Bất quá cho dù Sở Tự có chán ghét, bất mãn vị hoàng thái tử này cỡ nào, vì Viên Hà mà bất bình cỡ nào, cậu cũng biết rõ đây là chuyện mình không thể nhúng tay vào.
Viên Hà là người minh mẫn nhất trong ba bọn họ, cũng là người có nhiều tình cảm nhất… Sở Tự biết Viên Hà có thể xử lý tốt việc này.
Nếu Viên Hà không mở miệng thì có nghĩa cậu không cần bất kì ai trợ giúp hay nhúng tay vào hôn nhân của mình.
Giải thi đấu cơ giáp kéo dài liên tục mười ngày, ngoại trừ lúc đầu cùng Viên Tiệp tới chào hỏi vị hoàng thái tử cùng Viên Hà, bọn họ không nói thêm gì, cũng không giao tiếp.
Sở Tự nhìn ra được, tựa như cậu không thích vị hoàng thái tử này.
Đối phương đồng dạng cũng chán ghét cậu, hoặc nên nói là chán ghét đám con cháu thế gia không chịu cúi đầu phục tùng hoàng thất.
Trên người chảy huyết mạch hoàng thất nên thái tử luôn cho rằng mình tài trí hơn người, cho dù hiện giờ hoàng thất căn bản không có chút quyền lực chính trị nào cũng vậy.
Chỉ vì mình là thành viên hoàng thất mà tự hào.
Điều này tốt nhưng cũng không tốt, ít nhất Sở Tự cùng đại đa số con cháu thế gia đều nghĩ vậy, nếu vị thái tử này kế vị thì hoàng thất sẽ tiếp tục bị đẩy vào tình thế giằng co với bên thủ tướng.
Giải thi đấu cơ giáp tiến vào vòng chung kết, là quán quân liên tục mười mấy năm của giải đấu, Viên Tiệp cuối cùng cũng xuất trận.
Bất ngờ chính là Viên Tiệp cũng có fan hâm mộ, thậm chí còn nhiều cùng cuồng nhiệt, lúc Viên Tiệp bước lên sân thi đấu, khu quan sát vốn đang im lặng trật tự đột nhiên nhốn nháo, vô số fan hâm mộ bắt đầu vẫy cờ hò reo, đặc biệt là học viên trường quân đội khu đông bắc.
“Viên tướng quân cố lên!”
“Viên tướng quân giỏi nhất, vì Viên tướng quân mà tôi mới tới xem trận đấu này a. Tôi không tin có người nào có thể đánh bại Viên tướng quân bách chiến bách thắng trong giải đấu cơ giáp, Viên tướng quân KO bọn họ đi!”
“Mau nhìn, đó là Viên tướng quân cùng cơ giáp của ngài ấy kìa, quả thực quá khốc.”
Khoảnh khắc này, trong cảm nhận của mọi người, Viên Tiệp chính là thần tượng tuyệt vời nhất trong lòng bọn họ.
Mà trong mắt học viên trường quân đội cùng những người yêu thích cơ giáp, liên tục giành lấy giải quán quân cơ giáp suốt mười mấy năm, Viên Tiệp còn chói mắt hơn cả ngôi sao đình đám nhất tinh tế.
Mà Viên Tiệp cũng không phụ kì vọng của bọn họ, màn khởi động cơ giáp xuất hiện trên sân thi đấu vô cùng bắt mắt.
Lúc bình thường cơ giáp của Viên Tiệp có hình dạng một chiếc xúc xắc, nút xúc xắc là đậu đỏ khảm lên, là một đài cơ giáp cỗ có lịch sử lâu đời, thoạt nhìn không hề thu hút chút nào.
Thế nhưng khi Viên Tiệp dùng vân tay cùng tinh thần lực khởi động, viên xúc xắc nhỏ xinh kia lập tức biến thành một con quái vật khổng lồ, một đài cơ giáp cao bảy tám mét, quanh thân mình nó ẩn hiện một tầng ánh sáng màu trắng ngà kỳ dị làm người ta cảm thấy chói mắt vô cùng, đứng trong không gian thi đấu tối đen được chế tạo từ chất liệu đặc thù quả thực không thể nào bỏ qua được… trực tiếp đè bẹp tất cả những đài cơ giáp khác.
Viên Tiệp điều khiển nó bay lên trời, phía sau cơ giáp lập tức hình thành một trận gió lốc thật lớn… làm mọi người xem đã cả mắt.
“Trời ạ, đó chính là ‘Tương Tư’ trong truyền thuyết, là tín vật mà Trường Đế Khanh điện hạ đã đưa cho Cố soái, năm đó Cố soái đã điều khiển đài cơ giáp này thống nhất hệ ngân hà a! Từ sau khi chiến dịch ngân hà thống nhất kết thúc, Trường Đế Khanh chết đi cùng Cố soái biến mất, nó cũng biến mất theo, thẳng đến hơn sáu trăm năm trước, có người tìm thấy nó cùng với di cốt của Cố soái ở một tinh cầu xa xôi. Suốt sáu trăm năm qua không có người nào có thể thức tỉnh nó, ‘Tương Tư’ vẫn luôn ngủ say trong viện bảo tàng lịch sử của hoàng thất An Sâm… Thẳng tới mười mấy năm trước, Viên tướng quân mới mười bảy tuổi đã thức tỉnh nó, năm đó Viên tướng quân vừa mới gia nhập trường quân đội đã giành lấy giải quán quân, Viên tướng quân cùng cơ giáp ‘Tương Tư’ đã làm tất cả mọi người của An Sâm đế quốc rung động một phen…”
“Thế nhưng sau đó Viên tướng quân lại không hề dùng tới ‘Tương Tư’ nữa, rất nhiều người nói là vì tinh thần lực của anh giảm xuống, không thể đạt tới chỉ số tinh thần cực cao của Cố soái năm đó nên không thể khởi động được ‘Tương Tư’, thực không ngờ trận đấu này tướng quân cư nhiên lại sử dụng nó…”
“Chỉ số tinh thần của tướng quân lại tăng lên rồi sao? Hay trận này đối với tướng quân có ý nghĩa đặc biệt gì đó nên mới dùng tới ‘Tương Tư’?”
“Quả thực làm người ta rung động mà. Có thể trực tiếp xem trận đấu này, quả thực quá đáng giá.”
“…”
Lúc Viên Tiệp thi đấu, vì muốn cảm thụ bầu không khí sôi nổi ở sân thi đấu, Sở Tự liền rời khỏi đài quan sát của nhóm đồng sự Viên Tiệp, tới ngồi chung với đám học viên trường quân sự, bên tai không ngừng vang vọng tiếng hoan hô cùng những kiến thức sử dụng cơ giáp cùng thi đấu.
Đột nhiên Sở Tự cảm thấy có chút áp lực, lần đầu tiên có cảm giác mình cư nhiên đang ở cùng một người xuất sắc như vậy.
Trong ánh mắt nhóm học viên trường quân sự cùng những người yêu thích cơ giáp, Viên Tiệp quả thực chẳng khác gì tình nhân trong mộng cùng thần tượng… Ngồi bên cạnh nghe bọn họ bàn luận, Sở Tự có cảm giác toàn bộ tinh tế tựa hồ đều là tình địch của mình, thực đáng sợ.
Chính là, Sở Tự không rời đi. Đeo khẩu trang ngồi giữa đám học viên, nghe bọn họ kể về những chiến tích huy hoàng cùng những trải nghiệm nguy hiểm của Viên Tiệp, Sở Tự nghe say sưa, cậu có cảm giác mình tựa hồ lại hiểu Viên Tiệp thêm một chút nữa.
Trên sân thi đấu, Viên Tiệp điều khiển đài cơ giáp khổng lồ linh hoạt né tránh tổng công kích từ nhóm tân sinh cùng tân quân nhân, anh cứ hệt như một con phượng hoàng đang tắm trong biển lửa, không ngừng cắn nuốt những quả đạn pháo quang năng bay tới rồi phun nó ngược trở lại.
Từ miệng phường hoàng, vô số lưới điện phun ra bao trùm lên những đài cơ giáp nhỏ, làm chúng không thể nào nhúc nhích.
Ngồi trên đài quan sát nhìn người đàn ông của mình đang điều khiển cơ giáp dưới kia, Sở Tự thực sự cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào vô cùng, có cảm giác cứ như mình vừa nhặt được bảo vật vậy.
Kết quả không cần tranh luận, Viên Tiệp một đấu trăm, dễ dàng chiến thắng nhóm tân sinh trường quân đội cùng tân quân nhân vừa gia nhập.
Xem xong trận đấu, Sở Tự định trở về khu đồng sự Viên Tiệp nghỉ ngơi thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nghị luận của đám học viên: “Viên tướng quân quả thực quá đẹp trai, tôi muốn gả cho tướng quân a!”
“Mình cũng muốn, các cậu nói xem, người chế tạo cùng sử dụng đài cơ giáp ‘Tương Tư’ này, Trường Đế Khanh điện hạ cùng Cố soái vốn có tin đồn đồng tính luyến ái, có khi nào Viên tướng quân cũng vậy không? Nếu vậy thì mình cũng có cơ hội nhỉ?”
“Ông nghĩ nhiều quá rồi, cho dù Viên tướng quân có là người đồng tính thì cũng không tới lượt ông đâu.”
“Muốn làm bầu bạn của tướng quân thì phải là người cực kỳ xuất sắc, ít nhất cũng phải giống như trung tá Viên Hà ấy. Gia thế tốt, bộ dạng đẹp, mọi mặt đều hoàn hảo, chỉ có người như vậy mới xứng đôi với tướng quân.”
“Nghe nói quan hệ của Viên gia với Sở gia tốt lắm, kỳ thực tướng quân đã có hôn ước với thiếu gia thủ phủ Sở gia, không biết có thật không?”
“Chắc không phải đâu, tôi chưa từng nghe chuyện này. Không phải đến tận bây giờ tướng quân vẫn chưa kết hôn sao?”
“Sở gia quả thực quá trâu bò, một mình chống đỡ nền kinh tế của hệ ngân hà, bất quá vị thiếu gia Sở gia kia lại không nghe nói tới. Tôi chỉ từng thấy thủ phủ cùng vợ ông ấy thôi, con trai ông ta chưa từng lộ diện trước mặt công chúng, không vào quân bộ, không tham gia chính trị, cũng không tiếp quản kinh doanh gia tộc, người này nếu không phải không đủ năng lực thì chắc chắn là một vị thiếu gia chỉ biết ăn chơi. Phỏng chừng bộ dáng cũng rất bình thường, người như vậy sao xứng đôi với Viên tướng quân được chứ?”
“Tôi nghĩ chắc Viên tướng quân vẫn chưa có đối tượng đâu.”
“Ôi chao ôi chao, các cậu có chú ý không? Lúc Viên tướng quân từ cơ giáp bước lên đài đọc diễn văn, trên tay tướng quân có đeo nhẫn đấy, có khi nào là nhẫn kết hôn không?”
“Không thể nào, Viên tướng quân của tôi… nam thần của tôi…”
“…”
Khu quan sát của nhóm học viên trường quân đội bắt đầu sôi trào khi phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Viên Tiệp.
Bên tai Sở Tự không ngừng vang vọng tiếng nghị luận của bọn họ, áp lực lại càng lớn hơn nữa, xem ra cậu phải cố gắng hơn, phải không ngừng tiến tới trước mới được.
Nếu không thì một kẻ vô tích sự như cậu sao có thể xứng với người tốt như Viên Tiệp chứ?
****
Sở Tự trở về chỗ ngồi cũ không được bao lâu thì Viên Tiệp cũng quay trở lại.
Thấy Sở Tự, Viên Tiệp hoàn toàn không giữ được vẻ bình thản ung dung như vừa nãy, có chút khẩn trương hỏi: “Vừa nãy em có thấy anh trên sân thi đấu không?”
Anh cảm thấy vừa nãy có vài chỗ không được hoàn mỹ cho lắm, sợ Sở Tự cảm thấy anh làm không tốt.
“Quá tuyệt vời, nhìn biểu hiện vừa nãy của anh, em rốt cuộc cũng hiểu được vì sao năm đó mẹ lại bị tiếng sét ái tình với ba rồi, bộ dáng điều khiển cơ giáp của anh thực sự quá đẹp trai.” Sở Tự bình tĩnh nhìn Viên Tiệp, ánh mắt lấp lánh như tỏa ra tia sáng, thực thành khẩn khẳng định.
Cậu chưa từng thấy qua người nào điều khiển cơ giáp tuyệt hơn Viên Tiệp.
Nghe Sở Tự nói vậy, Viên Tiệp lập tức thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”
Trận này anh vì Sở Tự mà thi đấu.
“Em cảm thấy xấu hổ thực ấy, có cảm giác ba nói rất đúng, em căn bản không xứng với anh.” Nhìn Viên Tiệp, Sở Tự thực lòng cảm thấy như vậy, đồng thời cũng vì thế mà càng muốn phấn đấu hơn nữa.
Một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một người xứng đôi với Viên Tiệp.
Nghe Sở Tự nói vậy, Viên Tiệp lập tức biến sắc: “Tiểu Tự, em đừng coi thường mình như vậy. Em tốt lắm, không có điểm nào không xứng với anh cả.”
Anh chán ghét nhất chính là nghe Sở Tự nói những lời như vậy.
Sớm biết thế, anh đã không mời cậu tới.
“Em biết mà, em sẽ cố gắng hơn nữa.” Chuyện tình cảm căn bản không phải xứng hay không xứng, quan trọng nhất là cả hai có tình cảm với nhau hay không.
Vì thế cho dù có áp lực nhưng Sở Tự cũng không tới mức tự ti.
Bất quá từ nay về sau cậu lại càng đôn đốc bản thân cố gắng tiến tới hơn nữa.
Viên Tiệp hơi nhíu mi, muốn nói gì đó: “Tiểu Tự…”
Anh không muốn Sở Tự vì thế mà bị áp lực.
“Vừa nãy em qua bên học viên xem anh thi đấu, anh không biết đâu, đám học viên trường quân đội kia gọi anh là nam thần, nói anh là thần tượng của họ đấy. Quả thực làm em áp lực không nhỏ a, cảm thấy mình tựa hồ đã trở thành tình địch của toàn dân…” Sở Tự biết Viên Tiệp không thích nghe những lời như vậy nên thực tự nhiên chuyển hướng đề tài.
Thấy tâm tình Sở Tự rất tốt, không hề buồn bực hay mất mát gì, Viên Tiệp mới thở phào, thuận miệng nói: “Nam thần gì đó chẳng qua là vì anh liên tục giành giải quán quân thi đấu cơ giáp suốt mười mấy năm chứ không phải bản thân có mị lực gì, nếu đổi lại là người khác, bọn họ cũng sẽ gọi như vậy.”
Kỳ thực không hiểu suy nghĩ của đám trẻ ngày nay cho lắm, không quản có quen có biết hay không, há miệng liền gọi người ta là chồng này chồng nọ, nam thần này nam thần nọ, lại còn sinh hầu tử gì gì đấy.
“Sao lại không phải nam thần, sao lại không có mị lực. Em cũng cảm thấy anh là nam thần a.” Nghe Viên Tiệp nói vậy, Sở Tự không vui: “Anh liên tục giành giải quán quân thi đấu cơ giáp mười mấy năm rất lợi hại đấy, biết không hả? Hơn nữa mặt mũi cũng đâu có xấu? Chỉ cần diện mạo thôi đã đủ làm nam thần rồi, hừ.”
Cậu cũng không thích Viên Tiệp tự coi nhẹ bản thân như vậy.
Thấy Sở Tự phản ứng dữ dội như vậy, Viên Tiệp buồn cười: “Anh nói anh mà, em kích động như vậy làm gì?”
“Chồng em bị nói như vậy, em không kích động sao được?” Sở Tự không chút nghĩ ngợi đã lập tức phản bác.
Viên Tiệp sửng sốt, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Thấy anh như vậy, Sở Tự liền ôm bụng cười to.
Viên Tiệp bị chọc đến đỏ ửng cả tai, qua một lúc lâu mới hỏi: “Em thực sự cảm thấy anh là nam thần à?”
Tuy từng có không ít người nói anh như vậy, thế nhưng chỉ có mỗi Sở Tự làm anh cảm thấy xúc động…
“Đúng vậy, em cũng muốn sinh hầu tử cho anh, mặc dù em thực sự không thể sinh được a.” Sở Tự lập tức đáp lại.
Viên Tiệp lại một lần nữa sửng sốt, nghĩ cả nửa ngày cũng không lý giải được ý tứ Sở Tự, liền tò mò hỏi: “Sinh hầu tử có ý gì? Vì sao lại sinh hầu tử cho anh?”
“Ý là muốn sinh con cho anh ấy.” Sở Tự bình tĩnh nhìn Viên Tiệp, từng câu từng chữ thực rõ ràng nói: “Nguyện vọng của em là sau này có một đứa con khi cười rộ lên có bộ dáng giống hệt như anh.”
Viên Tiệp lập tức ngây ngẩn.
Nhìn sườn mặt Viên Tiệp, Sở Tự đột nhiên có cảm giác không muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa, lập tức chạy về tiếp nhận tài sản mà mẹ để lại, sau đó kinh doanh buôn bán cạnh tranh vị trí thủ phủ với ba ba nhà mình, như vậy cũng xứng đôi với Viên Tiệp hơn… Năm đó sau khi mẹ Sở Tự qua đời, bà đã chuyển hết tài sản của mình cho Sở Tự. Tuy ba không nói gì nhưng vì lòng tự trọng quá lớn nên lúc bỏ nhà đi, Sở Tự không hề đụng tới phần tài sản kia, cổ phần công ty cũng dùng danh nghĩa người khác đứng tên. Sở Tự từng thề với lòng mình, trừ phi tài sản của cậu đạt tới mục tiêu đề ra, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không động tới một phân tiền trong phần tài sản kia…
Phần tài sản kia không chỉ là tài sản cá nhân của mẹ Sở Tự, bà vốn là con một, tài sản của bà bao gồm cả tài sản của Phùng gia, một trong tứ đại thế gia An Sâm ngày xưa.
Chỉ riêng lợi nhuận thu vào hàng năm cũng gấp mười lần số tiền Sở Tự kiếm được hiện giờ.
Nếu năm đó Sở Tự không quá quật cường, cầm số tiền này ra ngoài lập nghiệp thì hiện giờ có lẽ đã có thể cạnh tranh vị trí thủ phủ với ba mình.
Thế nhưng cậu nhất quyết muốn đi theo con đường mình đặt ra, muốn thử xem cân lượng của mình rốt cuộc đến đâu… Cha mẹ có cho nhiều thế nào thì đó cũng là tiền của cha mẹ, không phải của riêng cậu..
Ý niệm dùng tiền để dành lấy thành công chỉ vụt lóe trong đầu Sở Tự rồi nhanh chóng biến mất…
Cậu không thể nôn nóng như vậy.. nếu chỉ vì thành công để được người khác khen ngợi tán dương thì hoàn toàn không có ý nghĩa.
Cho dù trong mắt người ngoài như vậy là thành công nhưng trong lòng cậu hiểu rất rõ, mình chỉ là một thiếu gia ăn chơi chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc mà thôi.
…