Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 6 - Chương 270: Long Ngâm vs Thịnh Đường (Mũi tên đoạt mệnh)




Lâm Đồng kết thúc rõ ràng có chút buồn bực, tuy biết rằng mình và đại thần đương nhiên có chênh lệch, nhưng hôm nay giao đấu cùng Trần Tuấn Phi, cô mới ý thức rõ ràng được cái gọi là sự “lợi hại” của đại thần.

Có thể nói, khi đối chiến với Trần Tuấn Phi cũng có thứ áp lực vô hình khi cô PK với Tần Dạ và Lưu Xuyên, ý thức dự đoán của cao thủ khiến có rất nhiều thời điểm cô không kịp ứng đối, cảm giác như Trần Tuấn Phi đến và đi vô tung vô ảnh như u linh, xuất hiện phía sau mình một cách thần kỳ, bị cậu ta liên tục đánh lén từ sau lưng, khiến cho tiết tấu của Lâm Đồng trở nên hoàn toàn lộn xộn.

Nếu không phải dựa vào bộ chiêu thức hợp lại cuối cùng của mình để đánh Trần Tuấn Phi, trận này đối chiến cơ hồ là hoàn toàn bị áp chế.

Tần Dạ thấy Lâm Đồng buồn bực liền vỗ bả vai của cô, thấp giọng an ủi nói: “Không sao cả, trong liên minh Trần Tuấn Phi được coi như tuyển thủ đứng đầu của lưu phái Đường Môn Ám khí, cô không chiếm được lợi thế trong tay cậu ta là chuyện bình thường, trận lôi đài này kể cả tôi có lên cũng không nhất định có thể thắng được.”

Tần Dạ nói những lời này không chỉ là an ủi thuần túy, cũng có vài phần thực sự cầu thị. Anh cũng từng giao thủ nhiều lần với Trần Tuấn Phi, biết thực lực của đội phó Thịnh Đường là thế nào. Trong số nhiều tuyển thủ chơi Đường Môn tại liên minh chuyên nghiệp như vậy, nối danh nhất đều là những người cùng sư môn với Lưu Xuyên – Lưu Xuyên là đại sư huynh một mình làm bá chủ lưu phái Khôi lỗi nhiều năm, tiểu sư đệ Đường Ngự Phong trong lưu phái Cung tiễn không ai địch lại, nhị sư đệ Tạ Quang Nghị và sư điệt Trần Tuấn Phi cũng là hai người nổi bật nhất của lưu phái Ám khí, đấu pháp tuy bất đồng nhưng đều khiến rất nhiều cao thủ đau đầu. Lâm Đồng thua Trần Tuấn Phi cũng nằm trong dự đoán của Tần Dạ.

Nhìn cô gái chính mình đích thân rèn giũa đang uể oải, Tần Dạ bèn lên tiếng an ủi.

Lâm Đồng nghe Tần Dạ nói, trong lòng thực sự dễ chịu hơn, cười cười nói: “Tôi biết, trình độ của tôi và đội phó Trần vẫn có khác biệt, hơn nữa cậu ta chơi đấu pháp từ xa thả diều rồi vòng ra sau lưng, đấu với cận chiến chắc chắn có ưu thế.”

Tần Dạ mỉm cười một chút nói: “Hiểu là tốt rồi. Thắng thua là chuyện bình thường, đừng để trong lòng.”

“Dạ.” Lâm Đồng nghiêm túc gật đầu.

Lý Tưởng thấy Tần Dạ và Tâm Đồng ghé vào nhau nói chuyện, trong lòng nhịn không được chua chua, đến gần bên tai Tần Dạ nói: “Lâm Đồng thua có một trận anh đã nghĩ cách đi an ủi, khi tôi bị vây đánh cho chết sao anh chưa từng an ủi nhỉ?”

Tần Dạ thản nhiên nhìn cậu một cái, lại gần nói: “Đừng có ghen bậy ghen bạ.”

Lý Tưởng: “…”

Lý Tưởng bị đọc vị cười ha ha gãi đầu, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

Vì Lâm Đồng của Long Ngâm thất bại, áp lực cho người thứ ba ra sân là Ngô Trạch Văn rất lớn, không những phải đấu với Trần Tuấn Phi thấp máu, còn phải đánh với đại tướng thứ ba của Thịnh Đường – rất có khả năng là đội trưởng Đường Ngự Phong.

Một chọi hai liên tục đánh bại hai vị cao thủ Đường Môn cơ hồ là bất khả thi. Ngô Trạch Văn hiểu rất rõ điều này, nhưng cậu luôn bình tĩnh, biểu hiện trên mặt vẫn trấn định tự nhiên, nhìn qua không hề lo lắng hồi hộp.

Lưu Xuyên mỉm cười xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Đi đi, đánh thật tốt. Kết quả ra sao không quan trọng, học hỏi thêm được gì đó là tốt rồi.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

***

Khi nhân vật “Mê Vụ Chiểu Trạch” của Ngô Trạch Văn xuất hiện trên bản đồ, “Ngưỡng Thiên Trường Tiếu” của Trần Tuấn Phi còn dư 30% máu.

Đường Môn và Ngũ Độc đều đánh tầm xa, cự ly công kích của Ám khí Đường Môn và Cổ trùng Ngũ Độc chênh nhau không nhiều, Trần Tuấn Phi muốn dùng đấu pháp đánh từ xa để đánh Ngô Trạch Văn sẽ khá khó khăn, bởi vì khi cậu công kích tới Ngô Trạch Văn thì đồng thời Ngô Trạch Văn cũng có thể công kích ngược lại, không dễ đối phó như Lâm Đồng Cái Bang tay ngắn.

Trần Tuấn Phi kiên nhẫn ẩn thân chờ trong rừng cây, còn Ngô Trạch Văn lại triệu hồi pet cóc độc của mình, tạo thành tư thế phòng ngự.

Ngũ Độc xuất hiện trong tầm nhìn, Trần Tuấn Phi không do dự mở kỹ năng bùng nổ của Đường Môn Ám khí “Bạo vũ lê hoa châm”, ám khí dày đặc như thiên la địa võng phi tới hướng Ngô Trạch Văn!

Tinh thần cảnh giác của Ngô Trạch Văn rất mạnh, ngay trong nháy mắt Trần Tuấn Phi ra tay, cậu liền mở kỹ năng của cóc độc, hấp thu thương tổn mạnh mẽ, đồng thời chuyển màn hình – chỉ thấy chàng trai Ngũ Độc đột nhiên xoay người, cổ trùng trong tay tung ra, là kỹ năng “Vạn độc phệ tâm” của Miêu Cương độc công!

Trần Tuấn Phi bị kỹ năng này đánh trúng, trên người trúng độc một tầng, nhưng cậu không hề hoảng hốt, đợi con cóc đáng thương chết, ám khí trong tay lại lập tức bay tới, lại một chiêu Tang hồn đinh!

Những cây kim độc màu bạc giống như mưa bắn tới, Ngô Trạch Văn không tránh nổi, cũng bị tiêu đi rất nhiều máu.

Hai bên giằng co từ xa, Trần Tuấn Phi vòng ra sau lưng đánh Ngô Trạch Văn lại liên tục giáp mặt ba lần – cậu kinh ngạc phát hiện không thể dùng đấu pháp vòng ra sau lưng đối phó Ngô Trạch Văn được, năng lực phân biệt không gian của Ngô Trạch Văn rất mạnh, dù cậu vòng tới từ hướng nào, Ngô Trạch Văn đều có thể lập tức điều chỉnh tầm nhìn thành đối mặt, giống như Ngô Trạch Văn có thêm một đôi mắt trên đỉnh đầu của Trần Tuấn Phi, nhìn rõ đường đi nước bước của cậu.

Vì đấu pháp vòng ra sau lưng mất hiệu quả, Đường Môn Ám khí đành phải đánh tiêu hao, mặc dù vậy, 30% mana và máu của Trần Tuấn Phi cũng đổi được kha khá máu của Ngô Trạch Văn.

Khi Ngô Trạch Văn cuối cùng cũng đánh chết Trần Tuấn Phi, bản thân cũng chỉ còn 70% máu và mana, trong khi đó đại tướng đánh cuối của đội tuyển Thịnh Đường – Đường Ngự Phong lại ra sân trong trạng thái đầy máu và mana!

Chưa kể đây là bản đồ mà Nhan Tử Di lựa chọn để nhắm vào Long Ngâm.

Bình luận viên Tô Đồng mở miệng nói: “Xem ra kết quả trận lôi đài này đã có thể đoán được, trong rừng trúc dày đặc này, pet của Ngũ Độc không thể hiệp trợ chủ nhân, mà Đường Môn Cung tiễn ở cự ly xa lại rất có ưu thế trong địa hình này.”

Trương Thư Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, mũi tên đoạt mệnh của Đường đội rất khó tránh né, cự ly càng xa thương tổn lại càng cao, Trạch Văn đấu với Đường Ngự Phong ở địa hình này vô cùng khó đánh!”

Quả nhiên theo như lời hai bình luận viên, sau khi nhân vật “Ngự Phong Nhi Hành” của Đường Ngự Phong xuất hiện tại bản đồ, hắn liền nheo mắt, nhắm ngay phương hướng của Ngô Trạch Văn, quyết đoán bắn ra một mũi tên đoạt mệnh xuyên tới chào hỏi.

Mũi tên nhọn lóe ra ánh sáng xanh xé đôi không khí, “phốc” một tiếng, chuẩn xác đâm trúng vào ngực của “Mê Vụ Chiểu Trạch”!

Máu trên ngực chàng trai Ngũ Độc văng khắp nơi, mũi tên nhọn xuyên qua tim, thanh máu tụt xuống một khoảng không nhỏ!

Ngô Trạch Văn sửng sốt một chút, cậu còn chưa thấy Đường Ngự Phong ở đâu, đã bị một mũi tên bắn cho mất một đoạn máu, cung thủ đệ nhất liên minh quả nhiên danh bất hư truyền, mũi tên đoạt mệnh bắn tới từ hư vô đã trở thành thần thoại trong liên minh chuyên nghiệp.

Khán giả hiện trường hưng phấn vỗ tay vì sự ngầu của Đường đội, âm thanh ủng hộ đinh tai nhức óc.

Ngô Trạch Văn thở sâu nhanh chóng tỉnh táo lại, tuy thương tổn của mũi tên này rất lớn nhưng cũng là một chiêu thức đặc biệt cần thời gian rất dài để hồi chiêu. Nói cách khác, trong 45 giây tới, Đường Ngự Phong không thể bắn ra mũi tên đoạt mệnh nào nữa, như vậy chỉ cần hắn muốn công kích mình, chắc chắn phải kéo gần cự ly.

Quả nhiên, khóe mắt vừa thấy một vạt góc áo màu lam sẫm, Ngô Trạch Văn quyết đoán thao tác rắn nhỏ tới cắn.

Nhưng Đường Ngự Phong cũng chẳng phải kẻ ngốc, không có chuyện đứng yên chờ rắn cắn, thấy Ngô Trạch Văn triệu hồi rắn, Đường Ngự Phong cơ trí di chuyển nửa vòng quanh gốc trúc, rắn nhỏ đáng thương xông tới đụng đầu vào cây.

Khán giả: “…”

Ngô Trạch Văn cũng không biết nói gì, tiếp tục thao tác rắn nhỏ đuổi theo.

Đường Ngự Phong mặt không đổi sắc dẫn dắt rắn nhỏ của Ngô Trạch Văn đâm đầu vào cây, còn nhàn nhã bắn một mũi tên tới Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn cùng rắn nhỏ cùng nhau đuổi theo hắn nhìn qua rất buồn cười, cảm giác giống như Đường Ngự Phong đang nuôi pet – Ngô Trạch Văn và rắn nhỏ trở thành hai con pet của Đường Ngự Phong.

Lộc Tường ở sảnh chờ sân bay dùng iPad lên mạng xem live cao hứng nói: “Lúc trước anh thả diều chơi tôi, lợi dụng địa hình mê cung bắt nạt tôi, hôm nay anh cũng bị chơi diều há há há.”

Thiệu Trạch Hàng thấy cậu cười vui vẻ như vậy, nhịn không được vỗ vai Lộc Tường, bất đắc dĩ nói: “Sung sướng khi người khác gặp họa thì có gì hay? Em cũng từng bị Đường Ngự Phong thả diều bắt nạt rồi còn gì?”

Lộc Tường nhất thời buồn bực: “Suýt nữa thì quên, lần trước trong rừng cây tôi cũng bị tiểu sư thúc chơi diều đánh chết!”

Cho nên, suy cho cùng cậu nên ủng hộ Đường Ngự Phong giết Ngô Trạch Văn, hay là cổ vũ Ngô Trạch Văn giết được Đường Ngự Phong đây?

Hai người kia đều từng thả diều bắt nạt cậu! Thực sự rất là phiền!

Những tuyển thủ bị Đường Ngự Phong thả diều bắn chết nhiều tới độ có thể xếp hàng đủ bao vây câu lạc bộ của Thịnh Đường, mũi tên đoạt mệnh của Đường đội rất khó giải quyết, 45 giây một lần, nếu không có ai tới gần phá rối hắn, mũi tên bách phát bách trúng này thực sự khiến người ta đau đầu.

Ngô Trạch Văn đoán chắc thời gian, 45 giây vừa hết, mũi tên đoạt mệnh của Đường Ngự Phong đã phục hồi.

Lúc này máu của Ngô Trạch Văn còn lại không nhiều, nếu trúng thêm một mũi tên nữa, có lẽ sẽ chết. Cậu có dự cảm không tốt, lúc này Đường Ngự Phong nhanh chóng kéo dãn cự ly, chắc chắn là muốn đánh một kích quyết định cuối cùng.

Đoạt mệnh tiễn công kích theo đường thẳng, Ngô Trạch Văn bắt đầu đi đường cong hình chữ S, di chuyển liên tục thay đổi sẽ làm giảm tỉ lệ bắn trúng của mũi tên này.

Nhưng mà “vù” một tiếng, âm thanh mũi nhọn xé nát không gian lại vang lên, Ngô Trạch Văn vừa bước một bước sang trái để tránh đi, mũi tên lại bắn tới bằng tốc độ sét đánh xuyên thẳng vào ngực cậu, cảm giác giống như cậu chủ động để cho tên của Đường Ngự Phong bắn trúng.

Đáy lòng Ngô Trạch Văn cực kỳ khiếp sợ – như thế mà cũng bắn trúng được hả?! Khả năng dự đoán như thần!

Rõ ràng vừa rồi mình di chuyển hỗn loạn vì né tránh công kích đường thẳng, nhưng vẫn bị Đường Ngự Phong nắm được quy luật. Đường Ngự Phong có thể nhanh chóng tìm cửa đột phá từ cách di chuyển của đối phương, quyết đoán dùng một mũi tên miểu sát đối thủ, đây mới là điểm đáng sợ nhất của hắn.

– [Ngự Phong Nhi Hành] kích sát [Mê Vụ Chiểu Trạch]!

Thông báo hiện ra, người xem kích động đứng lên hoan hô.

Đường Ngự Phong còn khoảng nửa thanh máu, Ngô Trạch Văn vừa ngã xuống, cờ lệnh giữa rừng trúc xuất hiện, Đường Ngự Phong tiến lên một bước lấy được cờ, lá cờ màu vàng trong rừng trúc tung bay theo gió, Đường đội cầm cờ lệnh hiên ngang như anh hùng.

Ngô Trạch Văn thấy hắn lấy được cờ, rất lễ phép đánh chữ nói: “Đường đội, anh thật lợi hại.”

– đây là kiểu trào phúng của đại sư huynh đúng không? Hay là thực sự thật tâm cổ vũ hắn?

Đường Ngự Phong híp mắt cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn có cảm giác Ngũ Độc này ở lâu với đại sư huynh như thế, chắc là đang trào phúng rồi.

Vì vậy Đường Ngự Phong đánh ký hiệu: “= =”

Dù là cổ vũ hay trào phúng, đôi mắt hai mí = = của đội trưởng Đường dứt khoát trở thành icon vạn năng, lúc nào dùng cũng được.