Tối Cường Hệ Thống

Chương 742: Sánh Vai Cùng Thiên




Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tiểu Tà

Biên:

Nguồn:

Khoảnh khắc này, toàn bộ thiên địa như yên tĩnh lại.

Những người ngồi quanh Lâm Phàm đều trợn mắt há mồm nhìn gia hoả xuất khẩu cuồng ngôn trước mắt, sau đó không có chút gì té gấp, càng xa hắn càng tốt.

- Chạy đi,cái tên này chán sống rồi.

- Chớ làm liên luỵ đến ta.

Chưa đầy một giấy, xung quanh Lâm Phàm ngoại trừ sa mạc thập tứ sa phỉ đã sớm không còn bóng người.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nam tử kia.

- Hắn rốt cuộc là ai? Sao dám nói lên tiếng lúc này.

- Không biết, nếu không ngu thì cũng bị điên nên mới nói như thế.

- Cửu Linh Nữ Đế không phải là người hiền lành gì, thủ đoạn của nàng rất tàn nhẫn.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, khẽ ngẩng đầu nhìn, song nhãn sắc bén nhìn phương xa.

Ào ào ào!

Đám người Trương Nhị Cẩu đang ngồi trên ghế cao đều đứng lên, như gặp phải chuyện gì kích động, hai chân như đeo chì, nặng nề bước từng bước về phía Lâm Phàm.

- Hôm nay, ta được mở rộng tầm mắt rồi, không được ai quản, nên các ngươi nên từng đứa lông cánh cứng rồi, không biết trời cao đất dày là gì hả?

Lâm Phàm trầm giọng, âm thanh không lớn nhưng để nội tâm đám người Trương Nhị Cẩu cực kỳ lạnh lẽo.

- Ôi mẹ ơi, những cường giả Cửu Linh Tông và Thánh Ma Tông đều đứng lên rồi kìa, không phải muốn lấy đông hiếp ít chứ.

- Người trẻ tuổi này muốn chết sao?

Trưởng lão của một vài đại tông môn khác nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, bọn họ không biết người này là ai.

- Ác ác a!

Thời điểm Gà con đang nằm thư thái trên ghế, nghe câu này, đột nhiên nhảy lên, hai mắt chớp động nhìn phương xa, vỗ mạnh hai cánh lao tới.

Hai mắt kích động, rơi nước mắt.

Lâm Phàm nhìn Gà con đang nhào tới, nội tâm hoài niệm, nhưng mình phải nghiêm túc một chút, không thể bỏ qua cho mấy tên đồ đệ hư đốn kia, chuyện này cứ không thể mà kết thúc được, nên hắn cắn răng tỏ ra lạnh lùng.

Lạch cạch!

Gà con chạy như bay đến chỗ Lâm Phàm, mắt thấy chỉ chút nữa sẽ nhào vào trong lồng ngực Lâm Phàm, lại ăn một cái tát, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Hên là Lâm Phàm không dùng khí lực, nếu không Gà con đã nổ tung rồi.

Trong lúc đó, ba đứa con biến thái của nó kéo tới, chắn trước mặt bảo hộ cha mình.

Gà anh đeo vàng bạc đầy người thấy cha bị người khác đánh, tự nhiên xù lông tức giận rít gào, trang sức trên người phát ra từng tiếng đang đang.

Còn cu em trên đầu như bờm ngựa cũng lao tới, mấy cái lông trên đầu nó có bảy màu, nhìn rất loá mắt, cũng dựng đứng lên miệng thì mổ chân Lâm Phàm, nhưng lấy cường độ thân thể Lâm Phàm hiện nay, khiến Kê Nhị cực kỳ đau đớn.

Gà út mập mạp cũng gầm lên một tiếng, định lao lên nhưng làm thế lại khiến khối thịt trong miệng rơi ra, nó lập tức cúi đầu cắn lấy lại khối thịt sau đó dùng thân thể mập mạp kia đụng vào Lâm Phàm, như muốn liều mạng cùng Lâm Phàm.

- Ác ác a!

Gà con nhanh chóng bò dậy, vỗ cánh một cái, gạt ba nhi tử sang một bên, sau đó mắt gà mông lung nhìn Lâm Phàm, khẽ kêu vài tiếng, hai cánh mở rộng ôm đùi Lâm Phàm, cọ đầu vào đùi hắn, như nhớ dữ lắm.

Còn quần chúng đang xem chuyện vui, bắt đầu choáng váng.

- Không thể nào, thần thú của Cửu Linh Tông dĩ nhiên bị một tát trực tiếp đẩy ngã.

- Chuyện này rốt cuộc như thế nào, thần thú chẳng những không tức giận mà còn sống chết ôm đùi đối phương.

- Chắc ta nằm mơ rồi phải không? Nếu không, thì người này là ai, lại có năng lực bực này?

Lâm Phàm nhìn dáng dấp của Gà con, không giả bộ được nữa, xách nó lên.

- Tốt lắm, cái con gà nướng lu này, lão tử đi mới bao lâu, mà ngươi đã biết hưởng thụ như thế, còn tiền trảm hậu tấu, lòi ra ba thằng nhóc, ngươi đừng nói với ta, ba đứa con trai của ngươi đều do mấy con gà bình thường sinh ra nhé.

Lâm Phàm biết Gà con không kén ăn, chỉ cần giống cái, nó đều có thể xuống tay, hơn nữa còn rất chuộng gà.

Mà ba đứa nhãi con kia tuy huyết mạch rất mạnh, nhưng hết sức pha tạp, giống như mẹ tụi nhỏ không có huyết thống cao quý.

- Cũng thật là?

Gà con bị Lâm Phàm xách trong tay, yên lặng gật đầu tán thành.

Lâm Phàm hơi nhắm mắt, cảm giác tuyệt vọng.

Quả nhiên không có mình ở bên, nó không khống chế được bản thân.

Lâm Phàm không biết nên nói cái gì cho phải.

Gà con là đời sau của hai đại hung thú thượng cổ, bây giờ thì tốt rồi, thế hệ sau của nó lại cho ra đời sau tạp giao như thế.

Việc này nếu để bậc cha chú Gà con biết được, không loạn đao chém nó mới lạ.

Lâm Phàm buông Gà con ra, nó vỗ cánh nhảy lên bả vai hắn.

Trong tâm trí Gà con, bả vai Lâm Phàm chỉ dành riêng cho nó, không ai cướp được.

- Tông chủ...

Đám người Trương Nhị Cẩu đi tới, quỳ rạp trên mặt đất, kích động cất cao giọng nói.

Thấy tông chủ đã trở về, bọn họ tự nhiên kích động vạn phần.

Còn đám quần chúng đã hoàn toàn hóa đá rồi.

- Bọn họ đang làm gì thế? Lỗ tai của ta có vấn đề sao?

- Bọn họ gọi người trẻ tuổi này là tông chủ?

- Chuyện này....

Tất cả mọi người đều trợn mắt.

Nội tình Cửu Linh Tông à Thánh Ma Tông đều vô cùng mạnh mẽ, trong đó có một vài trưởng lão thực lực rất kinh khủng, nhưng bây giờ, một đám cường giả lại gọi người trẻ tuổi trước mặt là tông chủ, chuyện này, quá chấn động đi.

- Nhị Cẩu.

Lâm Phàm không tức giận nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

- Tông chủ, Nhị Cẩu ở đây.

Hình ảnh một Trương Nhị Cẩu uy nghiêm khi đối ngoại, giờ khắc này thay đổi hoàn toàn, đổi thành bộ dạng bỉ ổi.

Qua nhiều năm, Trương Nhị Cẩu đã sớm thành danh.

Đối với người ngoài, danh tự Trương Nhị Cẩu của hắn được người ta cực kỳ kính nể.

Vậy mà hôm nay, mọi người nhìn thấy vẻ uy nghiêm kia đột nhiên thay đổi thành bỉ ổi, điều này khiến bọn họ không cách nào tiếp thu.

Còn đối với Trương Nhị Cẩu, phải che giấu chính mình thật sự quá cực khổ, tông chủ ly khai năm năm đã trở, đúng là một niềm vui cực lớn, hắn được trở về làm chính hắn như trước đây.

Lâm Phàm nhìn bộ dạng hèn mọn này của đại đồ đệ, có chút đau đầu, đã nhiều năm như rồi, sao nó vẫn không chịu sửa đổi.

Đối với Nhị Cẩu, từ ngày được Lâm Phàm coi trọng, cuộc đời hắn đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Có lúc Nhị Cẩu nghĩ lại cả đời mình, có chút cảm thán, mọi việc thật sự quá thần kỳ, khiến người ta không thể tin được.

- Lúc ta đi, từng nói với ngươi những gì? Lâm Phàm hỏi.

- A!

Trương Nhị Cẩu sững sờ, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

- Tông chủ, người nói với ta, sau khi người đi, muốn ta dẫn mọi người đoàn kết hữu ái, thương yêu lẫn nhau, chờ người trở về.

Những lời này, Trương Nhị Cẩu vẫn nhớ nhưng in, nhưng nhìn lại tình huống hiện tại, có chút xấu hổ.

- Còn nhớ à, thế ngươi xem bây giờ thế nào, làm tốt lời ta dặn đó hả? Lâm Phàm trách móc.

- Tông chủ, ta sai rồi.

Trương Nhị Cẩu cúi thấp đầu xuống nhỏ giọng nói, hắn ở trước mặt Lâm Phàm giống như là hài tử làm sai chuyện gì đó chờ đợi người lớn dạy bảo vậy.

- Ừm, biết sai là tốt rồi.

Lâm Phàm nhìn Nhị Cẩu, không nói gì thêm.

Trương Nhị Cẩu nghe tông chủtha thứ cho mình, cười hì hì đứng lên sau đó nhỏ giọng nói.

- Tông chủ, điều này không thể trách mình ta, ngài yêu quý các sư muội như vậy, ta làm đại sư huynh sao dám quản chứ, cho nên... hì hì...

Trương Nhị Cẩu thấy Lâm Phàm trừng mắt nhìn mình, câu nói kế tiếp không dám nói ra.

- Cẩu Tử, ngươi dám lên mặt nói bản Tông chủ sai? Lâm Phàm nói.

- Tông chủ, không phải như thế, Nhị Cẩu tuyệt đối không có ý này.

Mặc dù chuyện này là sự thực, nhưng không muốn bị mắng tiếp, Nhị Cẩu vội vàng giải thích.

- Cái tên nhà ngươi, hiện tại không thành thật gì cả, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi biết tay, tạm thời đúng qua một bên. Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó, nhìn về hai học trò của mình.

- Làm sao, thấy ta trở về rồi ngốc đứng ở đó, có phải muốn mắng tiếp hay không?

Lâm Phàm đối với sự biến hóa của hai nàng, nhất thời không kịp phản ứng kịp.

Nữ nhân mười tám, có thay đổi lớn.

Nếu về muộn mấy năm nữa, hai đứa nó còn không phải lên mặt, chả xem ai ra gì nữa sao.