Làm người đại diện trong giới giải trí mười mấy năm, Sở Tự quen biết không ít bạn bè bên mảng quảng cáo cùng đầu tư.
Công ty vừa mới thành lập, vì để nâng cao chiêu bài, Sở Tự không ngừng vận dụng nguồn nhân mạch cùng bạn bè tích lũy được bất lâu, mặc kệ là tài nguyên lớn nhỏ tốt xấu gì cũng ôm về chia cho nhóm nghệ nhân trong công ty.
Cuối cùng là khai hỏa phát súng đầu tiên, để mọi người chân chân chính chính hiểu được Tây Sở là một công ty giải trí chân chính có thể cung chấp tài nguyên cùng cơ hội làm việc cho nghệ nhân chứ không phải văn phòng nghiệp vụ.
Xử lý xong những việc này, cậu bắt đầu lo lắng cho nhóm nghệ nhân dưới tay.
Sở Tự nhanh chóng tiếp nhận một bộ phim điện ảnh mới cho Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần, đây có thể coi là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Tây Sở tự đầu tư, bởi vì công ty vừa mới thành lập, biên kịch cùng đạo diễn trong công ty đều muốn chứng minh năng lực bản thân với Sở Tự nên đã viết ra rất nhiều kịch bản tốt rất có chất lượng. Sau khi xem qua một lượt, Sở Tự cùng vị đạo diễn mới vào công ty không hẹn mà cùng nhìn trúng một kịch bản… Sau quá trình thảo luận bọn họ quyết định sẽ làm theo phong cách sáng tạo đầy mới lạ…
Sở Tự nhanh chóng quyết định đầu tư bộ phim này, nam nữ chính chỉ định là Giang Diệc Thần cùng Phan Nghiên Nghiên, còn đạo diễn thì giao cho Tưởng Duyệt.
Kịch bản viết rất tốt, thế nhưng nội dung thì khá phổ biến, một vị hoàng đế trẻ tuổi ôm đầy hoài bão tự mình chấp chính, thế nhưng sự thật làm hoàng đế thanh tỉnh lại, hoàng đế bị quản chế chặt chẽ không có cách nào đoạt lại thực quyền, quả thực buồn khổ khôn thôi. Nhiếp chính vương không ngừng bức bách hoàng đế sắc lập nhi tử của mình, đồng thời là đệ nhất mỹ nhân kinh thành làm hoàng hậu. Vị mỹ nhân này sớm đã có người trong lòng nhưng vì e ngại nhiếp chính vương mà không thể không từ bỏ tình yêu, vì gia tộc mà tiến cung làm hoàng hậu của vị hoàng đế trẻ tuổi. Mới đầu hai người tương kính như băng, sau đó dần dần hiểu nhau hơn, tình cảm cũng dần chân thành hơn… Sau đó hoàng đế đoạt lại chính quyền, vì muốn cân bằng thế lực trong triều, hoàng đế không ngừng tuyển mỹ nữ vào cung, địa vị của mỹ nhân cùng ái nhân trong lòng đế vương ngày càng suy giảm, thiên hạ cùng quyền thế mới là chuyện quan trọng nhất. Nhìn hoàng đế hết sủng ái phi tần này tới phi tần khác, hoàng hậu u buồn chết đi, trở thành ánh trăng thuần khiết trong lòng hoàng đế, mà vị hoàng đế thiếu niên cũng trưởng thành hơn, trở thành một vị minh quân với một chuyện tình bi thương.
Biên kịch viết tình tiết rất tốt, thế nhưng nội dung thì lại quá phổ biến, đồng thời cũng là loại vai diễn Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần am hiểu nhất, cho dù diễn thực xuất sắc cũng khó mà giành được giải thưởng, hoàn toàn không có sự trợ giúp nào cho sự nghiệp của bọn họ.
Nguyên nhân Sở Tự nhìn trúng kịch bản này, đồng thời để Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệp Thần cùng tham gia không phải là nội dung, mà là bối cảnh mới lạ của nó.. Trong kịch bản này, vị hoàng đế anh minh cơ trí nhưng lạnh lùng kia không phải nam mà là nữ, còn vị hoàng hậu trẻ tuổi bị hoàng đế làm rung động nhưng lại chết trong buồn khổ cũng không phải nữ, là nam.
Kịch bản này đặt ra một thế giới nữ quyền giả thuyết.
Nói cách khác nếu đóng bộ phim này, loại hình vai diễn am hiểu của Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần hoàn toàn đảo ngược với nhau, nó đúng là khảo nghiệm diễn xuất của diễn viên, hơn nữa trước mắt thì điện ảnh cùng phim truyền hình của An Sâm đế quốc chưa từng xuất hiện loại hình mới mẻ độc đáo thế này, nếu diễn tốt thì sẽ lưu lại một dấu ấn sâu sắc trong lịch sử điện ảnh, cũng là bằng chứng tốt nhất đại diện cho đặc tính vai diễn cùng diễn xuất của diễn viên.
Hơn nữa, bộ phim này có cả cảnh giường chiếu.
Hai người rất am hiểu về vai diễn của đối phương, tin tưởng lúc quay phim bọn họ có thể thảo luận cùng chỉ bảo cho nhau.
Biết Phan Nghiên Nghiên thích Giang Diệc Thần, Sở Tự liền có tâm thúc đẩy tác hợp một chút, nhiệt tình đề cử kịch bản ‘Nữ Đế’ với hai người.
Làm diễn viên chuyên nghiệp, đối mặt với vai diễn có tính khiêu chiến lớn như vậy, Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần đều rất hứng thú.
Sau khi xác định nam nữ chính cùng đạo diễn, Sở Tự nhanh chóng chuyển tiền đầu tư, xác định thời gian khởi quay.
Sau khi giải quyết xong công việc của Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần, Sở Tự bắt đầu đặt tinh lực lên người Tô Khuyết, Đinh Thành Bân cùng Trầm Triệt.
Không thể không nói, Tô Khuyết quả thực có vận may rất tốt, trong số nghệ nhân của Sở Tự, Tô Khuyết không phải người có tài năng xuất sắc nhất nhưng tuyệt đối là người may mắn nhất, tài nguyên luôn tự động dâng tới trước mặt cậu ta. Sở Tự căn bản không cần quan tâm, bạn trai Tô Khuyết—- Biện Huy, người nổi danh là con yêu của các vị đạo diễn nổi tiếng đã thay Sở Tự giải quyết, cho dù tư chất Tô Khuyết không xuất chúng vẫn được Biện Hụy mạnh mẽ kéo vào hàng ngũ diễn viên điện ảnh.
Không chỉ như vậy, Tô Khuyết còn tri kỷ nghĩ tới Sở Tự vừa mới mở công ty, trong tay khẳng định không có nhiều tài nguyên nên chủ động nhờ Biện Huy giới thiệu tài nguyên cho Đinh Thành Bân, hai người từng hợp tác qua, Biện Huy cũng có ấn tượng không tồi về Đinh Thành Bân.
Sở Tự còn chưa kịp lên kế hoạch công việc thì một vị đạo diễn nổi danh trong giới điện ảnh đã gọi điện qua, chỉ định Đinh Thành Bân cùng Tô Khuyết đảm nhiệm vai nam chính trong bộ phim điện ảnh mới của mình, trực tiếp làm Sở Tự sửng tốt.
“Sao anh lại tìm vai nam chính cho em? Không phải em đã nói anh chỉ cần để cử thầy Đinh với Lưu đạo thôi à? Diễn xuất của ông ấy tốt như vậy, Lưu đạo sẽ không bị thiệt thòi gì, anh lại kéo em vào làm gì nữa? Em diễn vai phụ là được rồi.” Không chỉ Sở Tự, ngay cả Tô Khuyết khi nhận được tin này sũng sửng sốt, trực tiếp gọi điện cho Biện Huy.
Biện Huy nghe điện thoại của Tô Khuyết xong thì phì cười: “Ai nói em diễn xuất không tốt, chỉ có thể diễn vai phụ chứ? Diễn xuất của vợ anh tốt thế còn gì, bằng không sao có thể làm diễn viên được? Lưu đạo thì sao, nam chính của đạo diễn nào em cũng có thể đảm nhận được hết. Có anh đây, em muốn loại vai diễn gì anh đều có thể lấy về cho em.”
Từ sau khi yêu nhau, thái độ của Tô Khuyết đối với Biện Huy thay đổi rất lớn, há miệng liền mắng: “Anh có phải ngốc không vậy? Diễn xuất của em thế nào anh còn không rõ à? Gì mà lấy vai diễn về cho em, anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ, anh nghĩ thiếu nợ nhân tình của người ta thì không cần trả à? Cứ nợ người ta như thế không tốt.”
Tuy giọng điệu không tốt nhưng rõ ràng có thể nhận ra Tô Khuyết đã xem Biện Huy như người trong nhà, lời nói lộ rõ quan tâm cùng lo lắng…
Tô Khuyết không hề chủ động đòi hỏi gì, cũng không có yêu cầu gì quá phận… Bởi vì trong mắt Tô Khuyết, Biện Huy là bạn trai cậu, nếu bạn trai mình nợ nhân tình người khác, cậu còn khó chịu hơn cả việc mình nợ người ta.
“Hắc hắc ~” Ở đầu dây bên kia, nghe Tô Khuyết mắng mà Biện Huy cứ cười mãi không thôi, không hề uất ức hay buồn bực, ngược lại chỉ cảm thấy trong lòng thực ấm áp.
Trong tay anh có không ít tài nguyên, trước giờ cũng thực hào phóng chia sẻ cho những người bên cạnh, vì thế rất nhiều người vì tài nguyên mà tiếp cận Biện Huy. Anh đã chia tài nguyên cho rất nhiều người, bọn họ cũng luôn cảm ơn anh nhưng hiếm có ai nghĩ tới việc liệu anh có nợ nhân tình người khác hay không… Mà Tô Khuyết hoàn toàn không giống những người anh quen biết, cho dù biết trong tay anh có không ít tài nguyên, hơn nữa còn có quan hệ tốt với các đạo diễn tên tuổi nhưng Tô Khuyết không hề xem anh là cái kho tài nguyên mà bòn rút, ngược lại xem anh là bạn trai, là người nhà, giờ nào phút nào cũng lo lắng anh nợ người ta, quả thực làm Biện Huy ấm lòng không thôi.
Cũng vì thế, Biện Huy ngày càng thích Tô Khuyết hơn, không thể nào rời bỏ cậu.
Tô Khuyết thực luyến tiếc nói: “Tài nguyên này anh có thể nói với Lưu đạo một tiếng không, nói em không nhận để ông ấy đổi người đi?”
“Em cảm thấy có khả năng à?”
Tô Khuyết không cần nghĩ cũng biết không có khả năng, giãy dụa một chút rồi mím môi nói: “Vậy… vậy lần sau anh đừng kiếm tài nguyên như vậy cho em nữa, em diễn nam chính không tốt đâu, chỉ biết kéo chân anh thôi… Lần sau, lần sau anh còn tự tiện làm vậy nữa, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa đâu.”
“Vợ ngốc, anh chọc em thôi! Tài nguyên này không phải anh kéo về cho em, là lúc anh đề cử thầy Đinh, Lưu đạo chủ động yêu cầu em diễn nam chính, ông ấy nói rất thích cách diễn Hạ Dương của em, còn nói không phải em thì không được, làm anh cũng ghen tị đây này.” Biện Huy son sắt nói.
Tô Khuyết nửa tin nửa ngờ, không tin tưởng hỏi: “Thật không? Anh không gạt em chứ?”
“…”
Ngồi nghe hai người này ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện điện thoại gần một tiếng, thẳng tới khi Biện Huy phải đóng phim mới cúp máy, Sở Tự có cảm giác đứa nhóc nhà mình trưởng thành rồi, biết yêu rồi, sắp phải gả đi rồi, buồn bực không thôi a.
Có Biện Huy giới thiệu tài nguyên, phim mới của Đinh Thành Bân cùng Tô Khuyết cũng được xác định, là bộ phim điện ảnh mới của Lưu đạo ‘Cây Anh Túc’. Bộ phim kể về đội cảnh sát chuyên phá những vụ án ma túy, Đinh Thành Bân được mời đảm nhiệm vai ông trùm ma túy, mà Tô Khuyết thì đảm nhận vai cảnh sát trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đang nằm vùng.
Còn Trầm Triệt, từ khi ca khúc ‘Phượng Tường Cửu Thiên’ trở thành bài hit, hợp đồng đĩa nhạc không ngừng được ký kết, rất nhiều đoàn phim cổ trang mời cậu hát bài hát chủ đề.
Đến lúc này, năm nghệ nhân dưới tay Sở tự đều không có ai nhàn rỗi, tất cả đều có công việc.
Sau khi giải quyết xong đám nhóc, cam đoan trong tay bọn họ đều có công việc, Sở Tự thân là người đại diện cùng ông chủ, cậu quyết định tự cấp cho bản thân một kỳ nghỉ, hảo hảo bồi Viên Tiệp.
Sau khi họp với Phan Nghiên Nghiên cùng nhóm nghệ nhân xong, Sở Tự quyết định bắt đầu kỳ nghĩ.
Viên Tiệp tự mình tới công ty, Sở Tự rảnh rỗi không có việc gì làm liền hưng trí kéo tay Viên Tiệp, dẫn anh đi một vòng quanh công ty.
Viên Tiệp tùy ý Sở Tự kéo tay mình, nghe đối phương hăng hái giới thiệu cái này giới thiệu cái kia.
Hai người đều cảm thấy thực ngọt ngào.
Sở Tự kéo Viên Tiệp tham quan công ty của mình một vòng, đang định rời đi thì vừa vặn đụng mặt Phan Nghiên Nghiên.
“Ôi chao anh Sở, vị này là ai đây?” Ánh mắt sắc bén của Phan Nghiên Nghiên dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của Sở Tự cùng Viên Tiệp, trong mắt lộ rõ ý bát quát, cô chưa từng thấy Sở Tự như thế này a.
Sở Tự cũng không giấu diếm, thoải mái giới thiệu: “Đây là vị hôn phu của tôi.”
“Đây là nữ nghệ nhân duy nhất mà em dẫn dắt, trưởng công chúa kiêm đại cổ đông công ty chúng ta a.” Tiếp đó quay qua giới thiệu với Viên Tiệp.
Viên Tiệp mỉm cười nói: “Anh biết rồi, là nữ diễn viên trong ‘Phong Hoa Ký’ của em.”
“Ừm ~” Sở Tự gật gật đầu, có cảm giác như đang đắc ý.
Không biết vì cái gì Phan Nghiên Nghiên lại nhìn ra hành vi của Sở Tự có chút làm nũng, mà Viên Tiệp thì thực cưng chiều nhìn Sở Tự, giúp cậu chỉnh lại tóc, còn xoa đầu cậu… Cô chưa từng thấy qua hình ảnh Sở Tự thế này, lập tức sửng sốt không thôi.
Trước giờ Phan Nghiên Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù là đồng tính thì Sở Tự cũng là phía công, hiện giờ xem ra cô đã quá sai lầm.
Anh Sở căn bản là nữ vương thụ.
Nếu trước kia hình tượng của Sở Tự trong lòng cô là vua sư tử oai hùng khí phách luôn bảo hộ đàn con thì hiện giờ cậu chính là một con mèo con đáng yêu chỉ giỏi giương nanh múa vuốt.
Phan Nghiên Nghiên không thể khống chế bổ não một phen.
“Sao không chào hỏi đi.” Sở Tự hồi phục tinh thần, thấy Phan Nghiên Nghiên đang sửng sờ liền bảo.
Phan Nghiên Nghiên lấy lại tinh thầy, nhìn qua Viên Tiệp há miệng nói: “Mẫu hậu?”
“…” Viên Tiệp.
Sở Tự: “…”
Chỉ một câu nói làm hai người đồng loạt chết điếng.
Sao tiếng mẫu hậu này của Phan Nghiên Nghiên không hề dễ nghe như tiếng anh rể của Tô Khuyết nhỉ?