Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Trăm dặm bên ngoài Hoang Vu Thành, là sa mạc Hoang Lương. Cũng là địa bàn của thập tứ Đạo Vương.
Năm đó, Sa Độc Long vì nhìn trúng địa thế ở đây nên quyết định chọn nó thành lập địa bàn chờ người về, một lần chờ ròng rã mấy năm.
Trong mấy năm này, Sa Độc Long lang bạt tạo ra uy danh hiển hách, cả Hoang Vu Thành đều biết bên ngoài thành trăm dặm có mười bốn vị sa phỉ.
Với người Hoang Vu Thành, mười bốn tên sa phỉ kia không đáng sợ, bởi vì bọn họ sẽ không đánh cướp người nghèo.
Còn đối với thương nhân mà nói, lúc vừa bắt đầu đều sợ hãi vạn phần, thế nhưng sau vài lần lại thành thói quen.
Mười bốn sa phỉ đột nhiên được hoan nghênh, thỉnh thoảng lại có thương nhân cố ý ngừng lại hy vọng bị bọn họ đánh cướp.
Từ đó về sau, mười bốn sa phỉ được các thương nhân gọi là thập tứ Đạo Vương.
Ý nói sa phỉ đạo nghĩa.
Dưới cái nhìn đám thương nhân, dù thập tứ Đạo Vương này cũng đi cướp, nhưng lại hộ tống bọn họ đến nơi an toàn.
- Hôm nay, trởi đẹp đáng để đánh cướp.
Sa Độc Long đứng trên cồn cát. nhìn vầng mặt trời cảm thán nói.
- Đại ca, ngươi nói đúng, hôm nay sắc trời rất tốt. Mọi người nói theo.
- Đánh cướp chi đạo chúng ta đã tìm thấy, đại ca không phải lừa gạt chúng ta, nó thật sự tồn tại, trên mặt Sa Độc Long lộ ra một tia hoài niệm.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, mấy năm qua, đội ngũ bọn họ càng lớn mạnh thu phục không ít người, nhưng giờ ai cũng biết Đại đương gia đang nghĩ tới ai.
Lúc này nhất định phải im lặng, nếu không, Đại đương gia sẽ phát hỏa.
Nếu làm đầu lĩnh nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng a.
- Đi, chúng ta đi cướp thôi.
Không biết qua bao lâu, Sa Độc Long phục hồi tinh thần, nói bốn chữ “chúng ta đi cướp” rất đường hoàng, nghe có vẻ điều này rất hiển nhiên.
Đối với mười bốn sa phỉ này, chỉ có thời điểm đánh cướp mới để bọn họ cảm thấy ý nghĩa tồn tại.
...
- Thập tứ Đạo Vương sao còn chưa tới?
Một đoàn xe đang dừng lại trong sa mạc, người dẫn đầu lập tức cắm một ngọn cờ lên, cờ xí này cực rất chói mắt, như để báo tên của đoàn thương.
Đây là cờ xí của một tiểu thương trong Hoang Vu Thành.
Lúc này, trong xe đi ra một người đàn ông.
- Còn chưa tới sao?
- Vẫn chưa tới.
Tên người hầu một mực ngắm nhìn phương xa, lắc đầu nói.
Người đàn ông trung niên nhìn sa mạc vắng lặng, sau đó ngước nhìn về phía xa xa. Lúc này lại có mấy đoàn xe xuất hiện.
- Không nghĩ tới, lần này vận khí không tốt, dĩ nhiên có nhiều đội buôn như vậy.
Hắn không vui nói, dường như vì có người tranh bị cướp với bọn hắn mà bất mãn.
Nếu ai không rõ ngọn nguồn đi qua đây, chắc nghĩ đám này điên rồi, giành để bị cướp? Đúng là nực cười.
Hiện tại, đối tượng bị cướp liên tục tranh đoạt xếp hàng, chẳng lẽ thói đời đổi trắng thay đen hết rồi?
Sau khi đội xe kia tiến gần, người đàn ông trung niên rất không thích, hắn cau mày khó chịu, như nhìn thấy đối thủ cạnh tranh.
Không chỉ cạnh tranh trong sản xuất mà còn tranh nhau để được bị cướp, quả thực khôi hài.
- U, Vương chưởng quỹ cũng ở đây à?
Khi đoàn xe dừng lại, có một tên mập mạp từ trong xe ra ngoài, cười nói.
- Lý chưởng quỹ, lần trước các ngươi đã được người ta cướp rồi, chẳng lẽ lần này lại muốn tranh với ta?
Vương chưởng quỹ không vui nói.
- Vương chưởng quỹ, lời này của ngươi không đúng rồi, người có tiền thì bị cướp, huống hồ chờ bị cướp cũng không chỉ có mình Vương chưởng quỹ a. Lý chưởng quỹ đáp.
- Ha ha.
Bọn họ đều là thương nhân của Hoang Vu Thành, trước đây đội buôn đi đến thành thị khác, đều phải trèo non lội suối, đi qua rất nhiều địa phương hung hiểm.
Tuy bọn họ mời không ít cường giả có võ công cao cường, nhưng mười lần đã có bốn lần dã tràng xe cát biển đông, rất thương cân động cốt.
Nhưng bây giờ đã không giống, phàm đoàn xe bị sa mạc thập tứ phỉ nhìn trúng, chắc chắn thuận buồm xuôi gió, không chút hung hiểm đến đích an toàn.
Đối với những thương đội mà nói, có thể được cướp là đại vận may.
Đúng lúc này, cát vàng đầy trời, bụi đất tung bay.
- Đến rồi, đến rồi...
Đông đảo đội buôn lộ vẻ chờ mong.
Nếu lần này không được sa phỉ vừa ý, chỉ có thể đợi lần sau. Bởi vì mười bốn sa phỉ đó rất uy tín.
Bọn họ từng dùng giá cao muốn mời đối phương hộ tống, nhưng Sa Độc Long lại nói, đây là sự xỉ nhục công việc sa phỉ của bọn họ, bởi vậy, họ dứt khoát cự tuyệt.
...
- Đại đương gia, lần này sao có nhiều đội buôn như thế, chúng ta nên cướp cái nào đây?
Đối với những người trong đội lâu năm, đây là một việc hết sức nhức đầu.
Còn ai mới tới, cũng chỉ biết câm nín nhìn tình huống trước mắt.
Bọn họ ngờ, làm sa phỉ lại dễ dàng như vậy. Từng đội buôn tranh nhau để được ngươi cướp.
Sa Độc Long sớm tập thành thói quen.
- Thuận theo Thiên Ý.
Sau đó, Sa Độc Long thét một tiếng, nhảy ra chặn cướp, tư thế oai hùng.
- Cướp đây...
Một tiếng này, thét lên rất có uy thế kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, làm người bái phục.
- Sa phỉ đến rồi... Sa phỉ đến rồi.
Thời khắc này, vô số đội buôn kinh hoảng hô to, bầu không khí sợ hãi bao phủ khắp nơi.
Một ít đội buôn từ thành thị khác đến Hoang Vu Thành lấy hàng, lúc này chuẩn bị trở về, sau khi nghe lời đồn về mười bốn sa phỉ, ngược lại muốn đến thử vận may.
Nhưng giờ nhìn thấy đông đảo đội buôn đang lộ vẻ hoảng sợ, có chút hiếu kỳ, đứng lên.
- Sa mạc thập tứ Đạo Vương, mời các vị tới cướp ta đi, ta đồng ý kính dâng phí dụng cho các vị. Một đội buôn hô to một tiếng.
Một ít đội buôn xung quanh đang diễn cảnh sợ sệt khi nghe tiếng kêu gào của thương đội này, mọi người ngẩn ra, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.
- Đám này mới tới đây phải không?
- Lời nói nhục nhã như thế mà cũng dám nói ra.
- Đúng đấy, người không biết không đáng trách, lời nói này đối với sa mạc mười bốn sa phỉ, chính là sỉ nhục trần trụi.
...
- Hừ, sa mạc mười bốn sa phỉ chưa bao giờ đánh cướp đội buôn không tôn trọng chúng ta, người đâu, mau đuổi bọn họ đi.
Sa Độc Long nghe thế biến sắc, trong lòng có chút tức giận, sa mạc mười bốn sa phỉ hung uy tuyệt thế, hoành hành ngang dọc mấy vạn dặm quanh đây, không ngờ vẫn còn đội buôn không úy kỵ bọn họ, đúng là sỉ nhục bọn họ.
- Đúng
- Tình huống này là thế nào?
Cái đội buôn mới tới thộn mặt ra không biết gì hơn, cũng không hiểu đây có ý gì.
- Cướp đây, nam trái, nữ phải, nhân yêu đứng giữa, sa mạc mười bốn sa phỉ chúng ta chỉ cướp tiền không cướp sắc cũng không giết người, nhưng nếu không thành thật thì đừng trách đao kiếm vô tình.
Sa Độc Long quát một tiếng, toả ra khí tức cường đại bao phủ mọi người.
- Tha mạng a, tha mạng a.
- Xin đừng cướp của ta.
Những tay già đời trong đoàn xe ngoài miệng tuy cầu xin tha thứ, nhưng động tác không chậm, lập tức đứng thành hàng.
Nam trái nữ phải nhân yêu đứng giữa, nói nhân yêu chứ bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
- Đại đương gia, có người đứng ở giữa. Lúc này, một tiếng hô to truyền đến.
Sa Độc Long biến sắc, sau đó lập tức đi lên phía trước.
Vẻ mặt Lý chưởng quỹ đang rất sợ hãi, nhưng vẫn hô to.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta.
- Hừ, yên tâm, sa mạc thập tứ sa phỉ chúng ta rất có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt không giết người, cũng không cướp hàng hoá, các ngươi mau lấy những vật đáng tiền toàn bộ bỏ vào cái túi nhỏ trước mặt kia.
Sa Độc Long tàn khốc ra lệnh.
- Vâng...
Lý chưởng quỹ mừng rỡ, động tác trong tay liên tục, lanh lẹ chỉ huy mọi người lấy tất cả vật đáng tiền trên người ném vào trong cái túi trước mặt.
Mấy đội buôn xung quanh thấy cảnh này, trong lòng rất bất đắc dĩ, bọn họ vậy mà không được coi trọng.
Trong lòng Vương chưởng quỹ rất hối hận, sự tình lại biến thành thế này. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Lý trưởng quỹ, càng giận không chỗ phát tiết.
Ầm!
Vừa lúc đó, chỉ thấy phương xa, cát vàng cuồn cuộn, đại địa như đang rung chuyển.
- Đại đương gia quân đội của Hoang Vu Thành đến rồi.
- Ân, quân đội đến sao? Tất cả chuẩn bị nghênh chiến.
Sa Độc Long hét lớn.
- Rõ!!!