Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Nhân tộc Đại Đế, từ Huyền Hoàng Giới phi thăng lên đây, như chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, đã đạt tu vi như thế, thiên địa chấn kinh, Quỷ khóc Thần sầu, khiến người ta vô cùng kính nể.
Thân thể cao to của Tà Chủ, dù đang ngồi trên bảo tọa, cũng cao hơn gấp ba so với Lâm Phàm. Đặc biệt là khí tức nghiêm túc thận trọng, thần thái uy nghiêm của hắn, quả thật khiến người ta sợ hãi thấu xương.
-Tà Chủ, ngươi nói tóm tắt thôi, bản Đế không có không có thời gian nghe lời thừa thải của ngươi đâu.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, hăn không coi trọng Tà chủ chút nào.
Ào ào ào!
Những người áo đen xung quanh, khi nghe thấy Lâm Phàm nhục mạ Tà Chủ, không thể nhịn được, từng người bộc lộ sát ý, cuồn cuộn sôi trào.
Lâm Phàm khinh miệt liếc mắt nhìn bọn chúng, không để trong lòng. Bất quá, Tà Chủ khiến Lâm Phàm tò mò, không biết hắn có lại lịch gì? Mà khí tức của những hắc y nhân kia lại kì lạ. Không biết là chủng tộc gì?
Tà Chủ khẽ nâng bàn tay thiết giáp đen kịt của mình lên, tất cả yên lặng.
-Nhân tộc Đại Đế, bình tĩnh đừng nóng, Tà Minh ở Cổ Thánh Giới tồn tại đã lâu, thế lực khổng lồ. Mà bản Tà Chủ biết ngươi một lòng muốn chống lại Cổ Tộc, kỳ thực lần này ta mời ngươi tới, đúng là có chuyện muốn thương lượng, chúng ta có thể hợp tác một phen.
Tà Chủ khàn khàn nói. Trong mỗi một câu nói của hắn, đều có cảm giác như âm thanh của loại kim loại ma sát với nhau.
-Hợp tác ra sao?
Lâm Phàm nhìn Tà Chủ, hắn biết Tà Minh một mình một phe, bọn chúng chém giết Đại Thiên chủng tộc, lẫn Cổ Tộc. Nhưng bởi vì đại bản doanh vô cùng bí mật, coi như Cổ Tộc Chí Cao, chưa chắc có thể tìm ra không.
-Ngày Vạn giới liên thông đã đến gần, Thiên Ý cũng sắp giáng lâm. Đến lúc ấy, ngươi chỉ cần cùng chúng ta trấn áp Thiên Ý là được.
Tà Chủ nói.
-Đơn giản như vậy?
Lâm Phàm hỏi.
-Không sai, chỉ đơn giản như thế thôi!
Tà Chủ cười nhạt một tiếng, lại nói tiếp.
-Yên tâm, đối với cường giả, Tà Minh vẫn luôn có hữu hảo lễ ngộ.
-Ừm, đề nghị này kỳ thực không sai, cùng nhau trấn áp Thiên ý thì cũng ok. Nhưng làm chuyện gì cũng phải có tiền đề chứ.
Lâm Phàm trong lòng cười gằn một tiếng. Tà Minh muốn liên hợp với hắn trấn áp Thiên Ý ư?
-Tưởng ta không biết các ngươi đang muốn đùa giỡn ta sao? Xem ta là trẻ con ba tuổi chắc.
- Tiền đề gì?
Tà Chủ cười yếu ớt hỏi.
Lâm Phàm giang hai tay.
-Không phải tộc ta, chắc chắn có dị tâm. Tà Minh của người, người không ra người quỷ không ra quỷ, ai biết ngươi có mục đích gì?
-Há, đúng rồi, không cần nói ngươi, ta có thể hỏi một chút không, cái tên đã dẫn ta tới đây nè, kính xin nói một chút, các ngươi có lai lịch và mục đích là gì?
Lâm Phàm chỉ vào người áo đen đã bị hắn độ hóa hỏi.
Tà Chủ sững sờ, không hiểu đối phương đang có ý gì? Sau đó, nhìn thuộc hạ của mình, nhưng khi hắn nhìn kĩ, nhất thời trợn tròn mắt, từ trên bảo tọa đứng lên.
-Ngươi...
Vừa bắt đầu Tà Chủ vẫn không chú ý, nhưng lúc này, hắn phát hiện trên người thủ hạ của mình dĩ nhiên lại có khí tức của Phật Môn, tuy rất là mịt mờ, nhưng không thoát khỏi hai mắt của hắn.
-Chúng ta là vực ngoại chi ma, ngày vạn giới liên thông, chính là ngày chúng ta sẽ xâm lấn thế giới này, nuốt chửng Thiên Ý của Cổ Thánh Giới, chiếm lĩnh vạn giới.
-Câm miệng!
Tà Chủ giận dữ quát, hắn không dám tưởng tượng, hắn lại bị thủ hạ bán đứng.
Ầm ầm!
Tà Chủ đánh ra một chưởng, sức mạnh mênh mông của hắn chợt bộc phát, đánh về phía người áo đen kia, hắn muốn chém tên kia thành muôn mảnh.
-Tà Chủ, không nên gấp mà, một lời không hợp liền đánh chết người của bản Đế. Ngươi không để bản Đế trong mắt phải không?
Lâm Phàm vung tay một cái, kiếm ý vang trời, gào thét bay đi, trực tiếp ngăn trở công kích của Tà Chủ.
-Nhân tộc Đại Đế, ngươi đã làm gì với thuộc hạ của ta vậy?
Sắc mặt Tà Chủ trở nên âm trầm.
-Vực ngoại chi ma à, đúng là có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, Lâm Phàm ý vị thâm trường cười, nhớ lại lúc ở Huyền Hoàng Giới, khi hắn ở thần miếu gặp cái đám kia, không biết bọn chúng có tính được gọi vực ngoại chi ma hay không đây.
-Nhân tộc Đại Đế, bản chủ đang muốn cùng ngươi hợp tác, ngươi lại đối xử với bản chủ như thế, ngươi không coi ta vào mắt thì đúng hơn?
Tà Chủ lạnh lùng nói, trong mắt hung quang thiểm thước, hiển nhiên đã nổi giận vô cùng.
-Ha ha, xem trọng ngươi? Ngươi vẫn chưa có tư cách đó. Bản Đế đồng ý tới đây, vốn muốn diệt Tà Minh tận gốc. Hiện tại vừa vặn, lại được các ngươi mang tới đại bản doanh, đúng là tiết kiệm ta không ít công sức.
Lâm Phàm cười nhạt, trong lòng hắn không để những chuyện này vào đâu.
Tình cảnh Bây giờ, đúng là dẫn sói vào nhà, tu vi của Tà Chủ không tính quá thấp, cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng không đạt được Vĩnh Hằng Chi Vị. Bởi vậy theo Lâm Phàm, hắn cũng chỉ là một tên cường giả bình thường, đi độ hóa hắn, là một chựa chọn không tồi.
-Ngươi…
Tà Chủ không nghĩ tới sự tình sẽ trở nên như thế này, sắc mặt biến đổi liên tục, đột nhiên thân hình lấp loé, hét dài một tiếng, tiếng thét này, tự như bắt nguồn từ xa xưa, tràn ngập thiên địa.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, hư không hơi rung động, trong đó có vô số đoàn khói đen từ từ bay tới. Sau đó, những luồng khói đen này, biến thành những hắc y nhân, bao vây Lâm Phàm.
-Nhân tộc Đại Đế, ngươi đang muốn chết thì đừng trách ta.
Tà Chủ tức giận quát, vung tay ra lệnh.
-Bắt hắn.
-Tà Chủ, những lễ vật này, bản Đế thu.
Lâm Phàm nhìn nhóm người xung quanh, không khỏi cười lên.
-Đại độ hóa tự tại.
Lập tức có một Vạn đạo phật quang giống như dải lụa, từ sau lưng Lâm Phàm bay ra, rót vào hư không vô tận.
Vù!
Từng cơn sóng xuất hiện dưới chân Lâm Phàm, một vòng lại một vòng, nơi đó, xuất hiện một đóa kim liên tràn ngập lực lượng độ hóa, từ từ bay lên. Sắc mặt Lâm Phàm trở nên vô cùng hiền lành. Chắp hai tay phía trước, thân thể của không ngừng bành trướng, càng ngày càng cao to. Trong chớp mắt, một vị độ hóa vương Phật xuất hiện sau lưng hắn. Vị vương Phật kia, khí thế mênh mông, chấn động thiên địa. Hai tay chặp lại, càng khiến thiên địa ầm ầm nổ vang, thiên hoa loạn trụy, Phật đà giáng thế.
-Đây là cái gì?
Tà Chủ nhìn thấy vị vương Phật kia, sắc mặt đại biến, gào thét không ngừng. Cặp mắt tràn đầy hung uy đang tràn đầy vẻ khiếp sợ, hiển nhiên hắn cũng bị chấn động không nhẹ. Luồng hơi thở này, đối với Tà Chủ mà nói, thật sự vô cùng khó chịu.
-Phật môn cao tăng, đây là thần thông Phật môn.
Hai mắt Tà Chủ ngưng lại, như nghĩ tới điều gì đó.
-Tà Chủ, ngươi nói đúng rồi đấy, đây chính là thần thông Phật môn, đối với phần đại lễ của ngươi, bản Đế sao có thể không thu.
Trên mặt Lâm Phàm luôn mang theo nụ cười, nhìn những bóng đen rậm rạp chằng chịt xung quanh, lộ ra ý chiếm hữu mãnh liệt. Trong mắt Lâm Phàm, những tên áo bào đen kia đều là Thánh Dương Đan.
-Quy y dưới trướng bản Đế, vĩnh hằng tự tại.
Lâm Phàm nhẹ giọng ngâm xướng, vương Phật sau lưng hắn cũng mở mắt. Trong nháy mắt liền có hai vệt kim quang bạo phát. Bên trong hai đoàn kim quang này, ẩn chứa vô số cảnh tượng kỳ lạ, có Phật đà bồng bềnh, cũng có vô số kinh văn.
-A!
Chỗ nào Kim quang đi qua, những hắc y nhân đều thê thảm tê rống. Trên người như bị gì đó ăn mòn, tản ra từng trận khói đen.
-Vô liêm sỉ, ngươi dám.
Tà Chủ hét lớn, hắn đã biết cái tên Nhân tộc Đại Đế kia đang muốn độ hóa thủ hạ của mình.
-Có gì không dám!
Lâm Phàm cười nhạt, chả quan tâm chút nào.