lão làng kinh nghiệm phong phú và người mới. Khả năng suy luận, phỏng đoán, trực giác, kinh nghiệm của tuyển thủ lão làng đều mạnh hơn người mới. Có thể nói, trực giác thi đấu trên sân chính là kết quả tích lũy qua nhiều năm thi đấu, càng đấu nhiều càng hiểu rõ bản đồ nào vị trí mai phục thích hợp ở đâu. Cao thủ chân chính đều tin tưởng vào trực giác của chính mình.”
Tô Đồng tán thưởng gật đầu. “Không sai, đội phó Tạ không hổ là tuyển thủ nổi bật trong Đường Môn Ám khí, vừa rồi khi đột nhiên xoay người ra tay, hiển nhiên cũng là nhờ kinh nghiệm thi đấu phong phú mà đoán được suy nghĩ của Từ Sách, dùng đấu pháp Lạc tuyết thức trong truyền thuyết, thật sự rất hoa lệ!”
Đáy lòng Từ Sách cũng vô cùng rung động, Lưu Xuyên thường nói “Đấu pháp Lạc tuyết thức” lợi hại thế nào, nhưng hôm nay khi tự mình trải qua, hắn mới phát hiện sự đáng sợ của đấu pháp ám khí này, giống như bão tuyết ập tới, ám khí màu bạc tạo thành thiên la địa võng đổ xuống, khiến không ai tránh được.
Thương tổn Tạ Quang Nghị đánh ra rất lớn, Từ Sách bị trúng liên kích ám khí trong nháy mắt mất máu năm tầng, Từ Sách biết, bản thân mình đánh với Tạ Quang Nghị không có khả năng thoát được truy kích của anh, chẳng thà chủ động một chút.
Ngón tay Từ Sách nhanh chóng ấn bàn phím – ảo ảnh thuật!
Nhìn thấy trên màn hình xuất hiện chín Từ Sách cùng một lúc, người xem hiện trường nhất thời bộc phát tiếng vỗ tay!
Không ít người nghi hoặc: Hắn mở ảo ảnh thuật là để nhiễu loạn tầm nhìn đối phương nhân cơ hội chạy trốn sao?
Không!
Từ Sách quyết đoán lại gần bạo đánh để chứng minh cho người xem thấy, hắn mở ảo ảnh thuật không phải để chạy trốn, mà muốn đối chiến cự ly gần!
Trong tình huống máu chênh lệch rõ ràng, chống lại đại thần Ám khí Đường Môn, Từ Sách không hề hoảng sợ, không hề lùi bước. Hắn vẫn là quỷ hút máu của Long Ngâm, nhiệt huyết sôi trào như trước đây, là đại tướng mà Lưu Xuyên đích thân lựa chọn!
Trương Thư Bình nhịn không được nói: “Cách đánh của Từ Sách thật ra rất thông minh, vì đấu với tuyển thủ như Tạ Quang Nghị, nếu hắn ẩn thân chạy trốn đánh chậm chắc chắn sẽ không có phần thắng. Tạ Quang Nghị cũng sẽ ẩn thân, cũng sẽ đánh lén, cự ly công kích lại xa hơn, máu và mana lại nhiều hơn, như vậy sẽ rơi vào cục diện bị động. Rõ ràng Từ Sách đã bình tĩnh suy nghĩ tại thời khắc mấu chốt – muốn đối đầu trực tiếp.”
Tô Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy! Đánh cận chiến nếu đối đầu trực tiếp thì Minh Giáo sẽ có lợi thế so với Đường Môn, hơn nữa Minh Giáo huyết tế còn có thể dựa vào kỹ năng công kích để hút máu, lúc này Từ Sách mở chiêu, dùng ảo ảnh nhiễu loạn tầm nhìn của đối phương chính là để nhân cơ hội nhanh chóng lại gần, chắc chắn chính là lựa chọn tốt nhất. Như vậy anh ta có thể chế trụ được đối phương, cũng liều mạng thử sức của chính mình.”
Trương Thư Bình cười nói: “Thực ra Từ Sách đi một bước liều lĩnh như vậy cũng không nhất định đánh lại được Tạ Quang Nghị, điều quý nhất là hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ ra chiến thuật đúng đắn tại thời khắc mấu chốt.”
Tô Đồng cũng mỉm cười nói: “Đấu pháp của tuyển thủ này nhìn qua có vẻ liều mạng như Tam Lang, nhưng thực ra lại là một tên quỷ hút máu vô cùng bình tĩnh.”
Trong khoảng thời gian hai bình luận viên phân tích chiến cuộc, tình hình trên sân cũng thay đổi trong nháy mắt.
Từ Sách lại gần dùng tốc độ tay nhanh nhất đánh ra thương tổn lên người Tạ Quang Nghị, nhưng người kia không hề gấp gáp, nhanh chóng dùng khinh công kéo dãn cự ly, “Phi hoa trích diệp” và “Bạo vũ lê hoa” trong tay đồng thời tung ra hướng về phía Từ Sách!
Từ Sách trúng chiêu, lại quyết đoán khinh công đuổi theo!
Hai người đánh khá kịch liệt, Từ Sách không thể không thừa nhận, độ chính xác của sư đệ Tạ Quang Nghị của Lưu Xuyên rất cao, chỉ riêng “Lạc tuyết thức” của anh đã khiến người ta đau đầu vô cùng, khả năng vận dụng các loại ám khí đã đạt tới trình độ nhuần nhuyễn, không hổ là cao thủ đệ nhất của Ám khí Đường Môn.
Từ Sách dùng hết toàn lực, tuy rằng cuối cùng tiếc nuối thua trận, nhưng cảm giác vui sướng “đối chiến với cao thủ” vẫn khiến hắn có cảm giác rất đã ghiền! Đối với hắn mà nói, thắng thua của trận đấu này không còn quan trọng, cái mấu chốt là hắn có cảm giác mình phát hiện ra rất nhiều điều mới sau khi giao thủ với Hứa Mạch và Tạ Quang Nghị. Giống như vừa mở ra một cánh cửa mới toanh, khiến hắn kích động không thôi!
Đương nhiên, sau khi tuyển thủ xuống đài, nhìn điểm số 0:3 trên màn hình, tâm tình kích động của Từ Sách lập tức bị một chậu nước lạnh hất tắt lịm, buồn bực gục đầu ngồi cạnh Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh mềm lòng cầm tay hắn nói: “Đừng buồn bực, mọi người chưa trách cậu, vừa rồi Xuyên đội còn khen cậu nữa.”
Từ Sách giả vờ vô tình hỏi: “Anh ta khen gì tôi?”
Giang Thiếu Khuynh mỉm cười nói: “Anh ấy nói, cậu đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, trước đây cậu quá kích động, quá ngây thơ, thường xuyên máu dồn lên não không để ý hậu quả đánh loạn một trận. Hiện tại cậu đã thông minh hơn, biết gặp được tuyển thủ nào thì đánh ra sao, so với trước đây trầm ổn hơn, cũng học được cách biến hóa, điểm tiến bộ này thực sự rất đáng giá.”
Từ Sách nhất thời đen mặt: Lưu Xuyên muốn khen người cũng không thể khen cho tử tế là sao? Nhất định muốn vừa khen vừa chửi sao?
Nhưng chuyện Lưu Xuyên khen hắn sau lưng vẫn khiến trong lòng Từ Sách có chút cao hứng – cảm giác được đội trưởng công nhận tựa hồ cũng không tệ lắm!
Hết chương 278.
*Tam Lang: Thạch Tú, ngoại hiệu Phanh Mệnh Tam Lang (tiếng Trung: 拚命三郎: Chàng Ba liều mạng) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Mấy chương này mình mệt quá không beta lại được, mọi người phát hiện có lỗi gì thì comment để mình sửa nhé. T_T