Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Kinh hãi!
Khủng bố!
Các cường giả đâng vây xem hít một ngụm khí lạnh, quá khủng bố, thực sự không thể nào tưởng tượng được.
Mấy đại Thiên Vương cư nhiên bị chém chết, ngay cả một chút cơ hội phản ứng cũng không có.
Lúc này, nam tử đang ngồi ngay ngắn trên Vĩnh Hằng Chi Vị mặt vẫn không cảm xúc, nhưng chẳng biết từ lúc nào, có một thanh trường kiếm đen kịt phiêu phù bên người hắn, phong mang bất ngờ lúc trước có lẽ do thanh trường kiếm này bộc phát ra.
Kiếm đạo Chí Tôn, một cao thủ Vĩnh Hằng Thần Vị tu luyện Kiếm đạo tu luyện tận cùng.
Cho dù đã bỏ mình, nhưng kiếm ý vẫn cực kỳ sắc bén, cắt rời không trung.
Trong mắt hắn, những Thiên Vương Thần Thiên Vị tầng chín này, ngay cả tư cách làm kẻ thù cũng không xứng a.
Hoang Thần Thiên Vương mở mắt, không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt, trong không khí phiêu đãng mùi máu tanh nồng đậm, đây chính là máu tươi của rất nhiều chí cường Thiên Vương.
Nhưng bây giờ, đối phương chỉ sử dụng vẻn vẹn một chiêu thức mà bọn họ không cách nào nhìn rõ, đã có thể chém chết toàn bộ các Thiên Vương, chuyện này làm sao không khiến người nghe kinh hãi cho được.
- Tên này nhất định là cường giả tuyệt thế Thần Thiên Vị tầng mười, Vĩnh Hằng Chi Vị sao lại có một cường giả bảo vệ thế này nhỉ?
Một cô gái Thiên Vương kinh ngạc lên tiếng, chín cái đuôi đang xù lông đung đưa sau lưng, có lẽ do đang rất sợ hãi nên khuôn mặt say lòng người kia giờ khắc này đã trắng bệch.
- Vĩnh Hằng Chi Vị bây giờ đang ở trước mắt, chúng ta chẳng lẽ bỏ qua hay sao?
Một Thiên Vương khác không cam lòng nói.
Hoang Thần Thiên Vương trong lòng không phục, sau đó nhìn mọi người:
- Các vị, chúng ta cùng nhau tiến lên đi, cho dù người này có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi.
- Ai lên trước.
- Hoang Thần Thiên Vương, không bằng ngươi lên trước đi, chúng ta theo sát phía sau.
Đông đảo cường giả cười nhạo một tiếng, bọn họ sao không rõ Hoang Thần Thiên Vương có ý gì được, không phải để bọn họ làm bia đỡ đạn sao? Tưởng bọn họ bị ngốc chắc.
Trong mắt Hoang Thần Thiên Vương có chút sắc thái giận dữ, nhưng cũng không nói thêm gì, tình huống như vậy thật phiền toái hết sức, nhưng hắn biết, ai lên trước thì người đó sẽ chết.
- Con lừa trọc, chúng ta lên đi.
Lâm Phàm nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt, cũng biết đây là thời điểm hắn ra sân, bây giờ mọi người không cách nào để đến đó, thế nên không tính là hắn cướp đồ của những người bạn nhỏ này được, dù sao đám người này cũng đã hết cách rồi, biết làm sao được.
- Được.
Thích Già Tôn Giả cũng bị cường giả ngồi ngay ngắn trên Vĩnh Hằng Chi Vị làm chấn kinh, một đạo kiếm ý vừa rồi thật sự cực kỳ bá đạo a.
Lúc này, mọi người bỗng thấy có một người đàn ông đi lên phía trước, liền nghi hoặc nhìn theo.
- Người kia là ai?
- Hòa thượng này là người của Phật Tộc, thế còn người này là ai?
- Xem ra bọn họ muốn đi lên thử một lần, ngay cả chúng ta cũng không có cách, chỉ bằng bọn họ có được không vậy?
...
Lúc này, Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn về đám người:
- Nếu các ngươi đã không lấy được Vĩnh Hằng Chi Vị này, không bằng để bản Đế thu cho.
Lời này của Lâm Phàm khiến cho đông đảo Thiên Vương xù lông lên.
- Ngươi là ai vậy?
- Ngay cả chúng ta còn không thể trấn áp được cái tên này, chỉ bằng ngươi ư?
- Vị huynh đài này, ngươi không cần phải nộp mạng như thế đâu.
Đối mặt với khuyến cáo của mọi người, Lâm Phàm không để trong lòng một chút nào, đùa à, đồ chơi kia không phải chỉ là Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị thôi sao, nếu ngay cả mình cũng không đánh nổi thì xong rồi.
- Hừ, quả thực không biết sống chết, hòa thượng kia cũng chỉ có ty vi Thần Thiên Vị tầng chín mà thôi.
- Nhưngcó người đi ra chịu chết ngược lại cũng không tồi, đến lúc đó, chúng ta cố gắng vây đến thử một phen, nói không chừng còn có thể tìm được kẽ hở trong đó.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, đối với cái Vĩnh Hằng Chi Vị này chẳng qua chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
Thời điểm Lâm Phàm đến gần, cái người đang ngồi ngay ngắn trên Vĩnh Hằng Chi Vị lại đứng lên, một luồng kiếm ý ngập trời bất ngờ bạo phát.
- Người bảo vệ Vĩnh Hằng Chi Vị này tuyệt đối là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười, kiếm ý này căn bản không phải thứ mà chúng ta có thể ngăn cản.
- Đúng vậy, dựa vào cỗ kiếm ý này, còn có ai có thể ngăn cản được chứ.
...
Leng keng!
Một đạo kiếm ý bén nhọn tràn ngập thiên địa, kiếm ý mãnh liệt, cực kỳ sắc bén, cho dù đông đảo cường giả đứng cách nơi này rất xa cũng có thể cảm nhận được cỗ phong mang này.
Đạo phong mang này cắt đứt mọi thứ, cho dù bọn họ là cường giả Thần Thiên Vị tầng chín cũng khó mà đối phó được với nó.
Thời khắc này, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, toát ra vẻ thất vọng, chỉ vẻn vẹn kiếm ý thôi đã là lực lượng khiến bọn họ khó có thể chống đỡ, Vĩnh Hằng Chi Vị này sợ là vật vô chủ rồi.
Bóng người kia cầm chuôi kiếm trong tay, ra kiếm nhanh rất nhanh chỉ cần một phần nghìn giây, ánh kiếm khai phá thiên địa, xuyên qua tầng tầng thời không tiến đến chỗ Lâm Phàm.
- Chết chắc rồi...
Mọi người sớm đã rõ kết cục của Lâm Phàm cùng Thích Già Tôn Giả, đối mặt với sức mạnh cỡ này, cho dù bọn họ cũng vô lực chống lại, một sức mạnh vượt qua tất cả mọi thứ.
Ngay lúc này, Lâm Phàm bỗng lạnh nhạt giơ ngón tay lên, hai ngón tay khép lại, nhè nhẹ vùng vẫy từ trên xuống dưới, trong chớp mắt, tình huống khiến mọi người hoảng sợ nảy sinh.
Kiếm quang cường hãn kia bị chém đứt, mà thân thể của vị cường giả đang bảo vệ Vĩnh Hằng Chi Vị cũng chấn động vào lúc đó, một ánh hào quang bạo phát từ đỉnh đầu, sau đó chia làm hai nửa.
Tan thành mây khói!
Mọi người thất kinh, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, thật sự không thể tin được chuyện đang diễn ra trước mắt.
- Con lừa trọc!
- Đến rồi đây.
Thích Già Tôn Giả trước giờ luôn bái phục sát đất về thực lực Lâm Phàm, thực lực lão ca chắc chắn rất nghịch thiên rồi.
Lâm Phàm dùng năm ngón tay bắt lấy Vĩnh Hằng Chi Vị, sau đó đặt lên đỉnh đầu Thích Già Tôn Giả.
- Đột phá đi.
Lâm Phàm nhẹ giọng nói, có Vĩnh Hằng Chi Vị trong tay, Thích Già Tôn giả cũng nên đột phá rồi.
Ầm!
Vĩnh Hằng Chi Vị đi vào cơ thể Thích Già Tôn Giả trong nháy mắt chấn động, tản mát từng trận thần quang, đây thật sự là một hiện tượng thăng hoa.
Thích Già Tôn giả chỉ cảm thấy trong cơ thể hắn trở nên tràn đầy lực lượng, như sắp bạo nổ, hoàn toàn bạo nổ.
Lâm Phàm lúc này đang ngóng nhìn về phía hư không, sâu trong hư không tựa như có người đang chú ý đến tình huống nơi này, đặc biệt khi thấy Vĩnh Hằng Chi Vị bị đoạt mất, thì có một cơn tức giận đột nhiên bạo phát.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, cơn tức giận này nhất thời tan thành mây khói, có lẽ đối phương đã kiềm chế nó lại.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười, xem ra tất cả những thứ này đều đang có người điều khiển phía sau a, có điều người này đúng là biết ẩn nhẫn, chuyện đến mức này mà vẫn không xuất hiện.
Có điều Lâm Phàm không biết rằng, trong không gian dài vô tận đó, một đôi mắt tràn đầy tức giận đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Lâm Phàm, ngươi chờ đó cho ta...
...
- Vĩnh Hằng Chi Vị bị tên kia nhét vào cơ thể của một hòa thượng.
- Người kia rốt cuộc là ai? Đoạt được Vĩnh Hằng Chi Vị lại không tự sử dụng mà trực tiếp cho hòa thượng ở bên cạnh, chuyện này... Này.
- Tại sao lại như vậy, chúng ta vạn dặm xa xôi đi đến nơi này vậy mà lại không lấy được gì cả, đáng ghét a.
- Vĩnh Hằng Chi Vị trên thế gian tuy nhiều, nhưng vô số người chỉ tranh cướp có một cái, biết bao giờ chúng ta mới có được nó đây.
Giờ này, trong lòng những cường giả bốc lên lửa giận không cam lòng, nhưng đối mặt với tồn tại có khả năng trấn áp Vĩnh Hằng Chi Vị, bọn họ tự nhiên không dám trêu vào.
Tất cả phẫn nộ chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, cũng không dám bộc phát ra bên ngoài.
Đúng lúc này, trên người Thích Già Tôn Giả tản ra phật quang nồng nặc, đặc biệt là Đại Độ Hóa Phật Quang chiếm cứ toàn bộ cơ thể, sau đó cực hạn thăng hoa, đi vào giai đoạn vĩnh hằng bất diệt.
- Nghiệp chướng!
Nhưng lúc này, hư không rung động, một đạo sức mạnh hủy diệt thế gian quét ngang tất cả mọi thứ.
Thời điểm Lâm Phàm cảm nhận luồng hơi thở này, sắc mặt thay đổi.
- Trời ạ..