Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 3 - Chương 90: Thất tinh thảo




Thanh âm hắt hơi của Tiếu đội rất lớn, khiến đội phó Tô Thế Luân ở bên cạnh cũng chú ý đến.

Sức khoẻ của Tiếu Tư Kính trước giờ luôn rất tốt, cũng hiếm khi sinh bệnh, Tô Thế Luân quen biết người này mấy năm rồi cũng chỉ thấy anh bị cảm đúng một lần duy nhất—— lần đó là vào mùa đông ba năm trước đây, Tiếu Tư Kính bị cảm nặng một hồi, sau lại biến thành viêm phổi phải nhập viện điều trị, cuối cùng bị cảm nhiễm quá mức nghiêm trọng phải đưa đi phòng săn sóc đặc biệt, mùa giải năm đó cũng xem như bỏ lỡ.

Những người ít khi sinh bệnh mà một khi phát bệnh liền bệnh đặc biệt nặng, bởi vậy Tô Thế Luân để ý nhất chính là tình trạng sức khoẻ của Tiếu Tư Kính. Thấy anh hắt hơi một cái rõ to như vậy liền đau lòng, sợ Tiếu Tư Kính lại bỗng dưng trở bệnh khiến anh ngã gục xuống.

Tô Thế Luân nhíu mày nhìn nam nhân, lo lắng hỏi "Có phải bị cảm hay không? Đi uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, chuyện trong đội cứ giao cho tôi."

Tiếu Tư Kính quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng sốt ruột của Tô Thế Luân.

Vị chiến hữu làm bạn nhiều năm bên cạnh mình này tuy có hơi độc miệng một chút, nói chuyện luôn làm mích lòng kẻ khác, nhưng quan tâm cậu ấy dành cho mình trước giờ vẫn luôn như vậy không thay đổi... Nhớ năm đó mình ngã bệnh cũng là Tô Thế Luân túc trực ngày đêm bên cạnh chăm sóc anh, Tiếu Tư Kính càng nghĩ trong lòng càng thấy ấm áp, mỉm cười nói "Hắt hơi một cái mà thôi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."

Tô Thế Luân nói "Cuối tuần này có trận đấu, lỡ đâu anh..."

Tiếu Tư Kính đưa tay nhẹ nhàng trùm lên mu bàn tay của Tô Thế Luân, anh nhẹ giọng nói "Đừng lo, tôi không sao."

Tô Thế Luân nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, cũng cười nói "Không sao là được rồi, tôi cũng không muốn phải kêu xe cấp cứu chở anh đi bệnh viện như năm đó."

Năm đó Tiếu Tư Kính là do cảm mạo nặng lại thêm mệt nhọc quá độ dẫn đến hôn mê bất tỉnh trong phòng chuẩn bị ngay hiện trường thi đấu trực tiếp, Tô Thế Luân cùng đội hữu phải kêu xe cấp cứu chở anh đi bệnh viện, cứ mỗi lần nhớ tới cảnh tượng khi ấy lại khiến người ta đau lòng như cắt—— người nam nhân này lúc nào cũng quả quyết lại kiên cường, tựa như tấm lưng của toàn bộ Thất Tinh Thảo vậy, nếu anh ngã xuống không gượng dậy nỗi, Tô Thế Luân thật sự không thể tưởng tượng nổi chiến đội này sẽ trở thành như thế nào.

Tiếu Tư Kính đấu với đối thủ chưa bao giờ nhân nhượng lưu tình, mà đối với chính mình cũng cực kỳ ác liệt. Năm ấy còn trẻ, thức vài đêm liên tục là chuyện diễn ra như cơm bữa, đến cuối cùng thân thể chịu không nổi mà sinh bệnh. Một năm kia cũng vì Tiếu Tư Kính bệnh nặng một hồi mà khiến cho Thất Tinh Thảo lần đầu tiên mất đi tư cách tiến vào giải chính thức, xếp hạng mười toàn liên minh, kia cũng là chiến tích kém nhất của Thất Tinh Thảo từ lúc lập đội đến nay.

Tô Thế Luân đi theo Thất Tinh Thảo vượt qua gian khổ ngần ấy năm, cũng từng trải qua bao nhiêu biến đổi, nhưng chỉ có lần duy nhất ấy anh cảm thấy cái gì gọi là tuyệt vọng.

Không có Tiếu đội, cả đội ngũ ai nấy đều ủ rũ mất tinh thần, mất sĩ khí, ngay cả Tô Thế Luân cũng cảm thấy mất bình tĩnh, cảm thấy trái tim như bị người khác khoét rỗng đi mất vậy.

Anh biết tầm quan trọng của đội trưởng Tiếu Tư Kính đối với Thất Tinh Thảo, cũng biết đối với mình Tiếu Tư Kính có ý nghĩa như thế nào.

Bởi vậy nên sau lần đó anh đặc biệt quan tâm tình trạng sức khoẻ của Tiếu Tư Kính hơn bất cứ ai khác.

—— Anh sẽ tuyệt đối không để cho người nam nhân này ngã xuống, dù chỉ là cảm nhẹ anh cũng sẽ bóp chết ngay từ khi nó mới manh nha!

Năm đó Tiếu Tư Kính bị cảm nhưng vì thi đấu nên gạt đội hữu không nói, sau lại khiến bệnh trở nặng đến phải nhập viện điều trị, Tô Thế Luân cũng vì thế mà sinh ra bóng ma tâm lý, nên mấy năm nay vẫn luôn giám sát Tiếu Tư Kính giống như trông chừng trẻ con vậy, cứ hễ Tiếu đội hơi đau đầu là Tô phó đội bắt anh uống thuốc. Tô Thế Luân có một cái hộp thuốc rất lớn mà đi tới đâu cũng phải mang theo bên cạnh, bên trong chứa đầy đủ các loại thuốc thông thường hay sử dụng, giống như biến thành bác sĩ tư nhân của đội luôn vậy.

Tiếu Tư Kính hiểu được đội hữu lo lắng quan tâm mình, hơi dùng sức nắm chặt tay Tô Thế Luân nói "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi đã không còn ở cái tuổi hai mươi dễ xúc động nữa rồi, chuyện ngu xuẩn như giấu bệnh đi thi đấu sẽ không xảy ra nữa đâu. Tôi về phòng đo nhiệt độ một chút, nếu thấy phát sốt liền tìm cậu lấy thuốc uống, được không?"

Tô Thế Luân nghe vậy mới gật đầu, nhìn thẳng vào nam nhân nói "Thấy chỗ nào khó chịu thì nói với tôi, đừng một mình chịu đựng."

Tiếu Tư Kính cười nói "Biết mà."

Chỉ là hắt hơi một cái thôi mà đội phó nhà mình đã khẩn trương thành như vậy...

Nhưng là thấy Tô Thế Luân sốt sắng lo cho mình như vậy, Tiếu Tư Kính lại cảm thấy cả lồng ngực ấm áp vô cùng.

—— Bao nhiêu năm qua có cậu ở bên cạnh, thật sự là may mắn lớn nhất của tôi...

***

Đúng lúc này, lĩnh đội của Thất Tinh Thảo đột nhiên bước vào phòng huấn luyện hỏi "Lão Tiếu, đêm nay tính như thế nào? Tập trung huấn luyện sao?"

Tiếu Tư Kính rút tay về, đứng dậy nói "Bảo mọi người đến phòng họp đi, chúng ta họp một lát, cũng đến lúc phải chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp rồi."

Lĩnh đội gật đầu, lập tức xoay đi gọi người.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tập thể Thất Tinh Thảo liền trở lại câu lạc bộ của đội nằm ở Thanh Đảo. Mùa giải lần này lịch thi đấu sắp xếp khá là chặt chẽ, Thất Tinh Thảo sẽ liên tục có trận đấu bắt đầu từ cuối tuần này, thứ bảy đến sân đấu ở Quảng Châu đối chiến với chiến đội Tuyết Lang, về sau cứ cách ba ngày là có một hồi thi đấu, sân thi đấu thì luân phiên qua lại giữa Bắc Kinh, Thượng Hải cùng các thành phố lớn.

Năm nay liên minh cải cách chế độ phát sóng, nên sân thi đấu ở khắp các nơi cũng tiến hành sửa chữa cùng mở rộng.

Năm ngoái chỉ có đúng một sân thi đấu chính, tất cả các chiến đội đều phải tập trung thi đấu ở nơi đó. Năm nay phân chia ra các nơi như vậy cũng là để tiện cho fan hâm mộ có thể đích thân đến hiện trường xem thi đấu cổ vũ chiến đội mình yêu thích. Tất nhiên vé vào cửa xem thi đấu cùng vật lưu niệm cũng sẽ trở thành nguồn thu khá đáng kể, các chiến đội đều sẽ được chia phần.

Chủ tịch Lý quyết định chia sân như vậy tự nhiên là có lý do của riêng mình, chia sân thi đấu sẽ tạo cơ hội cho người chơi Võ Lâm cả nước được tận mắt chứng kiến tuyển thủ mình yêu thích thi đấu, cũng là một cách tuyên truyền ở khắp các thành phố lớn, góp phần tăng tính phổ biến tổng thể cho cả giới tuyển thủ chuyên nghiệp Võ Lâm, cũng gia tăng sự hợp tác giữa Liên minh cùng nhà tài trợ ở khắp các nơi.

Khổ chỉ là khổ mấy vị tuyển thủ, vừa tham gia thi đấu bên này xong lại phải bay sang chỗ khác thay đổi sân thi đấu...

May là khách sạn mà các chiến đội nghỉ ngơi cùng chế độ ẩm thực đều được Liên minh thống nhất an bài, cũng phần nào khiến các chiến đội bớt lo hơn.

Bởi vì lịch thi đấu chặt chẽ như vậy nên dù mới trở lại câu lạc bộ hôm nay nhưng ai nấy cũng không dám thả lỏng quá mức, vừa nghe được đội trưởng triệu tập liền lập tức đi tới phòng hội nghị, dù là chủ lực hay dự bị bổ sung, kể cả tân nhân huấn luyện doanh, chỉ cần Tiếu đội ra lệnh không ai dám cãi lại.

Cặp mắt sắc bén của Tiếu Tư Kính đảo quanh phòng họp một vòng, lập tức rõ ràng số lượng đội viên, thấy không có ai vắng mặt anh mới vừa lòng gật đầu, đưa tay tắt đèn phòng họp, mở máy tính cùng máy chiếu, bắt đầu phát lại video ghi hình trận đấu đã được tải xuống từ trước—— chính là trận đấu giữa Tuyết Lang cùng Trường An hôm trước.

Tuy hôm đó ai nấy đều có mặt ở lễ khai mạc xem trực tiếp trận đấu, nhưng bây giờ Tiếu đội yêu cầu xem lại, ai nấy cũng đều tập trung nhìn lên màn hình.

Video chiếu đến đoạn kết thúc lôi đài chiến, Tần Dạ 1 đấu 3 đánh chết ba người bên chiến đội Tuyết Lang, hình ảnh dừng lại ở khung cảnh tuyết rơi đầy trời, nữ đệ tử Nga My vươn tay túm lấy lôi chủ kỳ...

Tiếu Tư Kính ấn nút tạm dừng, quay đầu lại hỏi "Đối thủ trận kế của chúng ta sẽ là Tuyết Lang, mọi người có ý kiến gì không?"

Cả phòng hội nghị trầm mặc...

Đội phó Tô Thế Luân mở đầu lên tiếng "Về cặp anh em song sinh của chiến đội Tuyết Lang, người anh Lữ Minh Triết am hiểu lợi dụng bản đồ để ẩn núp cùng đánh lén, cho nên chúng ta phải chú ý cách di chuyển đề phòng cậu ta đoạt được cơ hội tấn công trước. Người em Lữ Minh Kiệt là kiểu tuyển thủ cấp tiến, tốc độ tay lại cực nhanh, tôi phỏng đoán lúc cậu ta bùng phát tốc độ hẳn là lên đến khoảng 550-600, tốc độ này đặt ở liên minh cũng đứng hàng nhất nhì.

Tiếu Tư Kính nhìn sang Tô Thế Luân, ánh mắt cũng bất giác trở nên ôn hoà "Thế Luân cậu phỏng đoán chúng ta có bao nhiêu phần nắm chắc đoạt được lôi đài chủ kỳ?"

Tô Thế Luân suy nghĩ một chút, nói "Trên tám mươi phần trăm."

Tiếu Tư Kính nói "Vì sao?"

Tô Thế Luân giải thích "Điểm mạnh của cặp song sinh này là phối hợp với nhau, năng lực đấu đơn của cả hai đều yếu, kinh nghiệm thi đấu lại không đủ, nhất là người em, tuy tốc độ tay rất nhanh nhưng tính cách quá hấp tấp, full máu mà bị Tần Dạ chơi diều mài chết cũng chính là do cậu ta quá nóng vội. Tôi có xem qua tư liệu của cả 9 tuyển thủ mà Tuyết Lang báo danh, phỏng chừng trận sau giai đoạn lôi đài chiến vẫn sẽ do cặp song sinh này lên thi đấu, nên 3 điểm lôi đài với chúng ta mà nói là không khó."

Tiếu Tư Kính gật gù, nói "Tôi cũng nghĩ như vậy. Trận sau lôi đài chiến người đầu tiên lên thi đấu là Thế Luân, thứ hai là Diệp Chu, thứ ba là tôi. Cặp anh em song sinh Minh Giáo kia để một mình Thế Luân đối phó là đủ rồi, nếu không nổi thì đánh cho người thứ hai thành máu tàn cũng được, tới phiên Diệp Chu đổi người lên chỉ cần thu đầu cùng bắt lôi chủ kỳ là xong... Có vấn đề gì không?"

Tiếu Tư Kinh đưa mắt liếc về phía góc phòng họp.

Bị đội trưởng đích thân điểm danh, Diệp Chu lập tức giơ móng vuốt trả lời "Hổng thành vấn đề đội trưởng, tui sẽ túm 3 điểm đó cho, sẽ không phiền tới anh ra tay đâu!"

—— Diệp Chu, ID Nhất Diệp Biển Chu, tuyển thủ Võ Đang kiếm tông, tốc độ tay ngang với Dương Kiếm, đội trưởng chiến đội Trường An.

Lúc trước khi bầu chọn đại biểu cho lưu phái kiếm tông, rất nhiều người đề cử tên Diệp Chu, nhưng Dương Kiếm bên kia được thêm cái hào quang là đội trưởng chiến đội Trường An nên độ nổi tiếng cũng cao hơn chút. Kỳ thật trong giới tuyển thủ, nhắc đến cao thủ Võ Đang kiếm tông thì Diệp Chu của Thất Tinh Thảo tuyệt đối được xem như số một số hai.

Nhưng mà vị này tính cách khá là linh tinh lang tang, thật rất giống một chiếc thuyền nho nhỏ nổi trên mặt nước lắc lư xuôi dòng, đôi khi ngay lúc ở tràng thi đấu mà cậu chàng còn thảnh thơi ngồi nghe nhạc hoặc là check weibo, thoạt nhìn như chả thèm để ý tí nào. Nhưng một khi vừa bắt đầu vào trận, Diệp Chu lập tức nghiêm túc tập trung thi đấu, mỗi lần ra tay đều ổn, chuẩn lại tàn nhẫn—— điển hình phong cách Thất Tinh Thảo.

Thất Tinh Thảo có rất nhiều tuyển thủ mạnh, danh sách đánh lôi đài cũng thường xuyên luân phiên thay đổi, Tiếu Tư Kính lần này phái cả Tô Thế Luân lẫn Diệp Chu lên thi đấu xem như là cột hai tầng bảo hiểm. Tô Thế Luân dẫn đầu, nối tiếp là Diệp Chu, hai người hạ gục ba tuyển thủ của đối phương là có thể đoạt được lôi chủ kỳ.

Còn về vị thứ ba Tiếu Tư Kính xem như áp trận cuối cùng mà thôi. Bình thường thi đấu với chiến đội khác anh rất ít khi phải lên thi đấu, mỗi lần lôi đài chiến đều đến Diệp Chu là kết thúc. Nếu như gặp phải đội quá mạnh, Tô Thế Luân lẫn Diệp Chu đều bị giết, tới phiên Tiếu Tư Kính lên thi đấu cũng có cơ may xoay chuyển tình thế.

Tuyển thủ áp trận lôi đài chiến thông thường là những tuyển thủ có khả năng đấu đơn cực mạnh, giống như Xuyên đội, Thiệu đội, Tiếu đội, Đường đội vân vân... đại đa số chiến đội đều để tuyển thủ mạnh nhất lên thi đấu đầu tiên, đánh thắng để tăng sĩ khí cho đội mình, tuyển thủ vương bài sẽ để áp trận cuối cùng nhằm ổn định tinh thần cả đội.

Trong các giải thường quy thì tỷ lệ đánh thắng lôi đài chiến của Thất Tinh Thảo đều khá cao, trận gặp Tuyết Lang chiến đội có cổ sư cực mạnh Tô Thế Luân dẫn đầu, lại thêm kiếm tông Diệp Chu với khả năng đấu đơn xuất sắc, cuối cùng là Tiếu Tư Kính áp trận, cho nên ai nấy đều tin tưởng Thất Tinh Thảo sẽ đoạt được 3 điểm lôi đài chiến.

—— Vậy mấu chốt còn lại là ở đoàn chiến.

Tiếu Tư Kính nói "Mọi người tập trung quan sát trận đoàn chiến của bọn họ, Phương Chi Diên quả thật rất không đơn giản."

Anh vừa nói dứt lời liền tiện tay ấn nút play, trên màn hình cũng chuyển sang giai đoạn đoàn chiến.

Tiếu Tư Kính vừa xem vừa giảng giải "Trận đoàn chiến này là Phương Chi Diên chỉ huy, toàn bộ đèn khổng minh mà Tần Dạ bố trí đều bị Tuyết Lang tìm ra rồi diệt tắt. Điều này chứng tỏ Phương Chi Diên vô cùng am hiểu khống chế tầm nhìn trong đoàn chiến... Mỗi lần Dương Kiếm dẫn đội xông lên đều sẽ bị đội hình song buff của họ kẹp lại, đấu pháp phòng thủ phản công của Tuyết Lang đánh khá hiệu quả... Thêm nữa mỗi lần bắt đầu khai chiến bọn họ đều sẽ ưu tiên đánh Tần Dạ trước, chỉ chăm chăm nhằm vào một người liên tục như vậy, đây là một loại chiến thuật tâm lý đánh cho nội bộ của Trường An rạn nứt và sụp đổ từ bên trong."

Tiếu Tư Kính dừng lại một chút, mới tiếp tục nói "Rõ ràng Phương Chi Diên cũng điều tra được chuyện Trường An đang mâu thuẫn nội bộ."

Cả phòng họp ai nấy đều cảm thấy khiếp sợ.

Mùa giải thứ mười chỉ vừa mới mở màn, Tuyết Lang đã bằng tỷ số kinh ngạc 6:3 đánh bại chiến đội quán quân mùa trước là Trường An, việc này gây ra oanh động không nhẹ trong giới tuyển thủ. Rất nhiều người cứ nghĩ là Trường An phát huy không tốt nên mới để Tuyết Lang ăn hôi được như vậy, nhưng đến bây giờ nghe được Tiếu đội phân tích cẩn thận mới phát hiện ra, Tuyết Lang thật sự không đơn giản chút nào! Một vị đội trưởng chỉ mới vừa chân ướt chân ráo bước vào giới này, vậy mà ngay cả nội chiến mâu thuẫn của Trường An cũng nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, thậm chí còn chuyên môn nhằm vào mâu thuẫn này mà an bài chiến thuật đối phó, đây tuyệt đối là một cao thủ chiến thuật!

Gặp được một đội trưởng có ý tưởng chiến thuật lợi hại như vậy thì dù cho thực lực tổng thể của Tuyết Lang không quá nổi bật cũng không thể khinh thường đội ngũ này!

Tiếu Tư Kính tiếp tục nói "Lôi đài chiến có Thế Luân với Diệp Chu, tôi nghĩ là sẽ không có vấn đề, vậy mấu chốt chính là ở đoàn chiến." Anh dừng lại một chút, quay sang hỏi mọi người "Phương Chi Diên am hiểu nhất là tìm nhược điểm của chiến đội rồi lên kế hoạch nhắm vào đó, nhược điểm của Trường An là mâu thuẫn giữa Dương Kiếm và Tần Dạ, vậy nhược điểm của chúng ta là gì?"

Cả phòng họp nghe lời này đều trở nên trầm mặc...

Lát sau, một nữ sinh với mái tóc dài đen mượt, nhoẻn cười liền lộ ra lúm đồng tiền đứng dậy, đưa tay chỉ vào mình nói "Là em đúng không?"

Cả phòng nghe vậy nhịn không được bật cười, em gái thiệt là biết tự giác na!

Hà Phương le lưỡi nói "Đội trưởng nha, em đang cố gắng luyện tập, em cũng không muốn làm tạ cho đội gánh đâu. Nhưng em mới bắt đầu thi đấu không lâu, mọi người thông cảm nhiều hơn chút đi."

Nữ sinh này tính cách cởi mở lại hoạt bát, sau khi gia nhập chiến đội thì luôn chịu khó huấn luyện, cô nàng bị Tiếu Tư Kính phát hiện hồi mùa giải thứ tám, gia nhập vào đội làm thành viên dự bị, tới mùa giải thứ chín thì bắt đầu tham gia thi đấu cùng đội, tính đến nay chỉ mới cùng mọi người thi đấu có một mùa, nên vẫn còn đang trong giai đoạn hòa nhập với mọi người.

Được cái là cô nàng khá là biết điều, mặc dù có đôi lần làm sai thì cô cũng sẽ chủ động nhận lỗi, nên cũng không ai trách móc gì.

Tô Thế Luân mỉm cười "Tiểu Hà, em tiến bộ là ai nấy đều nhìn thấy, Tiếu đội không có ý chỉ trích em, nghe đội trưởng nói hết lời đi."

Hà Phương nghe vậy liền ngồi xuống, Tiếu Tư Kính nói tiếp "Nếu Phương Chi Diên thích nhằm vào như vậy, chúng ta liền tương kế tựu kế lợi dụng thói quen thích nhắm vào ai đó của cậu ta bày ra một cái bẫy—— chỉ cần biết cách vận dụng thì dù là nhược điểm cũng có thể biến thành ưu thế."

Hà Phương hiểu ra, gật đầu nói "Vậy em phải làm thế nào, Tiếu đội?

"Xem cái này trước." Tiếu Tư Kính lục một cái video khác mở ra, là trận đấu giữa Hoa Hạ vs Huyết Vi năm đó.

Huyết Vi cũng từng là một chiến đội mạnh, đội hình song buff Nga My từng có thời nở rộ nhất thời trong Liên minh, tiếc là về sau lại bị giải tán. Trận này Hoa Hạ đối chiến với Huyết Vi, cũng chính là trận Lưu Xuyên dẫn dắt đội ngũ trình diễn một hồi chuyển bại thành thắng cực kỳ phấn khích—— lợi dụng đối phương mai phục tiến hành phản mai phục ngược trở lại, hai lần liên tục đánh cho đối phương diệt đoàn, cũng thành công lật ngược thế cờ.

Thấy mọi người ai nấy đều chăm chú xem, Tiếu Tư Kính nói "Tôi nghĩ chắc mọi người vẫn chưa quên Hoa Hạ, đối thủ đáng gờm một thời của chúng ta. Lần này trong trận đấu với Tuyết Lang, chúng ta mượn một chút đấu pháp đáng khinh của Hoa Hạ đi vậy."

Mọi người vừa xem vừa bật cười thảo luận "Cả đám đều núp ở trong góc đánh lén, Xuyên đội đúng là không biết xấu hổ!"

"Phải đó phải đó, Xuyên đội mà chơi trò đáng khinh thì tuyệt đối là số một toàn Liên minh, đố ai qua nổi."

"Xem kìa, cả đội Huyết Vi bị Xuyên đội chơi diều đến nổi điên luôn..."

Thấy mọi người thảo luận rôm rả như vậy, Tô Thế Luân quay sang nhỏ giọng hỏi "Anh thật sự tính dùng chiến thuật này?"

Tiếu Tư Kính hỏi lại "Nếu Lưu Xuyên còn là đội trưởng Hoa Hạ, cậu cảm thấy tên kia sẽ đối phó Tuyết Lang thế nào?

Tô Thế Luân cúi đầu trầm tư, chiến đội Tuyết Lang dùng đội hình song buff như vậy, chắc chắn sẽ phải chơi theo kiểu kéo dài nhịp độ, tấn công chính diện như kiểu Dương Kiếm rõ ràng là não ngắn thiếu suy nghĩ. Mà nếu là Lưu Xuyên... quả thật rất có thể anh ta sẽ dùng đấu pháp quanh co bẫy rập kiểu cách nhắm vào của đối thủ, từ từ đánh du kích, tìm ra sơ hở, sau đó bắt lấy cơ hội đánh cho một kích trí mạng.

Tiếu Tư Kính nói "Tuyết Lang thích lối đánh phòng thủ phản công, nó sẽ biến bọn họ thành một đoàn bông mềm nhũn, dùng kiếm nhọn đâm nó đương nhiên là vô dụng. Muốn đối phó với bông, biện pháp tốt nhất chính là xé nó ra... sau đó đánh bại từng mảnh một."

Tiếu Tư Kính nói xong, còn tiện tay làm cái động tác xé bông.

Tô Thế Luân nhìn bộ dạng của nam nhân nghiêm trang làm ra động tác như vậy, nhịn không được bật cười "Ý xấu ngày càng nhiều ta, anh đang muốn vượt mặt Lưu Xuyên à?"

Tiếu Tư Kính cũng bật cười, kề sát bên tai Tô Thế Luân nói nhỏ "Tôi vốn cũng chẳng phải người tốt gì."

Tiếu Tư Kính quả thực không phải là một chính nhân quân tử, mặc dù anh với Lưu Xuyên là tử địch với nhau, nhưng lại có một điểm chung giống nhau, chính là... đều có một bụng ý xấu!

Lưu Xuyên là từ trong ra ngoài chỗ nào cũng đều xấu muốn chết, Tiếu Tư Kính thì ở ngoài nghiêm trang, ý xấu thì nhét kín trong bụng.

—— vốn thôi, đấu trường tranh tài căn bản không có chỗ dành cho những người hiền lành tốt bụng.

Mấy vị đội trưởng chiến đội người nào người nấy cũng đều "xấu" hệt như nhau, tất cả đều là bị Lưu Xuyên ép ra thành như vậy. Nếu không phải do Lưu Xuyên năm đó nghiên cứu ra cái gì chiến thuật áp chế tầm nhìn rồi đấu pháp đánh du kích, etc... thì liên minh đến giờ vẫn còn thuần khiết như hồi mới ban đầu, ai nấy cũng đều quang minh chính đại đứng giữa đường đánh nhau, đơn giản lại ngay thẳng.

Kết quả sau khi khái niệm về khống chế tầm nhìn bị Lưu Xuyên phát hiện nghiên cứu cũng như áp dụng triệt để rồi thì rất nhiều đội trưởng bắt đầu cũng học Lưu Xuyên, từ từ biến thành người xấu...

Mai phục nè, đánh lén nè, bố trí bẫy rập, đánh vào tâm lý, dương đông kích tây... Tất cả đều dần dần hủ bại, toàn là nhờ công của sư tổ chiến thuật Lưu Xuyên...

***

Bên này Lưu Xuyên đang ngồi nhìn màn hình máy tính, đột nhiên hắt hơi một cái rõ to.

Nghe bảo hình như hắt hơi là do bị ai đó chửi rủa thì phải... Mấy năm nay Lưu Xuyên hắt hơi nhiều đến mức cũng thành thói quen, anh không thèm để ý đưa tay dụi dụi mũi mấy cái, tiếp tục tán gẫu với hội trưởng Hà Duyệt của Thất tinh thảo "Phải rồi hội trưởng, bên này tôi có năm người bạn muốn dẫn theo, nhớ dành ra vị trí để bọn họ gia nhập nữa."

Hà Duyệt nói "Ok, còn yêu cầu gì không?"

Lưu Xuyên nói "Chuẩn bị sẵn ít nhất 10 đoàn, đoàn đánh chính tập trung 14 Đường Môn cung tiễn với 14 Ngũ Độc cổ trùng, đều phải full trang bị tím 40, đến lúc đó tôi xếp đội sau."

Hà Duyệt đồng ý nói "Không thành vấn đề, vậy thứ tư gặp lại."

Lưu Xuyên mỉm cười "Thứ tư gặp lại."