Tối Cường Hệ Thống

Chương 562: Ta Sợ Lâm Phàm Hành Bọn Hắn Ra Bã!




Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong tông môn.

Sau khi trở về từ Thủy Hỏa bí cảnh, Thiên Vân liền trở thành tiên sinh kể chuyện trong mắt của các đệ tử.

Một ít đệ tử có tu vi thấp chỉ ở cảnh giới Thiên Vị, Thanh Thiên Vị ở nơi nguy hiểm này chỉ có thể đánh được một vài tên Cổ Tộc cấp thấp, nếu không may gặp phải một những tên lợi hại khác, thì chỉ có nước chờ bị làm thịt mà thôi.

Bởi vậy phần lớn các đệ tử chưa bao giờ ra khỏi Vân Tông, coi như có ra ngoài, thì cũng chỉ đi dạo xung quanh những nơi nhỏ hẹp.

Chính vì thế, để bồi dưỡng tâm tính và kinh nghiện chiến đấu cho các đệ tử, Vân Tông đã mở ra vài cái bí cảnh trong tông môn, dĩ nhiên là trong bí cảnh có rất nhiều bảo bối và cũng rất nguy hiểm.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cụt tay thiếu chân đó là chuyện bình thường.

Có thể nói, những bí cảnh này chính là trò giải trí của Vân Tông.

- Trăm vạn đại quân Cổ Tộc, thật sự là cảnh tượng hoành tá tràng mà, trong tông môn chỉ vài ngàn người thôi mà đã thấy nhiều rồi, còn đằng này... Sư huynh, huynh không lừa gạt bọn đệ chứ.

Một tên đệ tử tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên có chút không tin.

Hắn là người Cổ Thánh Giới, nhờ cơ duyên xảo hợp mới có thể tiến vào Vân Tông, từ đó trở đi bắt đầu tu luyện trong này.

Hơn nữa hắn rất thích nghe Thiên Vân sư huynh kể chuyện bên ngoài.

Trong đám bán đồng môn, có nhiều người hắn không thích cho lắm.

Bởi vì những người kia đều từ hạ giới phi thăng lên đây, từng người từng người chỉ biết tu luyện rồi xông vào bí cảnh, một chút sinh hoạt tình thú cũng không có.

- Lừa gạt? Đệ xem sư huynh ta giống như đang bịa chuyện sao? Nói cho các đệ biết, lần này các sư huynh, sư tỷ có thể trở về đều nhờ sự giúp đỡ của vị Nhân tộc kia, nếu không có hắn, thì e tất cả chúng ta đều phải ngủm hết trong Thủy Hỏa bí cảnh rồi.

Thời điểm Thiên Vân nói đến Lâm Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái.

Cường giả mãi mãi được hoan nghênh như vậy.

- Sư huynh, huynh nói khoác quá, đệ không tin. Một người thì làm gì có khả năng đánh bại cả một đại quân Cổ Tộc? Sư huynh à! Tuy rằng chúng đệ chưa từng đi ra ngoài, thế nhưng huynh cũng không nên chém gió như vậy chứ.

Các đệ tử xung quanh gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

Trăm vạn Cổ Tộc là khái niệm gì? Nếu bị đại quân đó bao vây, e là ngay cả một chút cặn cũng không còn ở đó mà đánh với đấm.

- Aiiii, ếch ngồi đáy giếng, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, sư huynh tận mắt nhìn thấy, còn có thể nói dối các đệ sao?

Thiên Vân bất đắc dĩ, bất quá, hắn cũng biết, chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì ngay cả hắn cũng không tin.

- Được rồi, không nói vấn đề này nữa, chúng ta nói chuyện khác. Chuyện của Phương Vĩ Phong các đệ biết chưa? Bình thường hắn ngang ngược không nói, nhưng lần này hắn lại dám làm càn trước mặt vị Nhân tộc kia, nên bị người ta dùng một chiêu chặt đứt cánh tay.

Thiên Vân nói.

- A! Thì ra là vậy, giờ ta hiểu rồi. Mọi người biết không, lúc Phương sư huynh trở lại, ta còn hỏi cánh tay của hắn bị làm sao vậy, hắn nói là bị Cổ Tộc chém, hóa ra là gạt người.

- Ồ, Thiên Vân sư huynh, huynh xem, Phương sư huynh đang đi về bên này.

Một tên đệ tử nhỏ giọng nói.

Thiên Vân quay đầu nhìn lại, thấy bộ dạng thảm hại của Phương Vĩ Phong, trong lòng nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy nam tử bên cạnh hắn thì nhất thời biến sắc.

Người khác không biết nam tử này là ai? Nhưng hắn sao lại không biết chứ!

Đây không phải là Trương Văn Tráng- Trương sư huynh luôn đi theo đại sư huynh sao?

Đặc biệt, khi nhìn thấy bộ dạng có chút hả hê của Phương Vĩ Phong, trong lòng Thiên Vân trầm xuống.

Cái tên này nhất định là đi tìm Đại sư huynh tố khổ, giờ hắn có cứu binh, nên muốn gây khó dễ cho Lâm Phàm đây mà.

- Các đệ ở đây tán gẫu đi, sư huynh có chuyện đi trước.

Thiên Vân nhẹ giọng nói, sau đó lập tức lui lại, chạy về phía xa.

- Sư huynh, huynh đi đâu vậy, huynh còn chưa nói xong mà?

- Sư huynh... Sư huynh.

- Các đệ đang làm gì ở đây vậy?

Phương Vĩ Phong đi đến trước mặt đám đệ tử, ngạo mạn hỏi.

- Sư huynh, vừa rồi Thiên Vân sư huynh kể cho bọn đệ nghe chuyện ở Thủy Hỏa bí cảnh.

- Hừ!

Phương Vĩ Phong hừ lạnh một tiếng:

- Tất cả đi theo ta.

Hôm nay, Phương Vĩ Phong muốn lấy lại danh dự, đặc biệt là khi nhìn thấy Thiên Vân tán gẫu với những đệ tử này, hắn đoán được tên kia nhất định sẽ đem chuyện của hắn nói ra ngoài.

Hiện tại hắn muốn để cho mọi người biết, kết cục của những kẻ đắc tội mình.

Kể cả tên Thiên Vân kia, chờ thu thập tên Nhân tộc xong, trị hắn sau không muộn.

Sau khi nghe xong, những đệ tử này nào dám trái lời, tự nhiên tự nhiên ngoan ngoãn theo sau Phương sư huynh.

...

- Không nghĩ tới Động Thiên của mình lại cường đại đến mức độ này, quả nhiên không thể dùng ánh mắt Tầm Thường đối đãi với thiên tài như mình mà phải dùng một tư thế Tầm Bậy à Tầm Cỡ hình dung mới chính xác.

Lâm Phàm vẫn đắm chìm vào Động Thiên, cảm nhận sức mạnh to lớn trong đó.

Nguyên bản, Lâm Phàm đối với “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” và “Vĩnh Hằng Chi Phủ” bị hư hao khi hứng chịu lôi kiếp của động thiên, có chút đau lòng, thế nhưng khi vượt qua lôi kiếp, trong nháy mắt, hai cái Thần khí này đều hoàn hảo như ban đầu.

Bất quá việc đó làm cho Lâm Phàm hiểu được, hai cái Thần khí này, không phải vô địch.

Lâm Phàm cũng không để “Vĩnh Hằng Chi Phủ” vào trong lòng, dù bị hư hại, cùng lắm hắn đau lòng một phen, nhưng đau xong rồi thôi.

Nhưng nếu “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” bị hư hại, vậy thì Lâm Phàm sẽ thương tâm muốn chết a.

Đây chính là một cái Thần khí không cần nhìn tu vi mà trực tiếp làm người ta choáng váng, nếu không còn nó, thì khóc không ra nước mắt rồi.

Lâm Phàm muốn cải tiến “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên”, nhưng vẫn đang do dự, vì hắn sợ, cải tiến sẽ làm “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” không còn sức mạnh như ban đầu.

“Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” không giống với những Thần khí khác, nó không có bất kỳ sóng pháp lực nào, cũng không có khí linh, muốn cải tiến, phải nghĩ được một biện pháp tốt, nhưng hiện giờ hắn đang bí đường binh.

Hiện giờ, trong Vân Tông, thật vất vả mới có một chỗ nghỉ ngơi.

Lâm Phàm ngược lại muốn luyện khí lần hai. Lần này, Lâm Phàm không muốn luyện chế Đạo khí nữa, mà muốn luyện chế ra một thứ giống như “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên”.

Tuy nói xác xuất rất thấp, nhưng thử một lần thì tốt hơn.

Nói không chừng vận khí bạo phát, có thể luyện ra được, không phải là không có khả năng nha.

- Lâm Phàm, lăn ra đây cho ông!

Vừa lúc đó, ở ngoài cửa, truyền đến một tiếng gào thét, tiếng gào này tràn đầy phẫn nộ.

- Âm thanh này nghe qua quen quen ta, ai mà biết suất ca ta đây?

Lâm Phàm đang suy nghĩ nhân sinh đại sự, lại không nghĩ rằng có người tới cửa tìm mình.

Bên trong Vân Tông, người có thù với hắn cũng chỉ có hai tên, âm thanh kia không phải của Phương Vĩ Phong thì còn ai vào đây.

Lâm Phàm cũng đã nghĩ qua, sau khi trở lại tông môn, Phương Vĩ Phong chắc chắn sẽ gây phiền toái cho mình, có điều hắn không nghĩ đến là rắc rối này tới cũng thật nhanh.

Đúng là báo thù không quản ngày đêm.

Bất quá cũng tốt, vừa đúng nhìn xem tên cùi bắp này tìm ai đến trợ giúp cho mình đây.

Nếu như chỉ là một mình hắn, đánh chết Lâm Phàm cũng không tin, hắn lại có can đảm như vậy.

Lúc này, ở ngoài phòng.

Phương Vĩ Phong thô bạo ngông cuồng, coi trời bằng vung.

Hôm nay, hắn muốn báo thù, hắn sẽ cho tên Nhân Tộc đáng giận kia biết, Phương Vĩ Phong ta không phải là người dễ bị trêu chọc.

Đúng lúc này, ở một nơi khác, Thiên Vân tìm đến Hồng Vân sư muội, kể chuyện Phương Vĩ Phong dẫn người muốn báo thù.

Hồng Vân tiên tử vừa nghe xong, nhíu mày một cái, nàng không lo lắng Lâm Phàm sẽ bị thương, mà lo lắng cho hai ông nội kia hơn, main mà mày cũng dám đụng, đúng là chán sống.

- Sư muội, muội chậm một chút, thực lực của Lâm Phàm cường đại như vậy, chắc không có việc gì đâu.

Thiên Vân nhìn Hồng Vân sư muội lòng như lửa đốt, trong lòng có một chút khác thường, Hồng Vân sư muội chỉ quen biết đối phương trong thời gian ngắn mà đã lo lắng cho hắn như vậy.

Giờ phút này, Thiên Vân đối với Lâm Phàm kia đúng là phục sát đất, cái thủ đoạn này, e hèm… thật sự quá cao minh mà.

- Muội không lo lắng cho hắn, mà sợ thằng cha kia đập chết tươi bọn người Phương Vĩ Phong cơ.

- Ách!