Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 4 - Chương 146: Quân đoàn đánh lén




Trần Tuấn Phi thực sự không nghĩ tới vấn đề này, bởi vì cậu chàng là một động vật đơn bào, phương thức tự hỏi của cậu chàng là "Xuyên thần rất gợi đòn, chúng ta lập đội đi săn Xuyên thần", cho nên dưới sự kêu gọi vận động của Trần đội phó, rất nhiều tân nhân huấn luyện doanh có mặt trong group chat Liên Manh trồi lên hưởng ứng, thậm chí rủ nhau lập một nhóm thảo luận riêng, đa số các tân nhân đều cảm thấy tò mò muốn biết "Xuyên thần, khôi lỗi sư mạnh nhất Liên Minh" là như thế nào, một đám người háo hức xoa xoa tay, dựa theo môn phái mà phân chia nhau thành đội, lại kêu thêm một số người quen, cuối cùng lập ra gần mười đội ngũ, đồng loạt mở clone tiến vào cạnh kỹ trường.

Mục đích của bọn họ chính là——

—— Đánh lén Xuyên thừn!

Bình thường bọn họ ở huấn luyện doanh rất hiếm có cơ hội được giao thủ với các đại thần trong truyền thuyết, hiện tại có có hội cầm clone hành hạ Xuyên thần cùng đồng bọn, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn muốn chết rồi.

Tiếc là, xếp hạng thi đấu trong cạnh kỹ trường là do hệ thống ngẫu nhiên ghép cặp, cả đám hồ hởi tiến vào cạnh kỹ trường, bắt đầu từ chiến giới một, bởi vì là mới bắt đầu nên tỷ lệ thắng đều là 0%, còn đội của Lưu Xuyên trước đó đã từng thắng rất nhiều trận, chỉ cần thêm vài lượt nữa là có thể thăng lên chiến giới hai, cho nên nếu bọn họ muốn bị xếp cặp với đội Lưu Xuyên thì bắt buộc bọn họ phải thắng ít nhất là 9 trận liên tục.

Thế là, cả đám ai nấy đều đánh thiệt nghiêm túc, muốn dùng tốc độ nhanh nhất tích điểm thăng cấp.

Cũng gián tiếp tạo thành bi kịch cho đám tân thủ gà mờ chân chính ở chiến giới một, khiến bọn khóc không ra nước mắt!

Hôm nay cạnh kỹ trường rốt cuộc bị lỗi ở chỗ nào? Xếp hàng thi đấu ngẫu nhiên thôi mà cũng gặp phải cao thủ mạnh như vậy, rất nhiều người bị đánh cho te tua tơi tả, vài người bức xúc bò lên diễn đàn khóc lóc kể lể, than thở là chiến giới một đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, hại đám gà như bọn họ không có cách nào thắng điểm được. Quan phương trước giờ đều không quản lý việc này, bình thường các tuyển thủ chuyên nghiệp lập clone đánh cạnh kỹ đều cố gắng đánh nhanh để thăng lên chiến giới bảy, cho nên những người chơi ở dưới chiến giới bảycó tình cờ đụng độ đội ngũ của bọn họ, bị hành đến te tua cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo chứ biết làm sao giờ.

Cơ mà hình như hôm nay là ngày tập trung nhiều cao thủ ở chiến giới một nhất từ trước tới giờ. Bình thường các tuyển thủ chiến đội có lập clone cũng không khoa trương tới vậy, đều là âm thầm tổ đội đánh vài trận tích điểm thăng cấp, nhưng hôm nay bị Trần Tuấn Phi vận động, rất nhiều tân nhân huấn luyện doanh chiến đội đều tham gia, tập thể dùng clone "quậy tưng bừng" cạnh kỹ trường.

Hồi lâu, rốt cuộc có người hưng phấn khoe ra trong group thảo luận săn Xuyên thần "Tụi này được xếp cặp đánh với Xuyên thần rồi nè!"

Đám tân nhân này vừa lúc là người của Đồng Tước, như sợ mọi người không tin còn share một tấm ảnh chụp tư liệu đối thủ, quả nhiên là đội của Lưu Xuyên.

Trần Tuấn Phi cao hứng đến muốn nhảy lên yo một cái "Không cần nương tay, ra sức mà đập! Đập chết Xuyên thừn!"

Đường Ngự Phong vác gương mặt mốc = = đứng bên cạnh nhìn, Trần Tuấn Phi là đệ tử của anh, bởi vì vẫn còn nhỏ tuổi nên tính tình có hơi hoạt bát một chút, cũng thích đùa giỡn với đám tân nhân huấn luyện doanh, xem như là vị đội phó thân dân nhất toàn bộ Liên Minh. Đường Ngự Phong thấy mãi cũng quen, anh cũng không muốn gò bó đệ tử mình, Tiểu Trần thích làm ầm ĩ như nào thì làm đi vậy.

Nghĩ vậy, Đường Ngự Phong đứng dậy, xoay lưng đi tìm Nhan Tử Di bàn bạc về trận đấu kế tiếp, Trần Tuấn Phi tiếp tục ngồi trước máy tính, xem đám tân nhân trong nhóm chat báo về chiến tích "săn Xuyên thần."

***

Đội của Lưu Xuyên đánh tới bây giờ cũng đã mười ba trận rồi, chỉ cần thêm một trận nữa là bọn họ có thể thăng cấp chiến giới, kết quả màn hình vừa mới hiện ra khung cảnh bản đồ thi đấu, đập vào mắt là kênh phụ cận líu ríu một đống biểu tình kinh ngạc "Là Xuyên thần!" "Xuyên thần thiệt kìa bây ơi! Tụi em chào tiền bối!" "Chào đại thừn!"

Lưu Xuyên "..."

Mệ đám này, không để người ta thăng cấp hay sao vậy?

Lưu Xuyên bất đắc dĩ hỏi "Giờ là chiến đội nhà ai đây?"

Có người trả lời "Tụi em là Đồng Tước!

Lại có người khác hỏi "Xuyên thần, đội phó tụi em hỏi Tiêu Dao bên đó là ai vậy?"

"Đội phó còn ra lệnh cho tụi em phải cố gắng hành hạ Xuyên thần nè!!"

Lưu Xuyên "..."

Tên nghịch đồ Lộc Tường này, đủ lông đủ cánh quá rồi na, dám bảo người khác hành sư phụ mình?

Biết vậy nhưng Lưu Xuyên cũng chỉ đành chịu, dù cho đối phương toàn bộ đều là tân nhân huấn luyện doanh, đội của bọn họ cũng không cách nào đánh lại, chung quy người ta đều là tuyển thủ được huấn luyện chính quy, bên này Lưu Xuyên phải dắt díu theo ba con thuần gà mờ, Lam Vị Nhiên thì afk không đánh, tức là phải 5v6... Mà cũng không phải nữa, cả ba con gà Lý Tưởng, Trạch Văn với Tiểu Dư gộp lại sức chiến đấu không bằng một tân nhân bên kia nữa, cho nên là 3v6 mới đúng, đánh thắng kiểu gì bây giờ?

Lưu Xuyên vừa suy nghĩ vừa gõ chữ hỏi trên kênh phụ cận "Tiểu Lộc có đó không?"

Có người trả lời "Có ạ, đội phó đang đứng sau lưng tụi em nhìn nè."

Lưu Xuyên cười nói "Chuyển lời với đội phó mấy đứa, trận này nhường xíu cho đội bên này qua đi, mai mốt sư phụ mời ăn tiệc hải sản!"

Lộc Tường vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng rực, không tự chủ được nuốt nước miếng cái ực.

Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm "Mặc kệ anh ta, tôi mời em ăn."

Lộc Tường ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thiệu Trạch Hàng liền kinh ngạc thốt lên "Đội trưởng? Sao anh lại đến đây?"

Thiệu Trạch Hàng "Vừa mới tắm xong, nhìn thấy tin tức trong QQ nên đến huấn luyện doanh xem thử một chút."

Cả đám tân nhân vừa nhìn thấy đội trưởng liền khẩn trương đứng dậy lên tiếng chào hỏi. Trái ngược hoàn toàn với kiểu lơ mơ dễ tính của Lộc đội phó, Thiệu đội lúc nào cũng nghiêm túc, tính cách lại lạnh lùng đạm mạc, toàn thể thành viên của chiến đội Đồng Tước không ai dám xằng bậy trước mặt đội trưởng.

Thiệu Trạch Hàng đưa mắt liếc nhìn đám tân nhân một cái, mới nói "Ngồi đi, gặp được Lưu Xuyên đúng không? Tôi đứng xem các cậu đánh."

Vốn dĩ mọi người đều rất cao hứng vì có dịp đập chết Lưu Xuyên, nào ngờ Thiệu đội đại giá quang lâm, báo hại cả đám tân nhân khẩn trương đến lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, trong đó có một cậu nhóc rối loạn đến suýt chút là té nhào một cái.

Thiệu Trạch Hàng hạ giọng nói "Không cần để ý tới tôi, các cậu cứ dựa theo mọi ngày mà đánh đi, bình thường cạnh kỹ ai chỉ huy?"

Một người lên tiếng "Là em."

Thiệu Trạch Hàng nhìn đối phương một cái, anh còn nhớ rõ cậu tân nhân này, tên là Chu Tân Truyền, lấy ý từ "Tân hỏa tương truyền", là người Tô Châu Giang Tô, cũng là đồng hương của Lộc Tường. Lộc Tường rất thường hay chạy đến khu huấn luyện doanh tìm cậu này tán gẫu. Chu Tân Truyền chơi Nga My cầm, khả năng quan sát cục diện khá tốt, cũng coi như có chút thiên tư...

Thiệu Trạch Hàng gật đầu nói "Thế tiếp tục chỉ huy đi."

Chu Tân Truyền vội nói "Vâng ạ. Mọi người phân tổ chia đường điều tra, thấy người bên đội Lưu Xuyên thì đánh dấu trên bản đồ."

So với mấy cậu tân nhân khác nhìn thấy đội trưởng liền nơm nớp lo sợ đến nỗi không dám thở mạnh một tiếng thì Chu Tân Truyền này có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều... Thiếu niên mười sáu mười bảy, cơ thể chưa trưởng thành hoàn toàn, thanh âm vẫn còn chất trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, khiến cho Thiệu Trạch Hàng bất chợt nhớ đến thời điểm Lộc Tường mới đến chiến đội Đồng Tước...

Tiểu Lộc của khi ấy vóc dáng nho nhỏ gầy gầy, cả ngày đều mơ mơ hồ hồ, ngốc ngốc giống như khuyết mất sợi thần kinh, nhưng có ai ngờ được thiếu niên ngây thơ năm đó lại trở thành Thần Cái đứng đầu Liên Minh chứ?

Quay đầu nhìn Lộc Tường, phát hiện thiếu niên đứng bên cạnh mình đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt vô cùng thật lòng, Thiệu Trạch Hàng cảm thấy cả trái tim như trở nên vô cùng mềm mại, ánh mắt cũng bất giác nhu hòa hẳn đi.

Đội sáu tân nhân của Đồng Tước chia ra hai người một tổ đi lên ba đường điều tra, bên này Lưu Xuyên cũng phân tổ chia đường.

Anh với Lý Tưởng đi một đường, Ngô Trạch Văn với đạo trưởng một đường, Tiểu Dư với Tứ Lam một đường, tách ra như vậy là vì muốn cho mấy tân nhân trong đội rèn luyện đấu pháp đoàn chiến chia đường quy mô nhỏ. Trong các trận đấu, không phải mỗi lần đều nhất định phải là đánh 6v6, có rất nhiều lúc xuất hiện các loại cục diện 2v2, 3v3 hay thậm chí là 1v3. Lưu Xuyên phân chia tổ đi các đường như vậy cũng là muốn để Trạch Văn thử xem nếu như mang phụ trợ thì phải đánh 2v2 như thế nào.

Ngô Trạch Văn hiện tại không còn là một tân thủ cái gì cũng không hiểu như ban đầu nữa, nên cũng không vì tách ra mà luống cuống tay chân không biết nên làm sao. Hơn nữa bọn họ cũng đánh hơn chục trận đoàn chiến rồi, tục ngữ nói dù chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy thôi. Bởi vì có Lưu Xuyên nên cậu học được rất nhiều thứ, cũng biết được phái viễn trình phải đánh như thế nào trong đoàn chiến, cho nên khi cậu cùng Giang Thiếu Khuynh đi ở đường dưới đụng phải hai người ở phe địch, Trạch Văn hoàn toàn không có chút khẩn trương nào.

Tổ điều tra đường dưới của bên Đồng Tước vừa lúc cũng là một dmg + phụ trợ, vừa gặp nhau bên kia liền chủ động tấn công, Ngô Trạch Văn cũng chỉ đành nghênh chiến, Giang Thiếu Khuynh đứng bên cạnh mở trận phụ trợ, có lẽ là vì lần đầu phối hợp, có chút rối loạn, hoàn toàn không cách nào so được với hai người đối diện bởi vì hợp tác lâu mà vô cùng nhịp nhàng ăn ý, chỉ trong chốc lát, tổ hợp hai người đồng loạt tặng đối diện một cái song sát.

Đường trên cũng đánh nhau kịch liệt không kém, Tứ Lam ra tay giải quyết một người, Tiểu Dư lại bị đối phương chết chết, xem như 1 đổi 1.

Ở đường giữa ngược lại Lưu Xuyên đang chiếm ưu thế, Lý Tưởng bất chấp bị đánh xông tới lôi hai người bên đối phương trở về, Lưu Xuyên phối hợp dùng tốc độ nhanh chóng bùng nổ giật một cái song sát!

Cả hai bên đều giết 3 người của địch, tỷ lệ đầu người 3:3 hòa nhau, lượt tấn công đầu tiên xem như ngang nhau.

Tiếp theo cả hai bên lại tập họp, đụng độ nhau khai chiến 6v6, lần này bên Lưu Xuyên bị đánh diệt đoàn như trong dự kiến, tuy là Lưu Xuyên cố hết sức xử lý 3 người bên Đồng Tước, nhưng vẫn còn lại 3 người dư sức đoạt kỳ.

Trận thăng cấp lần này cuối cùng vẫn là thua, đội của Lưu Xuyên vẫn chưa thể thăng lên chiến giới hai, điểm chiến giới vẫn kẹt ở 190.

Mấy tân nhân bên Đồng Tước cũng khá ngoan, đánh xong trận đấu không quên chào hỏi Lưu Xuyên, cũng không quên xin thêm bạn với Xuyên thần.

Lưu Xuyên thoải mái chấp nhận toàn bộ, sau khi rời khỏi bản đồ thi đấu, anh mới khẽ cười nói "Tôi đoán chắc tiếp theo chúng ta sẽ gặp kha khá đội ngũ tân nhân của các chiến đội đây, thôi kệ, về sau cứ đánh như lúc nãy, trước tiên luyện tập phối hợp chia đường trinh sát, mục tiêu của Cá là phải làm sao cho bản thân mình bị đối phương bùng dmg sống càng lâu hơn, Trạch Văn chú ý đánh như thế nào để gây dmg cao nhất, Lý Tưởng với Thiếu Khuynh cũng vậy, phải phát huy được tác dụng của bản thân mình sao cho tốt nhất. Mới nãy đánh đoàn tôi mới phát hiện mọi người đều là rối tung cả lên, luống cuống tay chân chẳng đánh đấm được gì, cũng đúng, loạn lên thì sao học được cái gì, thôi thì cứ chia ra 2 người một đường luyện tập trước đi vậy."

Nghe đội trưởng an bài như vậy cũng không ai có ý kiến gì, không thể phủ nhận là chia đường như vậy giúp bọn họ học được rất nhiều thứ, hiện tại bọn họ vẫn còn là tân thủ, cần nhất là từng bước từng bước học tập, rồi sẽ có ngày bọn họ vươn lên ngang bằng với những cao thủ kia.

***

Mấy tân nhân Đồng Tước bên này đánh xong, đều có chút thấp thỏm lo âu quay đầu lại nhìn đội trưởng nhà mình, sợ là mình đánh quá kém bị phê bình.

Thiệu Trạch Hàng không đánh giá gì về trận đấu của bọn họ, chỉ hơi nhíu mày hỏi "Tiêu Dao tên "Thiên Không" kia là ai?"

Mới nãy anh đứng ở sau quan sát, nên có thể nhìn hết một loạt các màn ảnh của các tân nhân, thế nên cách ra đòn sắc bén hoa lệ của Lam Vị Nhiên lúc khai chiến ở đường dưới cũng không có lọt khỏi mắt của Thiệu Trạch Hàng. Nhưng bởi vì Lam Vị Nhiên không dốc hết toàn lực đánh mà cố ý tha chậm tiết tấu, cho nên cả Thiệu Trạch Hàng cũng nhận ra được lai lịch của người này, nhưng trong lòng lại có một trực giác kỳ quái—— Tiêu Dao này rất lợi hại.

Đó là khứu giác mẫn tuệ đặc trưng thường thấy ở các cao thủ, chỉ dựa vào thói quen cùng đặc tính trong thao tác của đối phương, Thiệu Trạch Hàng có thể nhận ra người này cũng là một cao thủ.

Ở mùa giải thứ năm, chiến đội Đồng Tước nhờ có Lộc Tường gia nhập mới có thể tiến vào giải chính thức, mà Lam Vị Nhiên thì sau khi mùa giải thứ tư kết thúc bởi vì phụ thân qua đời mà nghỉ thi đấu. Hơn nữa trong giới chuyên nghiệp thì Thiệu đội xem như lớp đội trưởng trẻ sau này, cho nên cũng không có cơ hội biết được Tứ Lam, cũng không quen thuộc với phong cách thi đấu của Lam Vị Nhiên. Cho nên anh chỉ có thể âm thầm nghi hoặc, rõ ràng ý thức cùng kinh nghiệm của Tiêu Dao này cao hơn hẳn so đám tân thủ trong đội của Lưu Xuyên...

Lộc Tường nghe đội trưởng nhà mình hỏi liền gãi gãi đầu nói "Em cũng không biết, hồi nãy em có hỏi sư phụ Tiêu Dao này là ai, nhưng mà chưa gì ổng chạy mất tiêu..."

Nếu đã không có đầu mối gì, Thiệu Trạch Hàng cũng không muốn vì việc này mà băn khoăn, gật đầu nói "Ừ, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người đánh rất khá."

Mấy cậu tân nhân nghe vậy liền đứng dậy tắt máy tính chuẩn bị rời đi, Thiệu Trạch Hàng nói xong liền xoay người ra ngoài, Lộc Tường lập tức tí tởn chạy theo sau, vừa đi vừa cười nói "Thiệu đội, mới nãy anh nói là mời em đi ăn hải sản đúng không?"

—— Nhóc ham ăn này, nhắc tới ăn hai mắt liền sáng rực lên...

Thiệu Trạch Hàng liếc nhìn thiếu niên một cái, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, đưa tay sờ sờ đầu cậu "Cuối tuần này chúng ta đi Thanh Đảo thi đấu, xong trận đấu rồi tôi dắt em đi ăn hải sản địa phương."

Lộc Tường nghe vậy liền cười toe.

Thiệu Trạch Hàng đột nhiên lái sang chuyện khác "Cậu Chu Tân Truyền kia cũng rất khá."

Lộc Tường ngước mắt nhìn đội trưởng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc "Đúng là rất khá, Chu Tân Truyền là đồng hương với em, cậu ấy chơi buff rất ổn, buff cũng rất cứng tay."

Thiệu Trạch Hàng gật đầu "Ừ, buff chủ lực của đội hết mùa giải này sẽ chuẩn bị nghỉ thi đấu, đợi đến khi bắt đầu vòng tuần hoàn thứ hai, tôi sẽ cho cậu ta theo đội tham gia vài trận, đánh mấy đội yếu một chút để cậu ta buff chính cũng không sao, trước để cậu ta tích lũy kinh nghiệm một chút, tới sang năm tôi sẽ suy xét có nên cho cậu ta lên làm buff chủ lực không, em thấy thế nào?"

Những chuyện đại sự trong chiến đội đa số đều là do Thiệu Trạch Hàng quyết định, nhưng trước lúc quyết định anh cũng sẽ thử hỏi ý kiến của Lộc Tường, dù sao Lộc Tường cũng là đội phó của chiến đội, tuy thiếu niên không quá để tâm đến mấy chuyện này, nhưng Thiệu Trạch Hàng cũng không muốn làm cho cậu nhóc cảm thấy một đội phó như mình lại chẳng đóng góp gì được cho chiến đội.

Lộc Tường nghe như vậy, vẻ mặt lập tức vui sướng "Hay quá! Nếu cậu ấy biết tin này chắc sẽ rất vui cho coi!"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn vui mừng của Lộc Tường, sắc mặt của Thiệu Trạch Hàng càng trở nên nhu hòa hơn.

—— Lộc Tường là điểm yếu trong lòng anh, cũng là người mà anh bận lòng nhất...

Anh lớn hơn Lộc Tường ba tuổi, chắc chắn sẽ phải nghỉ thi đấu sớm hơn Lộc Tường vài năm. Tương lai sẽ có một ngày anh không thể không rời khỏi chiến đội Đồng Tước, anh hi vọng Đồng Tước lúc ấy sẽ giao lại cho Lộc Tường gánh vác, còn anh, trước lúc rời đi anh sẽ giúp Lộc Tường an bài hết tất cả mọi thứ, giúp thiếu niên của anh có được trụ cột kiên cố.

Đồng Tước hiện tại cũng đã đến lúc phải thay đổi người, một vài tuyển thủ chủ lực đến tuổi chuẩn bị rời đi, huấn luyện doanh cũng gia nhập rất nhiều tân nhân trẻ tuổi bồng bột sinh lực, những tân nhân này cũng sẽ trở thành đội hữu sát cánh cùng Lộc Tường sau khi anh rời đi, bởi vậy nên Thiệu Trạch Hàng mới phải tự mình quan sát, tự mình chọn lưa những người này...

Hôm nay anh cất công đến huấn luyện doanh, mục đích chính cũng không phải chỉ để nhìn xem đội của Lưu Xuyên, mà là muốn nhìn xem biểu hiện của mấy cậu tân nhân kia.

Biểu hiện của Chu Tân Truyền làm Thiệu Trạch Hàng rất vừa lòng, thiếu niên mới 16 tuổi biết khiêm tốn lại hiểu chuyện, có ánh mắt biết quan sát cục diện, tư tưởng chỉ huy cũng rất rõ ràng, hơn nữa Chu Tân Truyền lại là đồng hương của Lộc Tường, quan hệ giữa cả hai cũng rất tốt...

Đợi sau này khi anh đi rồi, Lộc Tường thay anh làm đội trưởng, Chu Tân Truyền lên làm đội phó, quả thực là lựa chọn tốt nhất.

Thiệu Trạch Hàng nhìn thiếu niên lí lắc bên cạnh mình, hai mắt dần dần đong đầy ý cười, Tiểu Lộc, em phải lớn nhanh nhanh lên...

Khi ấy, Lộc Tường căn bản không biết được, Thiệu đội đã tính toán sẵn hết mọi thứ vì tương lai của mình...

Đó cũng chính là sự dịu dàng lớn nhất Thiệu Trạch Hàng dành cho Lộc Tường, bị anh che phủ bởi lớp vỏ ngoài lạnh lùng của mình...

____________________

Giải thích một chút

+ Tân hỏa tương truyền: 《 Trang Tử – Dưỡng Sinh Chủ 》có ghi: "Chỉ cùng vu vi tân, hỏa truyện dã, bất tri kỳ tẫn dã." Dù cho củi khô ban đầu đốt tẫn, mồi lửa nhưng vẫn còn mãi không tắt. Người xưa dùng nó để ví von dù hình hài đốt tẫn nhưng tinh thần vẫn bất diệt, người đời sau dùng nó để nói về việc tri thức cùng tài nghề đời đời tương truyền.