Tối Cường Hệ Thống

Chương 949: Không Ai Tin!




Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Hành trình đi Địa Uyên Ma Động không phát sinh chuyện gì lớn lao.

Mà Lâm Phàm trong tông môn, cũng không bị Linh Võ Tôn trả thù.

Xếp hạng Chân Tiên Dự Bị Bảng phát sinh biến động, hấp dẫn sự chú ý của một số người.

Huyết Thiên Tử trong bảng danh sách biến mất không thấy.

Tình huống như thế chỉ có hai trường hợp, thứ nhất, Huyết Thiên Tử này đã trở thành Chân Tiên, thứ hai, đã bỏ mình.

Mà tình huống thứ nhất tự nhiên sẽ không xảy ra, vậy chỉ có khả năng còn lại mà thôi.

Bằng khôn,g bọn họ không tài nào giải thích nổi chuyện này.

Ban đầu, Linh Võ Tôn vốn muốn tìm Lâm Phàm gây chuyện, nhưng sau khi trở về, suy nghĩ cẩn thận liền phát hiện chuyện kinh khủng.

Mình thua trong tay đệ tử này, là vì thực lực không bằng đối phương.

Nếu như tiếp tục tranh đấu cùng đối phương, kết cục của mình sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

Mặc dù hắn là Thần Tử, thế nhưng mỗi tên Thần tử đều câu tâm đấu giác*, hơn nữa, bên trong đám Thần Tử, thực lực hắn là yếu nhất.

*câu tâm đấu giác: dùng trí tuệ để tranh đấu với nhau.

Nhưng gần đây, có một đệ tử trở thành Thần tử, để hắn trở thành kẻ thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mối thù này, hắn đương nhiên sẽ báo, chỉ là đang đợi thời cơ.



Lâm Phàm đi dạo trong tông môn, quan sát tông môn một chút, để tìm con đường phát tài.

Trong môn phái, cũng có một nơi giống khu chợ bình thường, nơi này, có rất nhiều đệ tử buôn bán.

- Phá Kiếp Đan, chỉ có một viên, 10 ngàn điểm cống hiến, ai đi ngang qua, không nên bỏ qua.

- Mảnh vỡ thượng cổ thần binh, mười vạn điểm cống hiến.

Trên mặt Lâm Phàm không hề có cảm xúc, nhưng nội tâm lại có ý nghĩ.

Ông đây tinh thông luyện đan, luyện khí, mọi thứ, nếu như quay lại nghề cũ, tuyệt đối có tiền đồ, điểm cống hiến này có thể đổi được nhiều thứ tốt.

Hơn nữa, một ít võ đạo thần thông cường đại, cũng cần điểm cống hiến để đổi.

Lâm Phàm đã nếm được vị ngon từ Ngũ Hành Kiếm ý kia, kiếm ý bản thân hắn đã được gia tăng rất nhiều.

Tô Hồng Trần cho mình ba ngàn điểm cống hiến, cái này đều là thành quả khi chém giết Địa ma trong Địa Uyên Ma Động, dùng nội hạch của nó đổi lấy.

Ban đầu, Lâm Phàm không muốn nhận, nhưng hắn từ chối không được, đành phải nhận lấy.

Nhìn tình huống bây giờ, không ngờ đến việc hắn có thể dùng đến những điểm cống hiến này.

- Nhìn thử một chút, nhìn thử một chút đi, linh thảo tự mình trồng, có thể luyện chế ra đan dược cao đẳng đây.

Một tên đệ tử bày ra các loại linh thảo trước mắt đang rao bán.

Những linh thảo này cũng không phải đồ cao cấp gì, nhưng có thể luyện chế ra đan dược mà đông đảo đệ tử cần.

- Linh thảo này của ngươi bán thế nào?

Lâm Phàm quan sát nửa ngày, sau đó bước lên dò hỏi.

- Vị sư huynh này, ngươi cần loại nào?

Tên đệ tử này buôn bán ở đây đã lâu, mà không có ai mua, cho nên bây giờ có chút luống cuống.

Tu vi của hắn không cao, hắn không dám đi những bí cảnh nguy hiểm, có lúc, chỉ có thể tự trồng một ít linh thảo, tích lũy một ít điểm cống hiến, sau đó dùng nó đi đổi một ít đan dược và võ đạo thần thông.

Khi nghe Lâm Phàm hỏi, hai mắt hắn sáng ngời, đặt Lâm Phàm trở thành thổ hào.

- Vị sư huynh này, chỉ cần năm ngàn điểm cống hiến là có thể mua được.

Tên đệ tử này cười nói.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn, cmn, điểm cống hiến không đủ rồi.

- Ba ngàn, không được thì thôi.

Lâm Phàm nói.

- Sư huynh, linh thảo này sao có giá đó được, đừng có chặt chém như vậy chứ.

- Không được thì quên đi, ta chỉ nhìn thôi.

Lâm Phàm làm gì có thời gian phí lời, ba ngàn điểm cống hiến là toàn bộ gia sản của hắn, hơn nữa, Lâm Phàm chưa bao giờ phải trả giá mua đồ thế này bao giờ.

Tên đệ tử kia thấy Lâm Phàm sắp đi, nhất thời cuống lên, lộ vẻ mặt đau lòng.

- Vị sư huynh này, xin dừng bước, ba ngàn thì ba ngàn.

Lâm Phàm lấy tất cả điểm cống hiến trên lệnh bài đưa cho người nọ, sau đó thu thập hết đống linh thảo.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, đệ tử kia lại lộ ra nụ cười sung sướng.

- Kiếm lời, kiếm lời rồi, không nghĩ tới bán linh thảo lại dễ kiếm tiền như vậy.

Hắn bỏ ra một trăm điểm cống hiến mua hạt giống, sau đó dốc lòng nuôi dưỡng một quãng thời gian, tuy tiêu hao một chút thời gian, nhưng thu vào rất khả quan.

Ở một nơi không người.

Lâm Phàm lấy những gốc linh thảo ra.

Tổng cộng hai mươi gốc.

“Keng, phát phát hiện Huyền Quang Thảo.”

“Keng, phát phát hiện U Minh Thảo.”



Lúc này, Lâm Phàm mở bàn tay, lắc cổ tay một cái, một đoàn liệt diễm xuất hiện, sau đó ném toàn bộ những linh thảo này vào.

Đối với những Luyện đan sư khác, có ai luyện đan như vậy chứ.

Thế nhưng đối với Lâm Phàm, kỹ năng luyện đan của hắn đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, luyện chế những đan dược này rất dễ dàng.

Nhất niệm thành đan.

Dược lực của linh thảo ngưng tụ trong ngọn lửa, loại bỏ tạp chất, lưu lại tinh hoa.

Tiện tay là có thể luyện chế đan dược, tỷ lệ thành công trăm phần trăm, cái này nếu như để người khác biết, chắc sẽ bị dọa sợ mất mật.

“Keng, chúc mừng ký chủ luyện chế thành công Hỗn Nguyên Pháp Đan.”

“Hỗn Nguyên Pháp Đan: Khôi phục pháp lực trong một hơi thở”

“Keng, chúc mừng ký chủ đa luyện chế ra Ly Vẫn Đan.”

“Ly Vẫn Đan: Cho dù bị thương nặng thế nào đều có thể khôi phục như cũ.”

Luyện chế ra những đan dược này, cũng nằm trong dự đoán của Lâm Phàm.

Những linh thảo này vốn không phải linh thảo tốt, mà luyện chế ra đan dược bậc này cũng coi như nghịch thiên rồi.

Nếu như người bình thường, chỉ có thể luyện chế ra một ít đan dược đơn giản thôi.

Một vị trí đầu chợ.

Lâm Phàm tùy tiện bày ra một cái bàn, sau đó để đan dược lên, bắt đầu hét lớn.

- Ai đi qua ngang qua, không nên bỏ lỡ, bán đan dược bảo mệnh, khi có đan dược này, mẫu thân cũng không lo lắng cho an nguy bản thân ở bên ngoài nữa.

Lâm Phàm hét lớn.

Trong đan dược này, thứ có thể nâng cao thực lực mới là thứ đáng tiền nhất.

Mà đan dược khôi phục thương thế, hoặc khôi phục pháp lực cũng được mọi người hoan nghênh.

Lâm Phàm rao bán dẫn tới không ít chú ý.

- Đan dược gì mà nghe qua bá quá vậy?

Một ít đệ tử vây tới hỏi.

Bọn hắn chưa từng thấy qua những đan dược này, trong lòng có chút tò mò.

Lâm Phàm cầm Hỗn Nguyên Pháp Đan trong tay, bắt đầu giới thiệu.

- Viên thuốc này, có thể khôi phục pháp lực trong một hơi thở, các ngươi nghĩ thử xem, nếu như chạm mặt kẻ thù, mà thực lực tương đương nhau, trong khoảng thời gian ngắn, khẳng định bất phân thắng bại, bây giờ các ngươi nói đi, cuối cùng ai sẽ thắng?

Đám đệ tử xung quanh không hề nghĩ ngợi trả lời.

- Người nào có pháp lực hùng hậu hơn sẽ thắng.

- Không sai, vị huynh đài này nói rất đúng, nhưng chỉ cần có viên thuốc này, pháp lực của mọi người sẽ phục hồi như cũ trong một hơi thở.

Lâm Phàm chỉ viên đan dược trong tay, nói.

- Còn viên thuốc này?

Các đệ tử hỏi.

- Viên thuốc này còn khủng khiếp hơn, tên Ly Vẫn Đan, cho dù bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở, các ngươi vẫn có thể khôi phục như cũ, các ngươi nói xem đan dược này có biến thái hay không?

Lâm Phàm tán dương nói.

Nhưng khi nghe Lâm Phàm nói những lời này, các đệ tử xung quanh có chút không tin.

- Sao có loại đan dược này được? Hỗn Nguyên Pháp Đan đúng là có, nhưng hiệu quả của Ly Vẫn Đan quả thật kinh khủng, nếu giống như lời ngươi nói, thì nó là tiên đan rồi.

- Không sai, chỉ có tiên đan mới có công năng này thôi, nhưng trong đan dược này của ngươi, lại không có tiên đạo pháp tắc.

Thời khắc này, các đệ tử xung quanh mồm năm miệng mười không nói.

Bọn họ không tin lời chào hàng của Lâm Phàm.