Lâm Phàm đương nhiên không tin Thổ Linh Trường Hà này lại phát hiện ra mình, cùng lắm nó chỉ có thể phát hiện ra Lâm Phàm khi hắn đi trong lối đi kia thôi.
Bây giờ bản thân hắn đã tiến vào trạng thái ẩn thân, Lâm Phàm vẫn không tin Thổ Linh Trường Hà có thể nhìn thấu tất cả, bằng không chẳng lẽ cái pháp môn ẩn thân này của ông đây đã luyện phí công rồi sao?
Lúc này Thổ Linh Trường Hà Lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, Lâm Phàm nhìn Thổ Linh Trường Hà, trong lòng cũng bị hấp dẫn, thứ này đúng là thứ mà hắn nhìn thấy lần đầu.
Sinh ra từ thiên địa mới được coi là Thổ Linh chân chính, mặc dù không biết Thổ Linh Trường Hà này đã tồn tại được bao lâu, nhưng nếu đã ngưng được thành một dòng sông thì tất không phải là vật phàm.
Năm đó khi giết người của Ngũ Hành Sứ, Lâm Phàm đã hiểu, Ngũ Hành này chính là bản chất của thiên địa, cũng chính là bảo bối vô địch.
Đặc biệt bản chất của Yêu Thành, ngoại trừ là Thượng Cổ Đại Yêu ra, thì còn lấy Ngụy Ngũ Linh làm trụ cột, hình thành một trận pháp đặc thù.
Thay thế những ngụy Ngũ Hành này thành Ngũ Hành chân chính, mà trong đạo Ngũ Hành, lại được phân thành hai dòng Âm và Dương.
Chỉ cần có những thứ này, “Yêu Thành” nhất định có thể lột xác trở thành một món Thần Khí chân chính, từ đây oai phong một cõi, bễ nghễ vũ trụ.
- Ta đã phát hiện ra ngươi, đừng trốn nữa.
Cùng lúc đó, âm thanh trầm nặng của Thổ Linh Trường Hà phát ra, đồng thời nương theo đó chính là từng tảng, từng tảng đất đá phá không đánh tới.
Vụt vụt!
Hàng loạt những mũi giáo đất đá như đã phát hiện ra vị trí của Lâm Phàm, chúng xoay tròn bay tới.
- Chết tiệt, phát hiện ra ông đây thật đấy hả?
Lúc này Lâm Phàm biến sắc, thân hình lộ ra, hắn đánh ra một chưởng, đập tan toàn bộ những mũi giáo đất đá này.
Lâm Phàm còn tưởng Thổ Linh này đang lừa hắn.
Gào!
Một vài tên khổng lồ do Thổ Linh Trường Hà tạo ra gào thét về phía Lâm Phàm, xông lên tấn công hắn.
- Này này, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta đều là bạn tốt cả, đừng vừa gặp mặt đã động thủ chứ.
Lâm Phàm thấy Thổ Linh Trường Hà không thân thiện như vậy thì chỉ đành cảm thán, phải để cho ta chút mặt mũi chứ.
- Dám dòm ngó Thổ Linh, tội đáng muôn chết.
Tên khổng lồ Thanh Thiên Vị cấp trung tức giận gào thét, cánh tay thô ráp khổng lồ màu nâu đỏ chộp về phía Lâm Phàm.
Ầm!
Bóng người Lâm Phàm lóe lên, Vĩnh Hằng Chi Phủ nắm trong tay, xuất hiện phía sau tên khổng lồ, chém ra một búa.
- Thương Khung.
Xoạt xoạt.
Cái đầu của tên khổng lồ kia trong nháy mắt bị Lâm Phàm chặt đứt.
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, không ngờ tên khổng lồ Thanh Thiên Vị cấp trung này, ấy vậy mà không đỡ nổi một đòn như thế, nhưng chỉ trong chớp mắt sau, sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, tên khổng lồ đã bị hắn chặt đầu kia lại mọc thêm ra một cái đầu mới.
Uỳnh!
Trên mặt đất đột ngột nhô lên một bàn tay khổng lồ, thình lình đánh về phía Lâm Phàm.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ không giết chết nó được sao?
Lâm Phàm nhìn tên khổng lồ này, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Tên khổng lồ kia được tạo thành từ đá, mặc kệ bị gãy vỡ gì đều có thể tự khôi phục lại trong giây lát.
Mà một số tên khổng lồ thấp nhỏ hơn xung quanh thì liên tục tấn công, cho dù bị một búa của Lâm Phàm đập nát thì bọn chúng vẫn có thể tự khôi phục lại.
- Mẹ kiếp, thật quá đáng, đừng tưởng ông đây sợ các ngươi nhé, đánh thì đánh, ai sợ ai.
Lâm Phàm thu Vĩnh Hằng Chi Phủ vào trong túi đeo lưng, nếu không có tác dụng gì, vậy ta sẽ lấy thân thể để chơi với các ngươi.
Ầm!
Lâm Phàm dậm chân một cái, một cỗ uy lực cường đại tuôn ra, cả người hắn tựa như một viên đạn đánh về người khổng lồ.
Lấy cường độ thân thể hiện giờ, nếu hắn tung hết sức thi triển thì có thể bộc phát ra uy lực đáng sợ.
Trên nắm đấm của người khổng lồ được bao một quầng sáng, ánh sáng ấy dày nặng, nặng đến vạn cân, một quyền đấm ra, cả hang động cũng bắt đầu rung chuyển.
- Hừ, tên khổng lồ nhãi nhép nhà ngươi, không có linh trí, chỉ có sức lực thì có tác dụng gì, ăn một chiêu của ông đây đi.
- Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ.
Lâm Phàm điểm ra một ngón tay, một luồng sức mạnh vây kín toàn thân tên khổng lồ.
Rầm rầm!
Tên khổng lồ vỡ tan, nát ra thành vô số tảng đá, có điều chỉ trong chớp mắt, những tảng đá này lại tổ hợp với nhau.
Gào!
Lâm Phàm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, sức chiến đấu của tên khổng lồ này không mạnh lắm, nhưng năng lực hồi phục thì vô hạn, thật sự là quá đặc biệt, khiến người ra chỉ biết cảm thán.
Lâm Phàm biết, tất cả những thứ này đều là do Thổ Linh Trường Hà kia tạo ra.
- Thổ Linh Trường Hà, ngươi có thủ hạ bảo vệ ngươi, nhưng mà ông đây vẫn muốn xem xem, ngươi tự bảo vệ bản thân mình như thế nào.
Lâm Phàm không muốn dây dưa với đám khổng lồ này nữa, hắn đổi mục tiêu, thình lình xông về Thổ Linh Trường Hà.
Lâm Phàm không biết rốt cuộc Thổ Linh Trường Hà này có diệu dụng gì, nhưng chỉ cần bắt vào tay, ném vào trong cái túi đeo lưng, chờ sau khi thoát ra ngoài rồi tỉ mỉ nghiên cứu.
Lúc này, một chưởng rít gào lao tới, tựa như che kín bầu trời, một bàn tay khổng lồ muốn chụp Thổ Linh Trường Hà vào trong tay.
- Làm càn.
Thổ Linh Trường Hà phát ra âm thanh trầm nặng như sấm sét, hang động rung lắc bắt đầu chuyển động.
Rầm rầm rầm...
Đám khổng lồ nhỏ hóa thành từng tảng, từng tảng đá, sau đó bay về phía Thổ Linh Trường Hà, sau đó tổ hợp lại thành một bức tường đất đá ở phía trên.
Một quyền uy lực vô song đánh vào bức tường đất màu nâu đỏ, một vầng sáng hơi lấp lóe.
- Làm sao có thể...
Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, hắn không ngờ rằng bức tường lại cứng rắn như vậy.
Tuy rằng trên mặt bị một quyền đánh ra làm cho vỡ vô số đá tảng, thế nhưng những tảng đá này lại rất mau chóng tổ hợp lại với nhau.
Tên khổng lồ Thanh Thiên Vị cấp trung chụp tới một chưởng, năm ngón tay tựa như Ngũ Chỉ Sơn, bao trùm tất cả lối thoát của Lâm Phàm.
- Shit, không ngờ lại khó giải quyết như vậy.
Giờ phút này, Lâm Phàm không có đường thối lui, máu nóng trong cơ thể trở nên sôi trào, hắn đấm ra một quyền, dữ dội đón đỡ.
- Ai sợ ai, hôm nay ông đây không phục.
Ầm!
- Ai ui, mẹ của con ơi.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt tăng 1000 điểm kinh nghiệm.
Một chưởng này của người khổng lồ có lực đạo vô song, trực tiếp đánh ngã Lâm Phàm, khiến hắn lộn nhào mất mấy vòng.
Lâm Phàm lau máu tươi bên khóe miệng, đồng thời vận chuyển Huyết Hải Ma Công, chữa trị thương thế bên trong cơ thể.
Bây giờ Huyết Hải Ma Công đã thăng cấp đến tầng thứ chín, mà muốn thăng tới cảnh giới cao hơn, hắn cần một lượng tinh huyết ngang với một con số thiên văn, hôm nay, để tu bổ “Yêu Thành”, toàn bộ máu huyết của Cổ thú này đều phải để “Yêu Thành” hấp thu hết.
Đối với Lâm Phàm mà nói, tầng thứ chín của Huyết Hải Ma Công – Tích Huyết Trọng Sinh đã là một cảnh giới rất nghịch thiên rồi, về phần cảnh giới tiếp theo, mặc dù vẫn chưa biết là gì nhưng Lâm Phàm chẳng thà đem những tài nguyên đang có này sử dụng bằng hết cho bõ.
- Tới đi, hôm nay chúng ta hãy tới xem một chút, coi kẻ nào sẽ ngã xuống trước tiên.
Lâm Phàm gào lên nhìn tên khổng lồ trước mắt.
- Ta đâm này...
Thân hình Lâm Phàm loé lên, giống như một tia chớp, tới khi xuất hiện lại, hắn đã đâm xuyên thân thể của tên khổng lồ kia.
Rầm rầm!
Những tảng đá trên người tên khổng lồ vỡ tan xuống mặt đất, sau đó sau đó trên thân thể nó lóe lên một vầng sáng màu vàng, rồi tổ hợp lại một lần nữa.
Ầm!
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt tăng 1000 điểm kinh nghiệm.
...
Đối với Lâm Phàm mà nói, âm báo nhắc nhở của hệ thống chính là tiếng trời.
Mặc dù nói chưa có cách nào để giết chết tên khổng lồ này, nhưng có thể nhờ nó để thăng cấp thân thể.
Toàn bộ mọi sinh vật trên Cổ Thánh Giới đều không biết rằng, ở một nơi không biết nông sâu ra sao dưới lòng đất lại xảy ra một màn khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Một Nhân tộc giao đấu với một người khổng lồ, mỗi lần giao đấu kết thúc lại đều thảm thương khiến người ta kinh hãi như thế.
Thế nhưng Nhân tộc đó lại mau chóng như được uống thuốc kích thích, hắn trở lại hoàn hảo không chút tổn hại gì, sau đó bật hết hỏa lực tiếp tục chiến đấu.
------------------------------------
Dịch giả: YuYu.
Biên tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.