Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 3 - Chương 130: Tứ lam




May mắn là trước đó Lam Vị Nhiên đã đặt tách cafe xuống trước, nếu không thấy trên màn ảnh đột ngột bắn ra một đống đống chữ dài lằn ngoằng lại không có cái chấm phẩy nào, kiểu gì cũng bị sặc cafe.

Nheo mắt cẩn thận nhìn đoạn chat này một lát, ánh mắt lướt tới hai chữ "Lưu Xuyên" thì tạm dừng một chút, Lam Vị Nhiên dứt khoát rê chuột lên ảnh avatar của "Hoa phi hoa" trong QQ, chuẩn bị kéo clone của người nào đó vào blacklist.

Lúc này, khung tán gẫu lại nháy thêm một hàng chữ "Đang đính kéo tôi vào blacklist đúng không?"

Lam Vị Nhiên "..."

Hoa phi hoa "Khoan ra tay đã tôi có rất nhiều lời muốn hỏi cậu đợi tôi hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm được không?"

Lưu Xuyên bên kia hiển nhiên là bùng nổ tốc độ tay cao nhất của mình, hai ba giây đã đánh ra một đống chữ, miễn luôn cả chấm phẩy. Tốc độ này nếu như mà đang ở cạnh kỹ trường pk, phỏng chừng đối thủ đã sớm bị đánh cho tàn phế...

Lam Vị Nhiên cười cười, trả lời lại đúng một chữ "Nói."

Mỗi khi Tứ Lam mất hứng liền đá người ta vào blacklist, đây là thói quen từ trước đến giờ. Năm đó lúc anh nghỉ thi đấu, Lưu Xuyên chỉ là ngứa miệng đùa một câu "Đánh không lại bỏ chạy vậy hả, nhìn là biết không có tiền đồ!", vừa nói xong đã bị Tứ Lam kéo đen...

Tất nhiên không chỉ mỗi mình Lưu Xuyên, nghe bảo mấy người khác cũng bị Tứ Lam xóa hết, gồm cả Tiếu Tư Kính, Tô Thế Luân, Tần Dạ, Đường Ngự Phong vân vân, những người từng kết bạn với Tứ Lam trong game ngày xưa, thậm chí gồm cả đệ tử thân truyền Diệp Thần Hi.

Khi đó Lam Vị Nhiên chạy đi tìm NPC lựa chọn xóa bỏ nhân vật "Lam Lam Lam Lam" ở Khu 1 Điện Tín, hảo hữu toàn bộ cũng biến mất.

Kể từ sau khi nghỉ thi đấu, Tứ Lam cũng không đăng nhập QQ lần nào nữa, QQ hôm nay Lưu Xuyên xin thêm bạn rõ ràng là mới đăng ký. Bây giờ mà bị kéo đen thì khó mà tìm cách liên lạc với người này, Trung Quốc lớn như vậy Lưu Xuyên biết chạy đi đâu tìm tên này...

Lưu Xuyên nhanh chóng đánh chữ nói "Lần trước Trương Thư Bình đến Quảng Châu bình luận trận đấu hai chúng tôi có hẹn nhau ra ngoài dùng cơm anh ta nói với tôi là lúc trước mới về nước có gặp cậu trên máy bay anh ta nhận ra cậu nhưng cậu lại vờ như không biết anh ta chuyện này có đúng vậy không?"

Lam Vị Nhiên "..."

Nhìn một đống chữ chi chít trên màn hình, Lam Vị Nhiên khó chịu nhíu mày nói "Xuyên thần, làm ơn thêm dấu câu vào dùm, chữ nhiều quá tôi lười xem."

Lưu Xuyên nói "Tôi thêm dấu câu vào cậu sẽ không kéo đen tôi?"

Lam Vị Nhiên nói "Còn lảm nhảm nữa tôi kéo đen cậu, nói trọng tâm, mau lên!"

Lưu Xuyên phì cười, lúc này mới nghiêm túc nói "Cậu giả vờ như không quen biết Trương Thư Bình là quyết tâm không muốn dính líu gì tới Liên minh nữa, đúng không?"

Lam Vị Nhiên nói "Đúng vậy."

Lưu Xuyên lại hỏi "Cậu liên tục thua tôi bốn lần, chẳng lẽ không có chút hứng thú nào trở về đánh bại tôi sao?"

Lam Vị Nhiên dứt khoát nói "Không."

Lưu Xuyên nói tiếp "Vậy cậu có hứng thú hóa thù thành bạn, cùng tôi lập đội đi đánh bại người khác không?"

Lam Vị Nhiên "..."

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói "Tỷ như chúng ta liên thủ đánh bại đám người lão Tiếu, Thiệu đội, Tiểu Đường, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất thú vị rồi, đúng không?"

Lam Vị Nhiên "..."

Luận về mặt dày không biết xấu hổ, Lưu Xuyên đứng thứ hai ai dám đứng thứ nhất? Người này thậm chí dám mặt dày đề nghị với đối thủ hận mình nhất "Hóa thù thành bạn", còn nói liên thủ đánh bại đám người lão Tiếu?

Người tôi muốn đánh chết nhất là anh đấy biết không!

Lưu Xuyên tiếp tục gõ bàn phím "Tôi mới tìm được vài tân nhân rất có thiên tư, chuẩn bị tham gia giải tranh bá toàn quốc sau đó trở lại Liên minh, đội của tôi hiện tại đang rất thiếu người, nếu cậu có thể gia nhập vậy là tuyệt quá rồi. Đội ngũ bây giờ mà có thêm cậu đối với tôi thật không khác gì ngày tuyết lạnh có người đưa than sưởi."

"Để bày tỏ thành ý của mình, tôi kể chi tiết tình huống đội ngũ của tôi cho cậu đi ha."

"Hiện tại đội của tôi có một tuyển thủ đánh đơn rất mạnh, đội hình đoàn chiến trụ cột cũng đã thành lập sơ hình, nhưng nhân lực không đủ nên không cách nào luân phiên được. Vừa lúc cậu là Tiêu Dao tam hệ tinh thông, nếu như cậu chịu gia nhập thì cả hai giai đoạn lôi đài lẫn đoàn chiến bất kể là điều chỉnh chiến thuật hay an bài nhân lực, tôi cảm thấy sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn. Đội hình của chiến đội lúc ấy sẽ được biến hóa đa dạng, tránh bị người khác nhìn thấu."

"Thế nào? Tôi rất thành tâm mời cậu gia nhập đội ngũ của tôi, dù sao cậu cũng rảnh rỗi không có gì làm, suy nghĩ thử xem thế nào?"

Lam Vị Nhiên nói "Tôi đã nghỉ thi đấu lâu rồi."

Lưu Xuyên nói "Vậy đúng lúc rồi, theo tôi trở về."

Lam Vị Nhiên nói "Tôi lười."

Lưu Xuyên nói "Tôi biết cậu lười, không cần nhấn mạnh điểm này."

Lam Vị Nhiên "Cho nên tôi lười thi đấu, mệt lắm."

Lưu Xuyên "..."

Tên này... lẽ ra nên biến thành một gốc cây mới đúng!

Cả ngày biếng nhác đứng một chỗ phơi nắng, không cần ăn cơm, quang hợp hấp thụ chất dinh dưỡng mà sống, hình thức sinh tồn như vậy thích hợp với người này nhất.

Lưu Xuyên không đời nào chấp nhận cái lý do rõ ràng là có lệ này được, kiên trì nói tiếp "Đây không phải nguyên nhân chân chính! Kỳ thật cậu vẫn còn để ý chuyện năm đó đúng không? Cậu không phải lười, mà là lần nào cũng thua trong tay tôi khiến cậu mất đi tin tưởng đúng k hông?"

Lam Vị Nhiên trầm mặc.

Lưu Xuyên nói "Cậu thi đấu hai năm trời, suốt bốn mùa giải, mỗi lần ở giải chính thức đều bại trong tay tôi, chưa từng đoạt cúp quán quân lần nào, tôi biết cậu không cam lòng. Nhưng cậu lại chạy đi tuyên bố rời Liên minh, giống như một con ốc sên thu mình lùi sâu vào vỏ ốc, tưởng rằng nới đó là thế giới của mình? Cậu sai rồi, đó chỉ là hèn nhát trốn tránh mà thôi!"

Lưu Xuyên "Lam Vị Nhiên, cậu là kẻ thất bại, vĩnh viễn là kẻ bại dưới tay tôi."

Lam Vị Nhiên "..."

Có nên đi bóp chết tên này không nhỉ? Hay là đi bỏ tiền đi mướn sát thủ ám sát tên này chết cho rồi! Miệng mồm của tên này còn đáng ghét hơn năm đó nữa!

Lưu Xuyên lại nói tiếp "Sau khi cậu đi rồi, Tiểu Diệp dẫn dắt Lạc Hoa Từ đứng dậy giúp cậu báo thù, đánh cho Hoa Hạ bại đến thê thảm, cũng thành công đoạt chiếc cúp quán quân đầu tiên."

"Vậy mà kẻ làm sư phụ như cậu thậm chí một cái cúp quý quân cũng không đoạt nổi."

"Cậu thi đấu suốt bao nhiêu trận? Cố gắng lâu như vậy, nhưng trong lịch sử của Liên minh chuyên nghiệp, cậu lại là đội trưởng duy nhất chưa từng đoạt bất kỳ giải thưởng nào. Ngay cả hạng mục thưởng cá nhân cũng không có cái gì, kỷ lục giải thưởng của cậu hoàn toàn là trống rỗng."

"Cậu thực sự cam tâm sao?"

"Chỉ đánh phụ bản thôi thì có ý nghĩa gì chứ? Viết ra công lược cao cấp cỡ nào đi nữa cũng có được gì đâu?"

"Cậu không phải quản lý diễn đàn, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ. Với tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu chính là một kẻ thất bại hoàn toàn triệt để."

"Té ngã ở nơi này liền đứng lên ở nơi đó, nếu không cậu sẽ vĩnh viễn lưu lại tiếc nuối này trong đời."

"Kẻ bại trận!"

Không kéo đen tên này, hậu quả là người nào đó bắt đầu hếch mũi đắc chí...

Lam Vị Nhiên nhìn Lưu Xuyên cứ cách vài giây đồng hồ lại gửi sang một hàng chi chít chữ, bên tai vang lên thanh âm thông báo có tin nhắn mới của QQ, thị giác thính giác đều bị tấn công không ngừng, lại thêm mấy lời nói với giọng điệu không chút khách khí, nếu đổi lại là người khác phỏng chừng đã khiến người ta tức đến nổi máu lên rồi, ai mà yếu tim một chút chắc cũng bị tên này chọc cho tức chết.

Cơ mà... Lam Vị Nhiên lại chẳng tức giận chút nào.

Lưu Xuyên lảm nhảm nhiều như vậy rõ ràng là muốn dùng phép khích tướng, khiêu khích ý chí cầu thắng trong lòng anh, muốn cho anh đông sơn tái khởi mà thôi...

—— Anh hiểu rõ Lưu Xuyên, cũng như Lưu Xuyên hiểu rõ anh vậy.

Người hiểu rõ mình nhất thông thường đều là đối thủ mạnh nhất của mình, anh với Lưu Xuyên liên tục đối chiến suốt bốn mùa giải thi đấu, hiểu biết lẫn nhau còn hơn cả bạn bè thông thường. Bọn họ là đối thủ đáng gờm cửa nhau, Lam Vị Nhiên từng có thời điểm hận Lưu Xuyên đến nỗi chỉ muốn túm tên kia nhét vào máy giặt xoay thành thịt bằm, từng rất nhiều lần gặp Hoa Hạ trên sàn đấu thua đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngay khoảnh khắc quyết định rời đi, hết thảy ân oán đều bỗng chốc tan thành mây khói, Lưu Xuyên hiện tại đối với anh mà nói, cũng chỉ là một người qua đường.

Lam Vị Nhiên không thích mang thù, cũng sẽ không tính toán thiệt hơn đối với ân oán trong quá khứ, cái gì mà tử địch chứ... chẳng qua là do năm đó bọn họ trực thuộc chiến đội khác nhau nên lập trường cũng khác nhau mà thôi.

Hiện tại anh không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, cũng không còn là đội trưởng Tứ Lam của chiến đội Lạc Hoa Từ, chỉ là một người vô cùng bình thường, sinh hoạt trong thế giới của mình, thích làm gì thì làm, đi làm cũng tùy hứng, không bị bất cứ cái gì trói buộc. Anh muốn gì liền làm nấy, thích nơi nào liền đ nơi đó... Cảm giác tự do tự tại như vậy rất tuyệt, mà anh cũng không có ý định thay đổi cuộc sống trước mắt. Quãng thời gian sát cánh cùng đội hữu cùng nhau chinh chiến đã sớm phai nhạt trong ký ức của anh rồi.

Nếu không phải tên Lưu Xuyên này hôm nay đột ngột trồi đầu ra, Lam Vị Nhiên cũng không phát hiện, lâu lắm rồi không nhớ đến những ngày còn trong Liên minh...

Chỉ có đôi lúc anh cũng sẽ cảm thấy tò mò—— cảm giác đoạt được quán quân, là như thế nào nhỉ?

Lam Vị Nhiên duỗi tay cầm lấy tách cafe bưng lên uống một ngụm, mới nhàn nhã trả lời "Khích tướng tôi cũng vô dụng, tỉnh đi đừng nằm mơ nữa."

Lưu Xuyên nghi hoặc "Hiện tại cậu đang làm gì? Tôi thấy IP online QQ của cậu là ở Cáp Nhĩ Tân? Nhớ cậu vốn là dân Thượng Hải mà, chạy tới Cáp Nhĩ Tân làm gì?"

Bởi vì đây là số QQ mới đăng ký sau này nên Lam Vị Nhiên hoàn toàn không thèm ẩn thân mà để thẳng đang trên mạng, bên này Lưu Xuyên download phần mềm tra xét IP online của bạn bè trong danh sách QQ nên mới nhìn thấy IP của Lam Vị Nhiên là ở Cáp Nhĩ Tân, trong lòng có chút nghi hoặc nên mới hỏi ra.

Lam Vị Nhiên nói "Làm việc."

Lưu Xuyên càng nghi hoặc hơn "Làm việc mà chạy tới tuốt Cáp Nhĩ Tân? Làm việc gì?"

Lam Vị Nhiên nói "Giáo viên."

"Gì? Cậu đi làm giáo viên?" Lưu Xuyên sửng sốt hồi lâu, mới hỏi "Thầy Lam dạy môn gì na?"

Lam Vị Nhiên nói "Mỹ thuật."

Lưu Xuyên nghe vậy liền hiểu được. Thực tế thì Lam Vị Nhiên mặc dù là người Thượng Hải, từ nhỏ đến lớn cũng sinh sống ở Thượng Hải, nhưng mẹ của người này quê lại ở Cáp Nhĩ Tân. Sau khi Tứ Lam về nước có lẽ là bị mẹ mình bảo đến chỗ ông bà ngoại bên Cáp Nhĩ Tân...

Cha mẹ của Tứ Lam đều là dân nghệ thuật, cả hai vị này đều là họa sĩ nổi tiếng, từng tổ chức vài cuộc triển lãm hội họa cá nhân trong nước, bởi vậy Lam Vị Nhiên từ nhỏ đã ảnh hưởng bởi cha mẹ mình, cả người tràn ngập hơi thở văn nghệ, lập cái chiến đội cũng đặt tên là "Lạc Hoa Từ" vừa nghe liền tràn đầy văn nghệ.

Lưu Xuyên chưa từng xem qua tranh người này vẽ, cơ mà theo như lời của các cựu tuyển thủ Lạc Hoa Từ thì Lam đội trưởng hội họa vô cùng tài hoa, tùy tiện nguệch vài nét thôi cũng khiến người khác mở rộng tầm mắt, sở trường nhất là phác họa chân dung, từng có đợt giúp mấy đội hữu trong Lạc Hoa Từ phác họa ảnh chân dung... Chỉ là đám đội hữu này toàn bộ đều đã nghỉ thi đấu, người duy nhất còn ở lại Liên minh là đồ đệ thân truyền Diệp Thần Hi. Diệp đội lại chưa từng lấy tấm ảnh phác họa kia ra cho người khác xem, khư khư cất giấu cứ như là bảo bối vậy.

Lam Vị Nhiên hiện tại đi làm giáo sư mỹ thuật, coi như là phát huy đúng sở trường bản thân.

Nhưng mà Lưu Xuyên vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

Lam Vị Nhiên tài hoa như vậy lại chưa bao giờ đoạt cúp lần nào, đến cả Lưu Xuyên cũng thấy tiếc thay cho anh. Tổng bộ quan phương của Liên minh Võ Lâm có một bức tường vinh dự, bên trên liệt kê tư liệu các tuyển thủ từng đoạt giải thưởng qua các mùa giải thi đấu, toàn bộ đội trưởng của các cường đội đều có mặt ở nơi này, duy nhất thiếu mỗi Lam Vị Nhiên, bởi vì Tứ Lam chưa từng đoạt bất cứ giải gì.

Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, giải thưởng cũng không chứng tỏ được tuyển thủ đó vĩ đại hay là không, nhưng theo thời gian trôi đi, cũng chỉ có giải thưởng mới là tượng trưng cho khả năng cùng thực lực trong mắt những lớp người đến sau. Dù cho chiến thuật của ngươi khủng tới cỡ nào, trình độ bá tới cỡ nào đi nữa mà lại không đoạt được giải thưởng nào, ai ai đều sẽ nghĩ ngươi là kẻ ba hoa khoác lác.

Đại đa số tân nhân trong giới hiện tại mỗi lần nhắc tới những đội trưởng như Xuyên đội, Tiếu đội... đều cảm thấy bọn họ vô cùng lợi hại, bởi vì bọn họ từng đoạt quán quân rất nhiều lần. Nhưng lại rất ít người biết đến Lam đội của Lạc Hoa Từ năm đó, dù cho đám tuyển thủ lão làng có thi thoảng nhắc tới Lam đội cỡ nào lợi hại, bọn họ đều sẽ nghĩ thầm "Lợi hại kiểu gì mà không đoạt được giải thưởng nào? Trình độ chắc chắn kém xa Xuyên đội Tiếu đội rồi, mấy lời này toàn là thổi phồng thì đúng hơn."

Thực tế mà nói, chỉ có những người tự mình giao thủ với Tứ Lam năm đó, mới biết Lam đội này đáng sợ cỡ nào.

Nhưng sự thực lại tàn khốc như vậy, Lam Vị Nhiên bởi vì liên tục thất bại trước Lưu Xuyên trong bốn mùa giải thi đấu, thế nên khi nhắc tới Lam đội, ai nấy đều không tự giác dùng ngữ khí đồng tình thương hại, cảm giác người này thực sự rất đáng thương rất bi kịch, lần nào cũng xui xẻo té ngã trong tay của Xuyên đội na... Hay là do người này kiếp trước thiếu Lưu Xuyên rất nhiều tiền?

Nếu không phải gặp Lưu Xuyên, chắc Lam đội này cũng đoạt được một cái quán quân nhỉ?

Tuy bốn lần chiến thắng Lam Vị Nhiên, nhưng trong lòng Lưu Xuyên trước giờ vẫn luôn tán thành trình độ của Tứ Lam, cho nên cũng cảm thấy tiếc nuối khi Tứ Lam quyết định rời đi.

Lưu Xuyên nói tiếp "Tứ Lam, hiện tại cậu vẫn còn trẻ, trở lại thi đấu ít nhất cũng thêm được hai ba năm nữa. Tôi thật tâm đó, cậu trở về cân nhắc đề nghị của tôi một chút đi, bỏ xuống những ân oán cũ cùng tôi lập đội đoạt về cái quán quân. Tóm lại tôi cảm thấy quãng đời tuyển thủ của cậu kết thúc bằng việc rời đi trong tiếc nuối như vậy rất tệ, chả có chút xinh đẹp nào cả. Cậu nên trở lại giành một cái cúp quán quân, sau đó tiêu sái phất áo rời đi—— Như vậy mới phù hợp với khí chất hoa lệ của cậu, tôi nói đúng không?"

Lam Vị Nhiên cười nói "Theo như lời cậu bảo thì tôi càng nên trở lại Lạc Hoa Từ đánh bại cậu đoạt quán quân, sau đó dứt khoát chính thức nghỉ thi đấu, như vậy mới đúng chứ."

Lưu Xuyên nhanh chóng gõ bàn phím "Không không không, tôi tới tìm cậu không phải là muốn tự tạo cho mình một đối thủ mạnh như vậy đâu!"

"Hóa thù thành bạn không tốt sao?"

"Vả lại cậu thực sự cảm thấy mình có thể trở lại Lạc Hoa Từ sao? Sau khi cậu rời đi thì đám bằng hữu đội hữu của cậu đồng loạt rời đi theo, hiện tại chiến đội Lạc Hoa Từ đã sớm thay hình đổi dạng, ngoại trừ Tiểu Diệp ra, chẳng ai biết Tứ Lam là ai đâu. Dù cho bây giờ cậu có chạy tới câu lạc bộ Lạc Hoa Từ lượn một vòng, cũng không ai nhận ra cậu."

"Có lẽ Tiểu Diệp sẽ vì cậu là sư phụ mà tôn kính cậu, nhưng đội viên Lạc Hoa Từ bây giờ ai nấy đều nghe lời mỗi Diệp đội, chẳng ai nghe theo cậu đâu, cậu trở về như vậy chẳng phải là cả hai bên đều xấu hổ sao?"

"Nếu Tiểu Diệp nhường vị trí đội trưởng lại cho cậu, người của Lạc Hoa Từ chắc chắn sẽ không phụ, nhưng nếu Tiểu Diệp không nhường đội trưởng lại, tới chừng đó kẻ làm sư phụ lại bị đồ đệ chỉ huy làm việc, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Bị đồ đệ do chính tay mình dẫn dắt sai tới sai lui?"

"Nhưng nếu cậu qua bên tôi, tôi có thể để cậu làm chỉ huy."

"Cậu muốn đánh lôi đài liền đánh lôi đài, cậu muốn đánh đoàn chiến vậy tôi đi lôi đài, cậu chỉ huy đoàn chiến. Cả hai chúng ta đều là tuyển thủ cao tuổi, trạng thái cùng tinh lực đều thua xa lúc trước, như vậy có thể chia sẻ áp lực cho nhau không phải tốt hơn sao?"

Lưu Xuyên tốn nhiều nước miếng thuyết phục Lam Vị Nhiên gia nhập chiến đội như vậy, cũng là vì suy xét đến thực lực toàn bộ đội ngũ.

Lam Vị Nhiên là tuyển thủ tinh thông cả ba hệ Tiêu Dao, ba lưu phái của Tiêu Dao bao gồm lưu phái vũ phiến chủ yếu khống chế phụ trợ, lưu phái chiết phiến thiên về cận chiến đấu đơn, lưu phái ngọc tiêu thuộc loại hình công kích từ xa. Toàn bộ môn phái Tiêu Dao đều mang hơi hướm văn nghệ, hiệu ứng kỹ năng cực kỳ hoành tráng hoa lệ, vũ khí bao gồm: vũ phiến, chiết phiến và ngọc tiêu.

Nếu thuyết phục được Lam Vị Nhiên gia nhập chiến đội, những lúc thiếu người lôi đài Tứ Lam có thể thay thế lấp chỗ, phụ trợ gặp vấn đề có thể thay Giang Thiếu Khuynh, nếu dmg chủ lực gặp vấn đề có thể thay thế Lưu Xuyên hoặc Ngô Trạch Văn. Nói cách khác, Lam Vị Nhiên sẽ trở thành nhân tố bất định khiến cả đội ngũ biến lượng.

Tỷ như để Giang Thiếu Khuynh tham gia đoàn chiến đánh phụ trợ, Tứ Lam với Từ Sách lên đánh lôi đài, hoặc để Trạch Văn đánh lôi đài, Tứ Lam thay thế làm chủ dmg; Còn không thì để Lưu Xuyên thủ lôi, Tứ Lam tự mình chỉ huy đoàn chiến, lúc cần thiết có thể để Tứ Lam thay Giang Thiếu Khuynh đánh ở vị trí phụ trợ... Bởi vì có Lam Vị Nhiên, chiến đội của Lưu Xuyên sẽ trở thành đoàn đội có đội hình biến hóa đa dạng nhất, khiến cho đối thủ không thể đoán được chiến thuật chủ đạo của bọn họ.

Một mùa thi đấu của Liên minh phải tham gia tới hơn 30 trận thi đấu, cứ dùng mãi một dạng đội hình thì đánh vài trận sẽ bị đối thủ nghiên cứu sạch sẽ.

Nếu Lưu Xuyên thật sự trở lại Liên minh, chắc chắn sẽ bị các đội trưởng cường đội tập trung nhắm vào, đội của anh lại toàn là tân thủ, thiếu hụt kinh nghiệm, chỉ cần bị các đội bày ra chiến thuật nhằm vào như vậy sẽ rất dễ sụp đổ, cho nên Lưu Xuyên rất cần một tuyển thủ lão luyện có kinh nghiệm giúp đỡ tọa trấn.

Một đội hình có nhiều biến hóa có thể tùy theo các chiến đội khác nhau mà bố trí chiến thuật thích hợp, như vậy mới có thể tăng lên tỷ lệ thắng lợi.

Các cường đội trong Liên minh đều cố gắng biến hóa đa dạng đội hình của mình, đương nhiên bọn họ là dựa vào các tuyển thủ khác nhau chuyển đổi vị trí để tạo thành biến đổi, nhưng đội của Lưu Xuyên hiện tại thiếu thốn nhân lực, đội hình đoàn chiến cũng chỉ miễn cưỡng vừa đủ người, mà Lưu Xuyên cũng không có một đội tuyển thủ dự khuyết để lựa chọn thay đổi.

Cho nên nếu Lam Vị Nhiên có thể gia nhập, đối với Lưu Xuyên mà nói quả thực là chuyện đáng ăn mừng.

Chỉ là... muốn thuyết phục được tên lười biếng thành bệnh như Tứ Lam, coi bộ hơi bị khó na...