Tối Cường Hệ Thống

Chương 592: Dù Chết Cũng Không Quên Cướp




Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trái tim nhỏ của Lâm Phàm đập liên hồi, nếu như là người bình thường, sớm đã bị hù chết.

Dù là Lâm Phàm, giờ khắc này cũng không giữ được bình tĩnh, run rẩy không ngừng, đây là run rẩy do kích động chứ không phải do sợ hãi. Nói cách khác, là do quá khẩn trương khi sắp gặp được tồn tại mạnh nhất thế giới này.

Khi Làm Lâm Phàm quay sang nhìn Tà Minh Thái Tử, sắc mặt hơi đổi. Tên này có cần phản ứng kịch liệt vậy không?

Không biết từ khi nào, Tà Minh Thái Tử đã quỳ trên mặt đất, thậm chí ngay cả y phục trên người cũng không thèm mặc, quỳ ở đó dập đầu mãnh liệt.

- Xin Chí Cao Đại Nhân, tha mạng...!

Mặt đất kiên cố cũng bị hắn dập sắp nứt ra rồi.

Trên đầu Tà Minh Thái Tử đầy máu tươi, lẽ ra lấy thực lực Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thì coi như dập nát mặt đất của Cổ Thánh Giới cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, chứ đừng nói là có máu.

Thế nhưng lúc này, Tà Minh Thái Tử nào dám dùng pháp lực hộ thể, dù sao người tới cũng là Cổ Tộc Chí Cao.

Tà Minh Thái Tử hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao Cổ Tộc Chí Cao lại giáng lâm.

Hắn chắc chắn, cái khí thế ngút trời kia chính là Cổ Tộc Chí Cao.

Bởi vì hắn thấy được, trong đó có một đôi thần nhãn đang nhìn xuống thiên địa, chỉ có Cổ Tộc Chí Cao mới có uy năng này.

- Chí Cao đại nhân, tha mạng!

- Tha mạng!

Tà Minh Thái Tử cũng là hạng người kiêu ngạo, nhưng vào những lúc thế này, kiêu ngạo chả có tác dụng chó gì, có thể bảo toàn mạng sống, mới là điều cần thiết.

Tất cả sinh linh đang vây xem những màn sáng, vào lúc này cũng nín thở chờ đợi.

Đối với tất cả bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Tộc Chí Cao.

Tuy rằng Cổ Tộc Chí Cao còn chưa xuất hiện, thế nhưng một đôi mắt to lớn phương xa, đủ làm bọn họ run như cầy sấy.

Một ít sinh linh nhát gan, lúc này run lẩy bẩy, không đứng vững được.

Đến hình ảnh dập đầu của Tà Minh Thái Tử sớm bị bọn họ quên đi, bởi vì, lúc này trong đầu họ chỉ có Cổ Tộc Chí Cao.

Cùng lúc đó, ở một nơi sâu trong hư không, có một toà kiến trúc nhìn như Địa ngục, có người đang bẩm báo cái gì đó.

- Điện Chủ, Thái Tử gặp phải Cổ Tộc Chí Cao.

Một tên thuộc hạ, trên người mặc khôi giáp đen kịt, đang rất kinh sợ báo cáo.

- Cái gì?

Trên bảo tọa kia có một bóng người bị khói đen bao phủ, không thấy rõ ngủ quan, nhưng khi nghe đến tin tức này, thì sắc mặt đại biến.

- Con trai của ta tại sao lại gặp Cổ Tộc Chí Cao?

Đạo nhân ảnh này đứng lên, sau đó lại bất đắc dĩ ngồi xuống.

...

Thượng phẩm Đạo khí của Tà Minh Thái Tử vốn trôi nổi trong hư không tản ra uy nghiêm vô thượng, thế nhưng khi khí linh cảm thụ được cỗ khí tức cường hãn kia thì lập tức rơi xuống đất, sau đó biến ảo thành một tên nam tử mặc hắc bào, quỳ xuống dập đầu như Tà Minh Thái Tử.

- Khí tức thật mạnh mẽ.

Lâm Phàm đứng nơi đó, thân thể không ngừng lay động.

Hắn không phải sợ mà là luồng hơi thở này liên miên không dứt như núi cao, tạo ra áp lực to lớn khiến người ta không có sức chống cực nào.

- Chủ nhân, Chí Cao đến rồi ngươi phải cẩn thận đấy.

Tịch Quang quen thuộc khí tức của Chí Cao nhất, vì hắn cảm nhận nó cả ngàn năm rồi, mỗi một lần cảm nhận được, là một loại dằn vặt.

- Chủ nhân, thả ta ra ngoài để bản Pháp Vương cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, dạy dỗ hắn.

Lôi Đình Pháp Vương hưng phấn hét lên.

Lâm Phàm đau đầu với sự hưng phấn của Lôi Đình Pháp Vương, nhưng không thể làm gì hơn, không biết là ai cho hắn năng lực này.

Muốn dạy dỗ mà không nhìn thực lực của đối phương bao nhiêu, ngại mình sống lâu quá hả.

Lâm Phàm không chớp mắt, ngưng thần nhìn phía xa, hắn muốn nhìn rõ thực lực của Cổ Tộc Chí Cao.

- Nhân tộc Đại Đế, Lâm Phàm, chẳng qua chỉ là một con giun dế mới xuất môn, vậy mà cũng dám giết mấy triệu tộc nhân Cổ Tộc ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Cổ Tộc Chí Cao chưa đến, nhưng âm thanh từ hư không đã truyền đến.

Âm thanh như lôi đình, chỉ một tiếng nói, thiên địa nổ vang.

Ngay cả hư không cũng không chịu nổi nguồn sức mạnh này, vậy không ngừng nứt toác.

Một tiếng quát, hư không nứt vỡ, thực lực bực này, thật sự quá mạnh mẽ.

Lâm Phàm thấy cảnh này, tự cảm thấy không bằng, không hổ là Cổ Tộc Chí Cao.

Hơi thở này tuy mạnh mẽ nhưng người mãi không chịu đi ra. Nếu như vừa ra trận, ngươi đánh chết tiểu gia thì tiểu gia ta tạm chấp nhận.

Thế nhưng hiện tại, qua lâu vậy rồi còn chịu ra mặt, chẳng lẻ đến đây dọa ta chơi tý thôi ư.

Quên đi, kệ ngươi, khi nào ra thì ra đi, ta không rảnh làm khan giả cho ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm chuyển ánh mắt nhìn Tà Minh Thái Tử, khóe miệng nở nụ cười.

Lúc này nội tâm Tà Minh Thái Tử rối bời, khi Cổ Tộc Chí Cao mở miệng thì càng thêm hoảng loạn. Chưa bao giờ, Tà Minh Thái Tử hắn cảm thấy hoảng sợ như bây giờ.

- Tà Minh Thái Tử ngươi muốn dập đầu tới khi nào đây?

Lâm Phàm đi đến trước mặt hắn, cười hỏi.

- Ngươi đừng nói chuyện với ta, Chí Cao đến rồi, chúng ta đều phải chết, ngươi đừng che tầm mắt của người để người thấy thành ý của ta chứ.

Giờ Tà Minh Thái Tử nào còn hung hăng, chí ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, lắp bắp.

- Chí Cao đại nhân là tới tìm ngươi, ngươi đừng làm liên lụy đến ta, ngươi mau đi đi, van cầu ngươi, đi mau đi.

Tà Minh Thái Tử chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ bị một tên Nhân tộc liên lụy thế này.

Nơi này không có người nào khác, ngoài hắn ra thì chỉ còn tên tổ tông này mà thôi.

Hận!!!!

Sao ta lại xuất hiện chuẩn như vậy, sao không để ta chậm thêm một chút.

Nếu như muộn một chút thì tốt rồi, mình sẽ không chạm mặt Cổ Tộc Chí Cao.

- Ồ, chiếc nhẫn này của ngươi cũng được đấy, cho ta mượn xem một chút được không nhỉ?

Lâm Phàm Tà Minh Thái đeo một chiếc nhẫn trữ vật rất đẹp, lập tức muốn cầm vào tay.

- Ngươi cái tên điên này, ta cho ngươi, cái gì đều cho ngươi, chỉ cần ngươi nhanh lui ra cho ta, ngươi đừng đứng ở chỗ này nữa, sẽ liên lụy đến ta đấy.

Tà Minh Thái Tử trợn tròn mắt, sau đó không chút do dự đưa chiếc nhẫn cho Lâm Phàm.

Vẻ tà mị cao ngạo trên khuôn mặt đã tiêu tán, bây giờ hắn nhìn Lâm Phàm với khuôn mặt cầu xin.

Chỉ cầu đối phương không đứng ở gần hắn là được.

Nếu Cổ Tộc Chí Cao cho rằng hai người cùng một phe, vậy thì bi kịch thiệt rồi.

Lâm Phàm không nghĩ đến, Cổ Tộc Chí Cao trong lòng các sinh linh lại khủng bố như vậy.

Lâm Phàm nhún nhún vai sau đó chậm rãi đi về phía cái thượng phẩm Đạo khí ở trước mặt.

Thượng phẩm Đạo khí này, sớm đã có linh trí, có thể tự chủ tu luyện, lúc này nhìn thấy tên Nhân tộc đi tới trước mặt mình, tự nhiên sinh ra sợ hãi, run như cầy sấy.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, trực tiếp nuốt nó vào Động Thiên.

Tà Minh Thái Tử thấy cảnh này tuy phẫn nộ, hắn không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ có thể không ngừng dập đầu xin tha mạng.

Chỉ hy vọng Cổ Tộc Chí Cao xem mình chỉ là một cái rắm thúi mà thả mình đi.

Thế nhưng xem ra cái hi vọng này của Tà Minh Thái Tử rất mong manh.

Cho đến bây giờ ý, nghĩ chạy trốn gì gì đó, Tà Minh Thái Tử không dám suy nghĩ đến, trước mặt Cổ Tộc Chí Cao, chạy trốn thì chết càng nhanh hơn.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, tiếng nổ vang lên.

Hư không không ngừng nổ tung, cùng lúc đó một bóng người xuất hiện bên trong đất trời.

Một cổ khí tức cuồng bạo, bao phủ tất cả.

Hung uy tuyệt thế!