Rống!
Ở trong rừng cây, một con cổ thú có cái đầu so với Cự Vương Ba Đầu còn to lớn hơn đang tức giận gào thét.
- Là ai giết con của ta...
Thân thể của Cự Vương Ba Đầu này so với con bị Lâm Phàm đánh chết kia càng thêm khổng lồ, lớn gấp mấy lần, có khả năng đây chính là ba ba của Cự Vương Ba Đầu bị giết.
Hạ Trạch Hoa nói không sai, cổ thú vương giả có huyết mạch đồng tộc tương thông, đặc biệt là quan hệ cha con thì huyết mạch liên hệ kia càng sâu hơn.
Lúc này khí tức Cự Vương Ba Đầu rất hung mãnh, rống một phát trời long đất lở, trăm dặm xung quanh không có một con cổ thú dám lên tiếng, dưới uy nghiêm của Cự Vương Ba Đầu đều run lẩy bẩy.
Cổ thú có tu vi cao thâm đã có thể mở miệng nói chuyện, con Cự Vương Ba Đầu này có ba cái đầu, bên trên ba cái đầu kia mọc ra sáu cái sừng cong đen kịt, trong màn đêm những chiếc sừng kia toả sáng, khí thế rất là dọa người.
- Cho dù hắn ở chân trời góc biển, ta cũng phải vì con ta báo thù...
Ầm!
Trong chớp mắt, Cự Vương Ba Đầu hung mãnh biến mất tại chỗ, giống như là đang dùng huyết mạch tương liên truy tìm hung thủ.
Lúc Cự Vương Ba Đầu đi tới nơi xảy ra chuyện thì đám người Lâm Phàm sớm bỏ chạy không thấy bóng người.
- Con của ta a…
Cự Vương Ba Đầu nhìn ba cái đầu nằm trên mặt đất kia bi phẫn không thôi gầm thét lên.
- Đến cùng là ai làm? Chúng lại không cho con được chết toàn thây, con ơi, con chết thảm quá...
Cự Vương Ba Đầu nhìn con trai mình chỉ còn lại ba cái đầu ở chỗ này, tức giận gầm thét, trong tiếng rống giận giữ kia tràn ngập uy nghiêm xông thẳng trời cao, hư không cũng bắt đầu chấn động.
Lâm Phàm đã chạy đi mấy ngàn dặm vừa dừng bước lại, liền nghe được từng trận tiếng rống giận dữ, tâm thần cũng đột nhiên run lên.
- May mà ta chạy trốn nhanh, xem ra sau này khi giết cổ thú trong vương tộc thì nhất định phải tìm đường chạy nhanh nếu không chết là cái chắc.
Lâm Phàm vỗ ngực vui mừng, cảm giác thật sự quá là kích thích đi mất.
- Lâm huynh, ta thấy ngươi nên đem thi thể của Cự Vương Ba Đầu cất đi, nhớ kỹ không thể lấy ra, bởi vì cổ thú rất thù dai, chỉ cần cảm ứng được một tia huyết mạch, thì trong nháy mắt nó sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi.
Hạ Trạch Hoa nhắc nhở.
Hắn sợ ngày nào đó Lâm huynh đột nhiên nổi hứng thú đem thi thể Tam Đầu Cự Vương lấy ra nhìn một chút, sau đó không cần tốn mấy hơi thời gian liền bị người ta đuổi đến, vậy thì coi như thật sự gặp bi kịch.
- Hả…
Lâm Phàm ngơ ngác nhìn Hoa Hạ Trạch
- Ý của ngươi chính là tên kia không chết, thi thể này ta liền không thể lấy ra?
- Đúng, trừ phi ngươi làm tốt công tác chuẩn bị đối đầu với đối phương
Hạ Trạch Hoa thật thà nói.
- Như này chẳng phải là đồ trong tay mà chỉ có thể nhìn không thể dùng.
Vừa nghe xong, Lâm Phàm cũng bó tay rồi, ban đầu còn muốn đem lợi trảo của Cự Vương Ba Đầu cắt xuống, sau đó luyện chế một cái bảo bối, nhưng hôm nay nghe lời này liền không còn hy vọng.
- Aiiii…
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chờ bổn thiếu gia đem thực lực đề cao thì sẽ dùng thi thể này hấp dẫn nó đến đây, chém nó thành hai nửa, như vậy thật là sảng khoái.
...
Thời gian trôi qua.
Lâm Phàm cùng những người trong tổ đội một mực hoạt động tại khu vực này.
Mọi người trong tiểu đội Chính Nghĩa không có hệ thống như Lâm Phàm, cho nên cần tĩnh tâm tu luyện mà Lâm Phàm chỉ cần chém quái là được.
Bởi vậy ở dọc đường, Lâm Phàm chém giết không ít cổ thú, trong đó đại đa số cổ thú có tu vi không quá cao.
Bây giờ không có buff mạnh nhất, kinh nghiệm gia tăng đã ít lại càng ít.
Dọc theo đường đi cổ thú có tu vi cao nhất cũng chỉ là Địa Thiên Vị đại viên mãn.
Nếu là lúc trước, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ cười chết, nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa.
Tu vi của hắn đã là Thanh Thiên Vị sơ kỳ, cho nên những cổ thú cảnh giới Địa Thiên Vị này cũng mang lại không được bao nhiêu kinh nghiệm, mà cổ thú ở Thanh Thiên Vị sơ kỳ cũng là ít đến mức đáng thương.
- Aiiii!! Bị hệ thống ép bức đến mức buộc thiếu gia phải vượt cấp chém quái, nhưng cũng không sao, ta đều đã quen, dù sao hiện tại mình dễ dãi như vậy, cũng là do hệ thống bồi dưỡng ra được.
Ngày phi thăng một tháng một lần tháng cũng đã đến
Mà ở trong khoảng thời gian này, kinh nghiệm Lâm Phàm đã gia tăng không ít.
Đồng thời mọi người trong tiểu đội chính nghĩa đối với phương thức tu luyện của Lâm Phàm cũng tập mãi thành quen.
Bình thường không thấy hắn tu luyện, nhưng vẫn luôn tìm cổ thú chém giết.
Bây giờ người Chiến Tộc đi theo Hà Thành Hàn cực kỳ sùng bái Lâm Phàm, Lâm ca rất hiếu chiến, quả thực còn hiếu chiến hơn người Chiến Tộc bọn họ
...
Ngày hôm sau.
- Lâm huynh, đã đến nơi phi thăng mà chúng ta cần phải đến.
Hạ Trạch Hoa chờ đợi ngày này đã rất lâu.
Đi giải cứu một số người vừa phi thăng, lúc trước bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Bởi vì loại hành vi này có chút nguy hiểm.
Muốn từ trong tay Cổ Tộc chưởng quản khu vực này, cứu ra nhiều người như vậy, đâu phải là chuyện dễ dàng.
- Tốt, mọi người chuẩn bị tinh thần, tất cả nghe ta ra lệnh, ta lệnh các ngươi đi hướng đông thì các ngươi tuyệt đối không thể đi hướng tây, ta bảo các ngươi giả chết thì tuyệt đối không thể thở một hơi ra, có nghe rõ không?
Lâm Phàm nhìn những người này nói.
- Nghe rõ...!
Mọi người đứng thẳng, đối với lời nói của Lâm Phàm, đều răm rắp nghe theo.
Coi như là Hạ Trạch Hoa, cũng hoàn toàn nghe theo Lâm Phàm chỉ huy.
Đối với Lâm Phàm mà nói, dạy dỗ những này người căn bản không cần sử dụng kỹ năng dạy dỗ.
Bởi vì hào quang của bổn thiếu gia chói lọi như vậy,
Cho nên tiểu đội Chính Nghĩa sớm đã bị hào quang của ông đây làm cho lóa mắt, rất là sùng bái hình tượng của ông đây!
- Tốt, xuất phát…
Lâm Phàm vung tay áo một cái, dẫn đầu xuất phát, mọi người chiến ý dạt dào theo ở phía sau.
Bọn họ biết, hôm nay đi làm một việc đại sự, một việc rất rất lớn.
...
Đến nay Lâm Phàm đối với cảnh tượng vừa phi thăng lên vẫn chưa phai, dù sao một hồi kia thật sự là quá thảm, mới vừa lên tới liền bị bắt, không có một tia phòng bị nào, cũng không có một chút sức phản kháng nào.
Đối với người vừa phi thăng lên tới Cổ Thánh Giới mà nói, bất kỳ một tên Cổ Tộc nào đều giống như là trời, là đất, là lão tổ tông của họ.
Sự chênh lệch thực lực giống như đại dương với sông nhỏ, mênh mông vô tận.
Nhưng lần này những người vừa phi thăng lên rất hạnh phúc, bởi vì đại thần bên trong vận mệnh bọn họ đã tự mình đến cứu vớt họ, rất nhiều người hâm mộ sự may mắn của những người này.
Chỗ phi thăng là một mảnh hoang vu.
Bên trên đất hoang cát vàng thổi bay, cách đó không xa có một vệt xanh tươi, đó chính là rừng rậm nơi Lâm Phàm được người cứu về.
-Lâm ca, tại sao lại không có một chút động tĩnh gì?
Mộ Lương tò mò hỏi.
- Xuỵt, đừng nói chuyện, chúng ta lẳng lặng nhìn, đừng nóng vội.
Lâm Phàm nhẹ giọng nói ra.
- dạ
Một đám người trốn ở trong khe hở một hẻm núi, nhìn tình huống ở phương xa.
Một ít Cổ Tộc bắt lấy những người phi thăng, rồi đứng ở bên trên hẻm núi lẳng lặng chờ đợi, giống như bắt ba ba trong rọ vậy.
“Đi ra...”
Lúc này những phi thăng giả nghi hoặc không thôi, không biết mình ở nơi nào, sau đó cũng như Lâm Phàm lúc mới tới, đi ngang qua cái hẻm núi kia.
“Bang coong...”
Rất đáng tiếc, những người mới phi thăng lên, mới vừa đi tới hẻm núi liền bị lao tù của Cổ Tộc nhốt lại.
Những người này ở hạ giới, đều là thiên kiêu, tự nhiên là kiêu căng tự mãn cho nên liền gào thét phản kháng.
Đáng tiếc đối với Cổ Tộc mà nói, những phi thăng giả này giống như là giun dế vậy, tự nhiên không có đem bọn hắn để ở trong lòng.
- Chúng ta chuẩn bị động thủ...
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, tên Cổ Tộc dẫn đầu kia tu vi không quá cao, muốn chém chết hắn thì vô cùng dễ dàng
- Chờ chút...
Vừa lúc đó, Lâm Phàm hạ tay xuống, bởi vì bên trong hư không một đám người cứu viện cũng đến rồi, giống như đám người Lâm Phàm vậy.
- Lâm huynh, chúng ta đi lên hỗ trợ đi.
Hạ Trạch Hoa thúc giục.
- Đừng nóng vội, nhìn tình huống như thế nào đã.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau
------------------------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Người dịch: Tiểu Tà.
Biên: NgaHoang.
Nguồn: