Trấn an Trầm Triệt một phen, thấy cậu không còn quá hoảng sợ như vừa nãy, Ân Giác mới đi tới trước mặt Sở Tự, châm một điếu thuốc rồi thực lòng nói cám ơn: “Đêm nay thực sự cám ơn cậu, cám ơn cậu đã chăm sóc Trầm Triệt.”
“Sau này nếu có chuyện gì cần tới tôi, cứ nói một tiếng, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ dốc hết khả năng.” Ân Giác không muốn nợ nhân tình Sở Tự, thế nhưng trong mắt Ân Giác, Trầm Triệt nợ cũng như chính anh nợ vậy.
Sở Tự thật không ngờ Ân Giác trước nay vẫn luôn vênh váo tự đắc lại có thể vì Trầm Triệt mà chịu hạ mình như vậy, cậu nhận lấy điếu thuốc trong tay Ân Giác: “Chuyện nhỏ thôi, tôi là người đại diện của Trầm Triệt, là việc tôi phải làm.”
Cậu chưa từng nghĩ mình giúp đỡ Trầm Triệt là vì muốn đối phương hồi đáp này nọ.
Trong mắt Sở Tự, cậu là người đại diện của Trầm Triệt, là cậu kéo Trầm Triệt vào giới này, đây vốn là chức trách của cậu.
Chỉ là cậu thực không ngờ Ân Giác cư nhiên lại vì Trầm Triệt mà cám ơn mình, như vậy địa vị của Trầm Triệt ở trong lòng Ân Giác quả nhiên là chân ái.
Về phần lão chế tác kia, lúc vừa tỉnh dậy liền nằm trên giường bệnh la lối đòi gọi điện thoại, còn bảo Trầm Triệt cứ đợi đấy, lão nhất định sẽ không để Sở Tự cùng Trầm Triệt sống yên trong giới này.
Còn không đợi lão gọi, Ân Giác đã trực tiếp giật lấy điện thoại, đập lão chế tác vừa mới được cứu chữa một trận tơi bời hoa lá.
Nếu không phải có bác sĩ y tá cùng Sở Tự ngăn cản, chỉ sợ lão đã bị Ân Giác đánh chết.
“Mày… mày…” Gã líu ríu nửa ngày mà không nói nên lời, chỉ hung tợn nhìn Ân Giác, điệu bộ như đang nói đám Trầm Triệt cứ chờ đó mà xem.
Ân Giác không hề để lão vào mắt, hung ác nhìn lão: “Ông giỏi thì cứ tới tìm tôi, Trầm Triệt là người của tôi, là Ân gia ở đế đô, tôi chờ ông tới tìm. Ông không tới thì tôi sẽ bảo người tới tìm ông, tôi thực muốn xem xem ông có thể làm nên cơm nên cháo gì!”
Nói xong câu đó, Ân Giác kéo Trầm Triệt bỏ đi.
Sở Tự bận rộn cả đêm, cộng thêm không quá yên tâm nên liền theo Trầm Triệt cùng Ân Giác cùng trở về nhà Trầm Triệt.
Sau đó, cậu nhìn thấy Ân Giác ngày thường hệt như hung thần cư nhiên đảm đang chạy vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho bọn họ, động tác rất thuần thục, hiển nhiên ngày thường đã quen làm việc này.
Mà Trầm Triệt thì ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
Nhìn Ân Giác bưng bữa khuya thực phong phú bước ra, Sở Tự thực ba chấm.
Ân Giác không coi ai ra gì, thực ân cần dỗ dành Trầm Triệt ăn, mà Trầm Triệt thì có chút mất tự nhiên, so ta thì Ân Giác cứ hệt như một cô vợ nhỏ, mà Trầm Triệt thì càng giống người làm chủ gia đình hơn.
“…” Thật không ngờ hình thức ở chung của hai người này lại là vậy.
Chỉ một buổi tối mà nhận thức về Ân Giác của Sở Tự đã bị phá hủy hoàn toàn.
Những chuyện sau đó Sở Tự cùng Ân Giác bắt tay xử lý, lão chế tác vốn ngông nghênh kia bị Ân Giác uy hiếp một phen liền sợ tới mức tè ra quần, vừa mới xuất hiện đã vội vàng ôm một đống quà cáp chạy tới quỳ trước mặt Trầm Triệt, cầu xin cậu tha thứ.
Từ đó về sau trong giới có không ít người biết sau lưng Tây Sở, Sở Tự cùng Trầm Triệt có người chống lưng rất lớn.
Không còn kẻ nào dám trêu vào bọn họ nữa.
****
Sở Tự bồi Viên Tiệp tham gia giải đấu cơ giáp.
Khu quan sát trận đấu được chia thành khu phát sóng cùng không phát sóng, khu phát sóng sẽ bị camera ở sân đấu quay trúng, phần lớn là thành viên gia đình của nhóm quân nhân tham gia, mà khu không phát sóng sẽ không bị quay lại, họ sẽ ngồi ở những vị trí kín đáo, chỉ muốn lẳng lặng xem thành viên gia đình cùng thành viên quân bộ thi đấu.
Sở Tự không muốn bại lộ thân phận nên sau khi chào hỏi đồng nghiệp của Viên Tiệp, tùy ý anh giới thiệu thân phận của mình rồi chạy tới khu không phát sóng, im lặng cùng Viên Tiệp quan sát cuộc thi.
Ở sân thi đấu, Sở Tự còn gặp người cầm quyền cao cấp nhất quốc gia, thủ tướng Mặc Sĩ. Trong thời đại quân chủ lập hiến mà hoàng đế cùng hoàng thất đều là vật biểu tượng thì thủ tướng Mặc Sĩ là người có địa vị rất cao.
Ngài ấy vốn ngồi ở khu phát sóng quan sát giải đấu, thế nhưng khi nghe Sở Tự có mặt ở đây thì lập tức dành ra chút thời gian chạy qua khu không phát sóng tìm Sở Tự cùng Viên Tiệp.
Đám người ngồi xung quanh Sở Tự cùng Viên Tiệp thấy thủ tướng tới thì đồng loạt đứng dậy, hướng ông chào hỏi: “Thủ tướng đại nhân…”
“Ngồi đi ngồi đi, không cần đứng dậy, chỉ là tôi nghe nói Tàng Phong ở trong này nên cố ý qua nói vài câu thôi.” Thái độ của thủ tướng đại ngân rất ôn hòa, bộ dáng cũng thực nho nhã, không hề giống một vị chính trị gia, ngược lại hệt như một ông cụ hiền lành.
Nghe đối phương gọi mình, Sở Tự liền bước tới gần: “Lâu rồi không gặp, thủ tướng đại nhân.”
Năm xưa Mặc Sĩ từng chịu ơn của cha mẹ Sở Tự, quan hệ với Sở gia vẫn luôn rất tốt.
Trước đây, Sở Tự rất thân cận vị trưởng bối này, cũng rất thích ông, ông còn nói muốn nhận Sở Tự làm con nuôi, đáng tiếc sau đó lại không có cơ hội.
Lúc đó ông vẫn chưa phải là thủ tướng.
Sau đó khi trở thành thủ tướng, công việc liền bận rộn hơn, liên hệ với Sở Tự cũng ít đi.
Tiếp đó nữa Sở Tự quyết liệt bỏ nhà đi, vì thế suốt mười mấy năm nay cũng không liên lạc với ông.
Đã không liên lạc quá lâu… Sở Tự không dám cả gan gọi ông là bác như ngày xưa nữa.
“Sao? Chỉ vài năm không gặp mà lạnh nhạt với lão già này rồi à, ngay cả tiếng bác cũng không chịu gọi? Mới trước đây cứ gặp là con liền dán lấy ta, đòi ta dẫn con ra ngoài chơi a.” Thái độ của thủ tướng Mặc Sĩ đối với Sở Tự rất thân thiết hòa ái, cứ hệt như mười mấy năm xa cách chưa từng phát sinh vậy.
Sở Tự cũng không ngốc, thấy thái độ đối phương vẫn hệt như ngày xưa thì lập tức gọi một tiếng: “Bác Mặc Sĩ.”
“Phải vậy chứ.” Thủ tướng thực vừa lòng khi thấy Sở Tự thân thiết với mình, ông ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Nghe nói gần nhất con đã chịu về nhà hòa giải với ba ba, còn xác định hôn ước với đứa nhóc Viên gia, có thực vậy không?”
Không ít người trong giới thượng lưu đều đã biết chuyện này, bất quá bọn họ đều nghĩ là vì Sở Tự không chịu nổi nữa nên mới quay về nhà, thỏa hiệp kết hôn với Viên Tiệp. Vì thế ngoại trừ những người có thù oán cố ý muốn đắc tội Sở Tự… thì quả thực không có ai trực tiếp hỏi vấn đề này.
Thủ tướng Mặc Sĩ có thể xem là người đầu tiên trong giới.
“Đúng vậy, con ở cùng một chỗ với anh Viên.” Sở Tự không chút e dè, trước mặt thủ tướng cùng mọi người nắm lấy tay Viên Tiệp, lộ ra cặp nhẫn trên tay bọn họ.
Cậu biết rõ quan điểm của người trong giới, đại khái nghĩ là cậu chịu khổ không nổi nên mới chạy về xin tha thứ, cuối cùng dưới sự bức bách của cha mà kết hôn với Viên Tiệp.
Nhưng cậu không để tâm…
Cái nhìn của người khác đối với cậu thế nào chẳng quan trọng, thế nhưng với vị trưởng bối thân thiết trước mặt, cậu muốn đối phương biết vì thực sự yêu thích nên cậu mới ở bên cạnh Viên Tiệp.
Thấy vẻ mặt Sở Tự không giống giả bộ, cũng không hề có chút không tình nguyện nào, thủ tướng Mặc Sĩ mới an tâm nói: “Tốt, tốt lắm, tin tưởng mẹ con ở trên trời cũng an tâm, lúc kết hôn nhớ gửi thiệp cho bác, bác nhất định sẽ tới.”
Trước mặt Sở Tự, ông hoàn toàn không giống một vị thủ tướng đế quốc, ngược lại cứ như một vị trưởng bối bình thường.
Sở Tự cũng giống như đối mặt với một vị trưởng bối bình thường: “Nhất định rồi bác.”
“Giờ hai đứa đã đính hôn rồi, bác không có quà gì, đây là vật đính ước của ta cùng bác gái con lúc còn trẻ, cứ xem là quà đính hôn cho hai đứa, nếu con với nhóc Viên gia không chê thì nhận lấy đi.” Thủ tướng Mặc Sĩ nói xong thì nhận lấy một chiếc hộp đồng hồ đôi trong tay trợ lý, có chút nhớ nhung về xưa đưa qua cho Sở Tự cùng Viên Tiệp.
Sở Tự không ngừng từ chối: “Bác, đây là vật đính ước của hai người, sao con nhận được chứ?”
“Có gì mà không được, bác cho thì cứ nhận đi, bằng không chính là xem thường người bác này.” Thủ tướng Mặc Sĩ cũng thực ngang tàng, nhất quyết bắt Sở Tự phải nhận lấy.
Sở Tự không có cách nào, từ chối không có kết quả, chỉ đành tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Đồng thời ngay trước mặt thủ tướng, cùng Viên Tiệp đeo đồng hồ mà thủ tướng tặng cho nhau, lúc này ông mới hài lòng, trò chuyện thêm vài câu rồi cùng trợ lý quay về chỗ ngồi của mình.
Không ít đồng sự cùng bầu bạn của đồng sự của Viên Tiệp nhìn thấy cảnh này, đều hiếu kỳ không thôi…
Thủ tướng Mặc Sĩ không có con nối dõi, bình thường đối với người trẻ tuổi vừa hòa ái lại xa cách, ngay cả đối với Viên Tiệp cũng khá xa cách… cho dù là đối với con cháu trong nhà cũng hiếm thấy ông thân thiết như vậy.
Thật không ngờ cư nhiên đối với hôn phu của Viên Tiệp lại thân thiết ôn hòa tới vậy.
Đồng sự của Viên Tiệp không hẹn mà cùng nghĩ, xem ra không chỉ bản thân vị trung tướng này có thân thế bất phàm, ngay cả vị hôn phu hoạt nhìn vô cùng bình thường kia, ở trong giới cũng không có danh tiếng gì kia cũng là nhị đại, quả thực làm người ta kinh ngạc.
Thủ tướng Mặc Sĩ rất bận rộn, sau khi tham dự khai mạc giải thi đấu cơ giáp liền rời đi. Hơn mười ngày còn lại, hoàng thái tử Uy Nhĩ Sâm Tạp Mễ Hi Nhĩ vốn là vật biểu tượng của đế quốc cùng hoàng thái tử phi tương lai Viên Hà thay thủ tướng ở lại làm đại biểu chính khách hàng đầu để quan sát giải đấu.
Tính tình Uy Nhĩ Sâm Tạp Mễ Hi Nhĩ kiêu căng thất thường, ở đế quốc cũng không được lòng dân cho lắm, vẫn luôn hành động tùy tính, nếu không phải có Viên Hà trợ giúp gã để ý rất nhiều chuyện, dân chúng đã sớm kêu gào đòi truất phế thái tử.
Hơn nữa… thái độ của thái tử đối với Viên Hà cũng không tốt đẹp cho lắm, gã cảm thấy Viên Hà bị gia tộc cường ngạnh nhét vào hoàng thất nên vẫn luôn không tiếp nhận vị thái tử phi này, luôn bắt bẻ Viên Hà. Ngoại trừ những trường hợp đại chúng, gã vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt cáu kỉnh với Viên Hà, mà Viên Hà thì luôn làm như không thấy.
Này cũng là nguyên nhân bọn họ đã đính hôn từ rất sớm nhưng tới tận hôm nay vẫn chưa tổ chức hôn lễ.
Làm bạn tốt cùng thế giao của Viên Hà, Sở Tự thực không thích vị hoàng thái tử này, cậu cảm thấy với nhân phẩm cùng tài hoa của Viên Hà mà dính phải một vị hôn phu như vậy đúng là xúi quẩy.
Nếu đổi lại cậu là Viên Hà, cho dù đối phương có là hoàng thất đi nữa thì cậu vẫn dứt khoát bỏ đi chứ không vì lợi ích cộng đồng mà bị ràng buộc vào mối hôn ước này.