Tối Cường Hệ Thống

Chương 985: Chúng Ta Rút Lui




Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Vô Dục Vô Cầu, Hỗn Nguyên Nhất Thể.

Một đạo Ma trung chi Ma, thanh âm ầm ầm vang vọng truyền từ trong ngọn núi bị phong ấn.

Chém!

Thăng hoa, thiêu đốt bản mệnh tinh nguyên.

Vô Dục Ma Tổ bị phong ấn ở đây mấy trăm ngàn năm, thực lực tự thân sớm đã bị áp chế, đặc biệt là sau khi bị Lâm Phàm hố, pháp lực hắn tích lũy được, về cơ bản đã tiêu hao sạch.

Bây giờ, cho dù phải tiêu hao bản mệnh tinh nguyên trân quý nhất, hắn cũng phải triển khai vô thượng thần thông, không ai nghĩ đến chuyện này cả.

Ma khí ngất trời, một Tuyên Cổ ma ý xuyên đến tận trời, bay thẳng đến va chạm với thủ chưởng của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Xì xì!

Bàn tay gãy vỡ.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng theo đó rớt xuống dưới.

Lâm Phàm đang dồn sức, lúc này, Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay xẹt qua hư không, ẩn chứa tất cả sức mạnh, chém tới Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Ầm ầm!

Chấn động kinh thiên động địa, khí thế kinh người, hư không nghịch lưu cuồng bạo, bao phủ thiên địa.

- Đáng ghét, đáng ghét, không ngờ Vô Dục Ma Tổ ngươi lại làm như vậy....

Âm thanh Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đột nhiên im bặt, trong nháy mắt hóa thành một hạt bụi, tiêu tan trong đất trời.

Lâm Phàm nặng nề thở hổn hển, chửi tục một câu, một tay chống xuống đất, mồ hôi trán tuôn ra ào ào.

Một đòn vừa nãy đã tiêu hao hết tất cả sức lực của hắn.

- Vô Dục Ma Tổ, sao ngươi lại giúp ta?

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới, trong thời khắc cuối cùng, Vô Dục Ma Tổ lại trợ giúp mình, bằng không, sẽ không có kết quả như vậy.

- Không chết không thôi!

Vô Dục Ma Tổ không trả lời nhưng lại truyền ra bốn chữ này, sau đó không nghe tiếng thở nữa.

Lâm Phàm không biết tình huống hiện tại thế nào, nhưng giờ cũng không quan tâm nhiều lắm.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm lập tức bước lên trước.

- Đại ca, ngươi không sao chứ?

Hai người lo lắng hỏi thăm, không biết ngọn nguồn câu chuyện như thế nào?

- Đại ca, vừa rồi ta diễn thế nào?

Thu Trảm Ngư cười nói.

Lâm Phàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Thu Trảm Ngư.

- Diễn?

- Đúng đấy, tên kia muốn uy hiếp đại ca, chẳng lẽ không biết chúng ta có Ly Vân Đan đại ca cho à.

Thu Trảm Ngư không để chuyện kia trong lòng.

Lâm Phàm nghe nói vậy không khỏi cười khổ, vừa rồi diễn sao chứ, là sắp chết thiệt đó cha nội, nếu như không có Vô Dục Ma Tổ ra tay tiếp sức, kết quả không được như bây giờ đâu.

Vừa rồi, nếu như chỉ dựa vào một đòn toàn lực của mình, chỉ sợ cũng không gây ra chút thương tổn nào cho Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Bây giờ, Lâm Phàm không còn một tia pháp lực, cho dù trong tế bào cũng hoàn toàn trống rỗng.

- Vừa rồi không phải diễn, mà là cường giả chân chính.

Lâm Phàm nói.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm sững sờ, sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường, cũng không nghĩ gì nhiều.

- Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Rời khỏi nơi này trước.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, Ngô Đồng Thần Thụ cấp tốc vận chuyển, lực lượng sinh mệnh tràn ra, bù đắp pháp lực thiếu sót trong thân thể.

Trong thế giới Vô Tận, Thiên Địa Dung Lô xuất hiện, Lâm Phàm thu hồi nó vào trong túi trữ vật.

Hắn coi như đã hiểu, Thiên Địa Dung Lô cũng có kẽ hở.

Mỗi đóa hoa là một thế giới, đối phương vùi Thiên Địa Dung Lô của mình vào trong ngàn vạn thế giới, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp phải.

Nhưng điều Lâm Phàm nghĩ mãi không hiểu chính là, tại sao đến thời khắc cuối cùng, Vô Dục Ma Tổ lại giúp mình.

Chẳng lẽ chỉ vì câu mình nói với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, không chết không thôi hay sao?

Nhưng bây giờ, cho dù không có Vô Dục Ma Tổ hỗ trợ, Lâm Phàm chắc chắn sẽ tìm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tính chuyện hôm nay.

Con m nó chứ, dám uy hiếp Lão Tử, không hung hăng thông hắn tới chết, lão tử không mang họ Lâm.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn kim sơn bị phong ấn, sau đó kéo Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm rời khỏi nơi này.

Bên ngoài!

Lâm Phàm ngồi khoanh chân, lần này đã hao tổn khá nhiều pháp lực, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để khôi phục lại như cũ.

- Thả chúng ta ra ngoài.

- Đáng ghét, các ngươi rốt cuộc là ai?

Lúc này, bên trong Thiên La Địa Võng có không ít người trong ma đạo, bọn họ vừa từ bên trong đi ra đã bị bao phủ, dưới áp chế của tuyệt phẩm Tiên khí, không có khả năng chạy trốn.

- Đại ca, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Thu Trảm Ngư hỏi.

Lâm Phàm nhìn những người này, sau đó liền thu dọn sạch sẽ, ngay cả một chút cặn bã cũng không thừa, vì để tránh phiền phức, nên giết hết thì ổn thỏa hơn.

Bây giờ, tu vi Lâm Phàm đã đạt đến Kim Tiên cảnh, thực lực những người quá yếu. kinh nghiệm tăng thêm không được bao nhiêu.

Pháp lực bản thân vẫn chưa khôi phục như cũ, Lâm Phàm sẽ không mang phiền phức đến cho mình, cách tốt nhất là giết sạch toàn bộ.

Ngay khi pháp lực Lâm Phàm chuẩn bị khôi phục, hắn đột nhiên biến sắc.

Xoạt xoạt!

Cánh tay hắn bạo nổ khi chiến đấu với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sau khi mọc lại, giờ đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ.

Một phật quang màu vàng như ẩn như hiện xuất hiện trên cánh tay Lâm Phàm.

Một âm thanh âm trầm truyền đến.

- Phật tổ từ bi, để ngươi rơi vào kiếp Luân Hồi.

Khi nghe âm thanh này, Lâm Phàm kinh sợ, hắn không nghĩ tới Vị Lai Vô Lượng Vương Phật này lại khó giải quyết như vậy.

Rõ ràng đã bị mình giết, vẫn để lại trên người mình chiêu thức này.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi muốn chết?

Trong lòng Lâm Phàm giận dữ.

- Ha ha, ta sẽ nương theo bên người ngươi, cho đến khi bản tọa giáng lâm lần thứ hai.

Trong hư không truyền đến âm thanh của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, đây là một đại thần thông vô thượng, trực tiếp bám lên người Lâm Phàm, cho dù Lâm Phàm đi tới nơi nào, hắn cũng đều ở trong lòng bàn tay của hắn.

- Đáng ghét, Lão Tử há lại có thể cho ngươi tồn tại, đại mộng vô biên, ba đời Luân Hồi.

Lâm Phàm chợt quát, ý chí huyền diệu đột nhiên bạo phát.

- Thu Trảm Ngư, Nấm Kim Châm, hai người các ngươi che chở cho ta rời khỏi đây.

Lâm Phàm không phí lời, trực tiếp tiến nhập ba đời luân hồi.

- Đại ca?

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm còn chưa hiểu rõ, khi phản ứng lại, phát hiện đại ca đã nhắm hai mắt, khí tức trên người cũng từ từ hư yếu, từ từ biến thành một người hoạt tử.

- Đại ca, ngươi làm sao vậy?

Thu Trảm Ngư đi đến bên cạnh Lâm Phàm hỏi.

- Đại ca nói chúng ta dẫn hắn rời khỏi nơi này, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta đi thôi.

Nấm Kim Châm nói.

Thu Trảm Ngư mập mạp đặt Lâm Phàm sau lưng, sau đó nhìn về bốn phương tám hướng.

- Hướng kia ta biết, tương đối an toàn, chúng ta đi tới đó đi.

Thu Trảm Ngư nói.

Nấm Kim Châm gật đầu, sau đó thu Thiên La Địa Võng về, trốn vào trong hư không, bay về phương hướng đã định.

Sau khi bay khỏi phạm vi này, hai người lập tức từ trong hư không hạ xuống.

- Chúng ta đi bộ thôi, ta sợ gặp nguy hiểm khi đi trong hư không.

- Ừm.

Nấm Kim Châm gật gật đầu, hắn biết nếu vẫn trốn trong hư không, độ nguy hiểm khá lớn.

Thực lực bọn họ không cao, nếu gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ bị đối phương chặn lại, khi đó sẽ có chút phiền phức.