Người dịch: Toàn
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Tư tư!
Lâm phàm ngồi trên một hòn đá đã được hắn gọt thành một cái ghế, trong tay cầm một xiên sắt hắn vừa luyện chế để nướng thịt rồng, điều Lâm Phàm không ngờ chính là, hắn chỉ dùng mấy khối tinh thiết luyện để chế xiên sắt vậy mà luyện ra một cái tuyệt phẩm lợi khí, chuyện này đúng là không nghĩ tới.
Xem ra, tay nghề luyện khí của mình ngày càng lớn mạnh.
Lúc này, trên đống lửa có từng khối, từng khối thịt rồng được nướng vàng ươm, nhìn qua thì rất ngon nhưng không biết mùi vị ra sao.
Trong thời gian ngồi đợi thịt chín thì Lâm Phàm tẻ nhạt vươn ngón tay sờ cái huyết trì nho nhỏ chứa đầy máu rồng kia.
“Keng, chúc mừng phát hiện long huyết có hấp thu hay không?”
- Hấp thu.
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 1.”
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu, tăng cường 1.”
...
Cái đệch! Sao có một tí tẹo kinh nghiệm thế này, đúng là đồ bỏ đi.
Lâm Phàm xem thường chỗ long huyết này nên thu ngón tay về, căn cứ vào điển tịch trong Tàng Thư Các, hắn biết được. Long huyết là vật đại bổ, có nhiều công dụng thần kỳ, tắm mình trong máu rồng, có thể tăng cường độ thân thể, thậm chí có tỷ lệ nhất định thay đổi được thiên tư.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, trong thư tịch thì công dụng của Long huyết được đánh giá là rất tốt, thế nhưng hôm nay vừa thấy lại phế như vậy, làm người ta thất vọng tràn trề.
Chí bảo trong mắt các sinh linh Đại Thiên thế giới lại bị Lâm Phàm chà đạp dưới chân như vậy, không được hắn coi trọng tý nào.
Ào ào ào!
Vào lúc đó, Lâm Phàm cảm giác được ở xa xa có rất nhiều sinh linh đang nhanh chóng chạy về hướng này.
Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp cảnh.
Hoang Thiên Vị đại viên mãn.
Thanh Thiên Vị hậu kỳ đỉnh phong.
...
- Thật là nhỏ yếu.
Lâm Phàm lắc đầu, không đem việc này để trong lòng, chỉ cần bọn chúng không chọc đến mình thì chúng sẽ được bình an vô sự.
Lúc này, từng luồng hương vị thịt rồng nướng phả vào mặt, khiến cho con hàng đã lâu chưa được ăn như Lâm Phàm, có chút không chờ được.
Ở vị trí cách đó không xa, có một đám nhân ảnh đang di chuyển với tốc độ cực cao, tâm tình hoang mang, hoảng loạn, như đang tránh né cái gì đó.
- Những tên Cổ Tộc kia sao lại phát hiện ra chúng ta chứ?
- Các tỷ muội nhanh chân lên một chút, tuyệt đối không thể để những tên man rợ bắt kịp, bằng không, tất cả chúng ta đều sẽ chết rất thảm.
- Ta hận, đều tại ta thực lực quá yếu, nên không có cách nào bảo vệ mọi người!
Những bóng người này toàn bộ đều là nữ tử, từng người từng người đều là thiên kiều bá mị, xinh đẹp đến cực điểm, nhất cử nhất động đều có thể mê hoặc chúng sinh.
Trong đám nữ tử này, có một nữ đệ tử cực kỳ xinh đẹp, thực lực của nàng, là mạnh nhất, chắc là thủ lĩnh của đám.
Thế nhưng, giờ khắc này, nàng cũng biểu hiện ra sự hoang mang cực độ, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau, như đang cảnh giác thứ gì đó.
Nàng biết nếu như bị Cổ Tộc bắt được, thì các nàng sẽ có kết cục bi thảm bực nào.
Không chỉ chà đạp lên mà còn bị nuốt sống.
- Các tỷ có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?
Một nữ tử có đôi mắt linh động lên tiếng.
- Tử Vận, đây là lúc nào rồi mà muội còn nghĩ đến chuyện ăn uống chứ. Nữ tử có thực lực mạnh nhất khiển trách.
Nàng không nghĩ đến, vào lúc này rồi mà Tử Vận còn nghĩ về mỹ thực.
- Ồ, ta cũng ngửi thấy!
- Ta cũng vậy, mùi vị này, thơm quá!
Lúc này, chúng nữ dừng lại đưa mắt nhìn nhau, các nàng không biết mùi thơm này từ nơi nào truyền đến.
- Ồ Phiêu Phiêu tỷ, ngươi xem bên kia hình như có người. Tử Vận chỉ ngón tay của nàng về phía trước, nói.
Phiêu phiêu ngưng thần nhìn qua, quả nhiên thấy ở phía xa có một người đàn ông đang ngồi chỗ đó.
Lâm Phàm quay đầu nhìn chúng nữ, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Đám cô em xinh đẹp thế này sao lại chui vô khu nguy hiểm như ở đây không biết.
Một tay Lâm Phàm cầm thịt cắn, cắn từng miếng từng miếng, sau đó hướng các nàng cười một tiếng.
Đằng sau chúng ta có Cổ Tộc đuổi tới đó, ngươi mau chạy đi.
Phiêu phiêu mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng đoán là sinh linh Đại Thiên thế giới, bởi vậy nàng lên tiếng nhắc nhở đối phương.
- À, các ngươi có muốn ăn thịt rồng không. Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.
Phiêu phiêu nghe lời lời mời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng cắn cắn răng không nói gì thêm, những gì nên nói, nàng đã nói rồi nếu như hắn không nghe vậy thì tùy hắn.
Thế nhưng, có một việc để Phiêu Phiêu không tưởng được là, tiểu muội Tử Vận lại ngừng lại, sau đó đi đến trước mặt nam tử này mà trả lời.
- Ta muốn ăn!
Lâm Phàm nhìn cô em trước mắt, lộ ra một nụ cười, tiểu cô nương thật thông minh.
- Tử Vận, ngươi làm cái gì đó? Phiêu phiêu hốt hoảng hô lên.
- Tỷ tỷ, cái đầu Cự Long chắn ngang đường kia quá dọa người nên muội sợ, không dám đi qua. Tử Vận ý vị thâm trường nói.
- Cự Long? Cự Long ở đâu ra?
Phiêu phiêu sững sờ không hiểu Tử Vận nói vậy là có ý gì.
Nhưng khi nàng quay đầu nhìn về phía trước, thì đột nhiên trợn tròn mắt.
Một con Cự long to lớn bị chặt thành mấy khúc đang nằm ở đó.
Cái đầu rồng dữ tợn kia cho dù đã chết rồi nhưng vẫn tản ra khí tức làm người khác sợ hãi.
Đây thật sự là một con Cự Long?
Phiêu Phiêu ngốc nghếch nhìn về phía nam tử đang cầm xiên thịt nướng kia.
- Ta thấy các ngươi chạy cũng mệt rồi, không bằng đều lại đây ăn chút thịt bổ sung thể lực đi. Lâm Phàm cười nói.
Mặc dù hắn không biết các nàng là ai, nhưng nói thế nào thì các nàng cũng là sinh linh của Đại Thiên thế giới, nếu gặp gỡ tức là có duyên, sao không giúp đỡ các nàng một chút.
Đầu tiên, mấy cô em gái kia cũng trợn tròn mắt, rồi sau đó cũng giống như tiểu cô nương kia, từ từ đi về phía nam tử.
- Xin chào.
Phiêu phiêu đi tới trước mặt Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Xin chào. Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.
- Cứ tự nhiên như ở nhà đi.
Sau đó mọi người còn chưa phản ứng kịp thì đã ngồi xuống vây quanh đống lửa rồi.
- Không có chuyện gì, các ngươi ăn đi, nếu như Cổ Tộc có tới, thì đừng sốt sắng, mà có cũng không có tác dụng gì. Lâm Phàm cười nói.
Dù Lâm Phàm là một nam nhân không gần nữ sắc, nhưng thấy mấy tiểu cô nương khả ái này bị Cổ Tộc doạ đến hoa dung thất sắc, cũng không nỡ nhìn các nàng như vthếậy.
- Ân, chúng ta không có căng thẳng!
Tử Vận đúng là rất hoạt bát, ánh mắt nàng nhìn quét xung quanh, xem xét mọi thứ.
Nàng nhìn ra, đây là một con Cự Long hàng thật giá thật, điều làm cho nàng kinh ngạc chính là, Long Huyết quý giá như vậy dĩ nhiên bị hắn phung phí rãi trên mặt đất.
Một ít hoa cỏ bị máu rồng xâm nhiễm đã phát sinh biến hóa, tươi tốt hơn nhiều so với những cây xung quanh khác.
Thậm chí, một số còn sắp trở thành linh thảo.
- Nào lại đây ăn một miếng thịt rồng đi. Lâm Phàm cầm lấy một khối thịt đưa tới trước mặt các nàng.
- Đa tạ.
Tâm trí Tử Vận lúc trước còn sợ trong lúc chạy trốn thế, nhưng giờ đây đã trấn định không ít, khi nàng cầm lấy cái xiên sắt kia, thì đột nhiên kinh hô.
- Chuyện này...
Tử Vận khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn chòng chọc vào cái xiên sắt trong tay, nàng không thể tin được những gì mình thấy hôm nay.
Phiêu Phiêu nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn còn rất lo lắng vì dù sao Cổ Tộc cũng ở ngay phía sau.
Dù người đàn ông này thần thần bí bí, có vẻ rất cường đại thế, nhưng nàng cũn không dám chắc hắn có thể đánh bại bọn người kia.
Tthời điểm Phiêu Phiêu đang suy nghĩ, thì bị tiếng thét kinh hãi của tiểu muội làm cho hốt hoảng, đứng lên.
- Tử Vận, muội làm sao vậy? Phiêu phiêu kinh ngạc nhìn Tử Vận.
Mấy tỷ muội ngồi xung quanh đều như vậy, các nàng ngồi ở đó nhưng trong lòng rất bất an, vô cùng sợ hãi.
- Tỷ, chuyện này... này… Tử Vận chỉ chỉ cái xiên sắt trong tay, muốn nói gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.