Tối Cường Hệ Thống

Chương 917: Là Tự Ngươi Gọi!




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Phong Khinh Tử, ngươi đừng chống cự nữa, ngươi không chạy thoát đâu.

Phía trước, một đám Cổ Tộc đang bao vây một lão đầu.

Khí tức những Cổ Tộc này không giống người thường, đều là cường giả Chí Tôn Cảnh, từ sau khi vạn giới dung hợp, thực lực các tộc đều tăng nhanh như gió.

Thần Thiên Vị nhiều như chó, Chí Tôn Cảnh cũng đầy đất.

Đây là một thời đại lớn.

Vô số chủng tộc đuổi kịp sự phát triển của bánh xe thời đại, càng đạt đến cảnh giới cao hơn.

Ngay cả Phong Khinh Tử lúc này cũng đã là cường giả Chí Tôn Cảnh.

Có điều hắn bây giờ có chút chật vật, trước mặt nhiều cường giả Chí Tôn Cảnh, hắn bị áp chế khắp nơi, không có cách nào để đánh trả, chỉ có thể tự vệ.

- Đáng chết.

Từ khi vạn giới dung hợp, Thủ Hộ Chi Địa Phá Diệt, hắn trở thành một lão đầu không nhà để về, vẫn luôn lưu lạc trong vạn giới.

Cũng may thực lực bản thân hắn không yếu, cho nên, thời điểm khi vạn giới dung hợp đó, hắn chiếm đoạt được tiên cơ, tăng tu vi lên Chí Tôn Cảnh trung giai, nhưng bởi vì nội tình có vấn đề, nên thực lực sau này của hắn tăng lên khá chậm so với những thiên kiêu khác.

Bây giờ, Phong Khinh Tử đang bị Cổ Tộc bao vây, hiển nhiên là bởi vì lúc hắn con ở Thủ Hộ Chi Địa đã gây không ít phiền phức cho Cổ Tộc, khiến rất nhiều Cổ Tộc oán hận.

Sau đó, sau khi đám Cổ Tộc này bắt đầu trở nên cường đại hơn, chúng hiển nhiên đi tìm Phong Khinh Tử, trong mấy năm này, Phong Khinh Tử đã bị những Cổ Tộ này quấy rầy không ít.

Nhưng lúc này lại khác, Phong Khinh Tử không ngờ thực lực mấy tên Cổ Tộc này cũng là Chí Tôn Cảnh, Phong Khinh Tử lúc này có chút bất đắc dĩ.

Đoạn đường truy sát này, Phong Khinh Tử đã tế ra tất cả thủ đoạn, thật vất vả mới chống đỡ cho tới bây giờ.

- Phong Khinh Tử, những hành động ngươi đã làm với Cổ Tộc, bọn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ngươi chắc chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có kết cục như hôm nay, đúng không?

Một Cổ Tộc cười lạnh lên tiếng.

- Hừ, mấy con vật nhỏ các ngươi không kính già yêu trẻ chút nào cả, một mực đuổi theo ta thời gian dài như vậy.

Phong Khinh Tử bất đắc dĩ cảm thán, thực lực những Cổ Tộc này thật sự rất mạnh, không hề tầm thường tí nào.

- Ha ha, Phong Khinh Tử, ngươi bây giờ quỳ xuống xin tha, biết đâu bọn ta có thể để ngươi chết thoải mái một chút, bằng không, bọn ta sẽ từ từ dằn vặt ngươi, để cho ngươi sống không bằng chết.

Tên Cổ Tộc này phách lối nói, đối với hắn hiện giờ, lão đầu trước mắt này đã là cua trong rọ, muốn chạy cũng không thể.

Sát ý ngập trời, khí tức những Cổ Tộc này đều rất mạnh mẽ.

Phong Khinh Tử đã từng là một trong nhưng cao thủ hàng đầu Cổ Thánh Giới nhưng bây giờ lại phải lưu lạc đến mức độ này, quả là một loại bi ai.

Nhìn thấy những tiểu bối kia từng tên từng tên đều chạy nhanh như hỏa tiễn cũng đủ khiến Phong Khinh Tử cảm thấy đả kích, chẳng qua hiện tại khi đối diện với mấy tên Cổ Tộc, Phong Khinh Tử cũng không sợ hãi một chút nào.

Chỉ đáng tiếc là...

- Cẩu vật...

Tên Cổ Tộc kia âm trầm nói, trong chớp mắt, thân thể của tên Cổ Tộc vừa nói chuyện giống như bị cố định.

Xoạt xoạt!

Trên thân thể hắn đột nhiên xuất hiện từng vết nứt, trong nháy mắt tuôn ra một đạo ánh sáng sắc bén.

- Chuyện gì thế này?

Gương mặt những Cổ Tộc xung quanh lộ vẻ khiếp sợ, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà Phong Khinh Tử càng lờ mờ hơn, khi hắn quay đầu, chỉ thấy trong hư không có một bóng người đang phiêu phù ở nơi đó.

Lâm Phàm lúc này đang rất bình tĩnh, khuôn mặt cũng đã thay đổi, một thân khí tức mênh mông cuồn cuộn, tựa như Đại Hải không thể đo đếm.

- Ngươi là ai? Dám động thủ với bọn ta?

Một... Cổ Tộc khác phẫn nộ quát lớn.

- Hừ.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, Cổ Tộc vừa mới lên tiếng liền trở nên giống như Cổ Tộc khi trước, thân thể đột nhiên vỡ tan rồi trực tiếp hóa thành tro tàn.

Phong Khinh Tử thấy cảnh này, hít vào một ngụm khí lạnh.

- Thật mạnh...

Hắn còn chưa thấy rõ người này ra tay với tên đầu tiên như thế nào, mà tên thứ hai này chỉ dựa vào một tiếng hừ đã có thể trấn áp, thực lực bực này thật sự quá kinh khủng.

Đây không phải năng lực mà Chí Tôn Cảnh có thể có, người này nhất định là cường giả Viễn Cổ cảnh, thậm chí còn có thể là cường giả sóng vai với các chí cường giả.

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.

Trước mặt loại cường giả này, Phong Khinh Tử sao dám làm càn, tự nhiên trở nên vô cùng khách khí nói.

- Ừ, Tiểu Phong, lâu ngày không gặp, tu vi cũng không thay đổi nhiều lắm.

Lâm Phàm mở miệng nói.

Phong Khinh Tử vốn rằng tiền bối thần bí trước mắt này chỉ gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhưng không ngờ đối phương lại quen biết mình, chuyện này khiến Phong Khinh Tử cảm thấy không tin nổi.

- Xin hỏi, tiền bối là?

Phong Khinh Tử nghi ngờ hỏi.

Mà lúc này, Lâm Phàm bá đạo ra tay, hai tên Cổ Tộc còn thừa lại cũng hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của người vừa đến này, bởi vậy trực tiếp bỏ chạy.

- Muốn chạy, hừ… Si tâm mộng tưởng!

Năm ngón tay Lâm Phàm tùy tiện hướng về hư không nắm một cái, trong hư không vô tận đó đột nhiên truyền đến hai đạo tiếng nổ mạnh.

Ầm!

Ầm!

Hai Cổ Tộc trốn vào hư không vốn cho rằng đã an toàn, nhưng không ngờ xuất hiện một bàn tay khổng lồ, liền trực tiếp hiện ra trước mặt rồi sau đó bàn tay khép lại, trực tiếp nắm bọn họ trong tay, hơi dùng lực một chút, hai người tan xương nát thịt.

- Thật khủng khiếp.

Phong Khinh Tử nhìn một màn trước mắt, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Thực lực mức này đã gần vượt qua tất cả, cho dù cường giả Viễn Cổ cảnh bình thường cũng chưa chắc có năng lực cỡ này.

- Hai tên rác rưởi mà cũng muốn chạy trốn từ trong tay bản Đế, đúng là mơ giữa ban ngày.

Lâm Phàm nhẹ giọng nói, không để những tên Cổ Tộc này trong mắt một chút nào.

- Khụ khụ, Tiểu Phong a, gần đây sống thế nào.

Lâm Phàm cười hỏi.

- Xin hỏi tiền bối là?

Phong Khinh Tử cẩn thận hỏi, trong lòng đồng thời hơi nghi hoặc, tiền bối này thật sự quen biết mình?

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Phong Khinh Tử thật sự không nhớ người trước mắt này rốt cuộc là ai?

- Nhìn kĩ một chút xem ta là ai?

Lâm Phàm lộ ra gương mặt thật của mình.

Thời điểm Phong Khinh Tử nhìn thấy hắn, bất ngờ kinh hô.

- Thì ra là ngươi, tên tiểu tử này.

Hắn thực không dám tin vào đôi mắt của mình.

Hắn không nghĩ tới cái tên nãy giờ giả bộ tay to mặt lớn lại là tên đồ đệ mình tiện tay thu nhận mấy năm trước.

- Đúng, chính là ta đây, ta chính là tiền bối trong truyền thuyết, ha ha.

Lâm Phàm cười lớn nói.

Mặt Phong Khinh Tử ngày càng đen, sau đó rít gào.

- Tốt lắm, ngươi… Tiểu tử này lại dám đùa giỡn sư phụ, vi sư phải cẩn thận giáo huấn ngươi mới được.

- Ha ha, cũng không phải lỗi tại ta, rõ ràng là do ngươi chủ động gọi ta là tiền bối, nhưng mà lão đầu, ta nói thật, thực lực của ngươi tăng lên chậm quá đi.

Lâm Phàm lấp loé trái phải, cười nói.

- Đáng chết, hôm nay ta phải giáo huấn thật tốt cái tên tiểu tử nhà ngươi.

Phong Khinh Tử nổi giận, hắn không nghĩ tới mình lại bị tiểu tử này đùa giỡn.

Nếu nói chuyện này ra chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thúi đầu.

Thật không ngờ, tu vi hiện giờ của tiểu tử đó đã tăng lên đến trình độ như thế này, khiến Phong Khinh Tử vô cùng kinh hãi, quá mạnh đi chứ, main có khác mà.