"Hừ, nếu ngươi đã muốn chết thì lão tử sẽ tác thành cho ngươi." Đệ tử Càn Khôn Tông vọt tới Vương Tiểu Lục, nắm chặt một quyền, khí huyết sôi trào.
Mặt Vương Tiểu Lục lộ ra vẻ hung ác, cắn chặt hàm răng. Tuy rằng Thái Cấp Ma Thân đã tu luyện đến trạng thái đỉnh cao, thế nhưng hắn biết mình tuyệt đối không phải đối thủ tên đệ tử trước mắt này.
Thế nhưng cái này thì làm sao chứ, vô luận như thế nào hắn đều muốn cùng đối phương liều mạng.
Cuộc sống như thế, hắn đã không chịu được nữa rồi.
- Ầm...
Một quyền vung mạnh lên đánh vào trên ngực Vương Tiểu Lục, kình khí cuồng bạo xuyên qua thân thể hắn.
Đệ tử Càn Khôn Tông lộ ra vẻ tươi cười nơi khóe miệng, cú đấm này không lấy cái mạng nhỏ của hắn thì không được.
Nhưng vào đúng lúc này để bọn hắn kinh ngạc chính là Vương Tiểu Lục bị hắn đánh một quyền như vậy lại càng điếc không sợ súng, một tay nắm chắc lấy cổ tay hắn.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Đệ tử Càn Khôn Tông gầm lên một tiếng, bao cát này vẫn muốn phản kháng, quả thực chính là tự tìm đường chết.
- Ha ha...
Vương Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào người trước mắt, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cười dữ tợn:
- Sỉ nhục công pháp gia truyền của ta, ta muốn ngươi đẹp mặt.
Trong chớp mắt, một cái tay khác của Vương Tiểu Lục đột nhiên thò ra.
- Hầu Tử Thâu Đào.
Một chiêu này tuy rằng không ra sao nhưng chính là công pháp gia truyền nhà Vương Tiểu Lục. Gia tộc Vương Tiểu Lục cũng đã từng là nhà giàu nhất đẳng cũng chính dựa vào chiêu Hầu Tử Thâu Đào này, nhưng đáng tiếc là hậu nhân đời sau không người nào có thể lĩnh ngộ được sự tinh túy của chiêu thức Hầu Tử Thâu Đào này.
Đệ tử Càn Khôn Tông vừa nhìn tình huống trước mắt nhất thời cả kinh, sau đó gầm lên một tiếng:
- Làm càn, ngươi thế nhưng lại sử dụng ba cái chiêu thô tục vô liêm sỉ này.
Giờ phút này sắc mặt Vương Tiểu Lục đại biến, hắn không nghĩ tới đối phương lại phản ứng như vậy.
Ầm..."
Đệ tử Càn Khôn Tông đột nhiên đá một cước vào lồng ngực Vương Tiểu Lục. Trong nháy mắt Vương Tiểu Lục phụn mạnh một ngụm máu tươi, sau đó bay vèo ra ngoài.
- Phốc...
Vương Tiểu Lục nằm trên mặt sàn, mặt như màu đất, trong mắt lóe lên vẻ không tin nổi:
- Hắn làm sao có thể nhìn ra được? … Rõ ràng mình đã lĩnh ngộ được công pháp gia truyền rồi mà.
Các bao cát nhìn thấy hình dạng của Vương Tiểu Lục lúc này toàn thân cũng đột nhiên run lên, không xong rồi, xem ra bi kịch tới rồi.
- Hừ, tên rác rưởi này, chiêu thức thấp hèn bực này chẳng
lẽ chính là công pháp gia truyền như lời ngươi nói, quả thực là cười đến rụng răng.
Đệ tử Càn Khôn Tông cuồng tiếu.
Vương Tiểu Lục nằm trên đất cúi đầu, hai tay nắm thật chặt. Công pháp gia truyền làm sao có khả năng là rác rưởi, trong nhà ta chính là dựa vào nó mà toả sáng vinh quang.
- Hừ, loại bao cát này nhìn thấy liền tức giận, các đệ lên đánh hắn cho ta, đánh chết rồi ném xác cho chó ăn.
- Dạ sư huynh...
Trong nháy mắt, một đám Đệ tử Càn Khôn Tông đột nhiên xông lên đem Vương Tiểu Lục vây lại, sau đó kẻ đấm người đá liên tục vào người Vương Tiểu Lục.
Thân thể Vương Tiểu Lục nằm co ro trên đất, yên lặng chịu đòn.
Hắn muốn đánh trả lại nhưng hai tay còn đang run rẩy không thể động đậy.
Vào thời khắc này hắn đột nhiên cảm giác mình sợ chết chứ không phải gan dạ như vừa nãy.
Mà ngay tại lúc đó, từ trong ngực Vương Tiểu Quân rơi ra một cuốn sách nhỏ màu xanh lam đã cũ nát tới nỗi không thể tả được.
Một tên Đệ tử Càn Khôn Tông tinh mắt, trong nháy mắt đem cầm lên, bắt đầu cười lớn.
- Ha ha, mọi người nhìn xem, đây chính là công pháp gia truyền Hầu Tử Thâu Đào mà hắn nói tới...
Mọi người thấy bìa ngoài màu xanh lam cũ nát không thể tả nổi, nhất thời cười lớn lên.
- Đem nó trả lại cho ta.
Vương Tiểu Lục nhìn thấy công pháp gia truyền liền quát.
- Xé...
Ngay trong chớp mắt này, tên đệ tử kia đem cái gọi là công pháp gia truyền ở trước mặt Vương Tiểu Lục xé nó thành mảnh nhỏ.
- Cười chết ta. Công pháp gia truyền thấp hèn bậc này, cũng chỉ có thứ rác rưởi như ngươi mới coi nó là bảo bối.
Vương Tiểu Lục nắm chặt hai tay:
- Nó không phải là rác rưởi...
- Hừ, chính là rác rưởi."
Đệ tử Càn Khôn Tông cười nói.
- Nó không phải...
Vương Tiểu Lục đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ đậm căm tức nhìn mọi người.
Mọi người thấy ánh mắt Vương Tiểu Lục lúc này nhất thời sững sờ, phảng phất như là bị ánh mắt này dọa sợ vậy, sau đó phản ứng lại nhất thời từng người thẹn quá hóa giận.
- Rác rưởi chính là rác rưởi, tên bao cát nhà ngươi còn dám nói nhiều thêm một câu nữa thì ta cắt đầu lưỡi của ngươi đấy.
Vương Tiểu Lục nhìn đệ tử Càn Khôn Tông trước mắt, nội tâm đột nhiên run lên, nhìn một chỗ, trong lòng vô cùng ủy khuất.
Hắn bây giờ rất muốn nói:
- Nó không phải rác rưởi.
Đáng tiếc nội tâm của hắn bây giờ rất sợ sệt.
- Không muốn chết liền nói cho ta, công pháp gia truyền là rác rưởi.
Tên đệ tử Càn Khôn Tông hung mãnh, ngoan độc nhìn Vương Tiểu Lục.
Vương Tiểu Lục nhìn một màn trước mắt, không biết nên như thế nào cho phải.
- Phần phật...
Một thanh kiếm sắc trong phút chốc xuất hiện ở trong tay tên đệ tử kia, phảng phất như Vương Tiểu Lục không nói theo ý hắn thì kết cục hẳn chính cái chết vậy.
- Tiểu Lục ca, nói đi.
Các bao cát chung quanh nóng nảy nói ra.
Vương Tiểu Lục nghe thanh âm của mọi người, nội tâm cũng bắt đầu đấu tranh mãnh liệt.
- Nói mau, ngươi mà không nói thì ta dùng một chiêu cắt đứt đầu ngươi.
Đệ tử Càn Khôn Tông hung hãn nói.
Vương Tiểu Lục nắm chặt nắm đấm, đây là công pháp tổ tông truyền xuống, đại diện cho gia tộc của mình đã từng vinh quang, đã từng có thời khắc huy hoàng.
Vương Tiểu Lục không khỏi nhớ tới lời nói của phụ thân trước khi chết.
- Tiểu Lục a..., Hầu Tử Thâu Đào chính là căn cơ của Vương gia chúng ta, con sau này nhất định phải cố gắng lĩnh ngộ, không thể bôi nhọ danh tiếng của nó a.
...
- Vù...
Ngay chớp mắt trường kiếm đã gác ở trên cổ Vương Tiểu Lục, kiếm khí bén nhọn phá vỡ da cổ, phảng phất như nếu Vương Tiểu Lục không nói thì một giây sau chính là bị cắt mất đầu.
Vào thời điểm này Vương Tiểu Lục vô cùng mê man, nội tâm lúc này cũng triệt để tuyệt vọng, sau đó nhắm mắt lại, hắn đã quyết định cho dù có chết cũng sẽ không nói.
- Nó không phải rác rưởi...
Mà ngay tại lúc này, một thanh âm từ bên trong hư không truyền đến.
Mọi người ở đây nhất thời cả kinh, không biết chuyện gì xảy ra.
Phút này Vương Tiểu Lục cũng mở mắt ra tìm kiếm khởi nguồn của âm thanh, mãi đến khi nhìn vào bên trong hư không mới nhìn thấy có một bóng người đang phiêu dật ở đó, sau lưng hư ảnh đó là ánh mặt trời làm cho hắn căn bản không thấy rõ khuôn mặt người mới đến.
- Hầu Tử Thâu Đào là một môn công pháp rất mạnh. Nếu như nó là rác rưởi, vậy thì tất cả công pháp bên trong trời đất này đều chính là rác rưởi.
Giờ phút này, Lâm Phàm đang phiêu dật ở bên trong hư không nhìn những người bị ức hiếp kia thì không khỏi nhớ lại chuyện mà hắn đã từng trãi qua.
- Đại ca, đây là công pháp gia truyền nhà ta, đại ca là thiên tài nơi này của chúng ta, nhất định phải đem nó phát dương quang đại.
Vương Tiểu Lục lúc này coi Lâm Phàm thành anh hùng, đem công pháp gia truyền cho Lâm Phàm mượn.
Mà khi đó, Lâm Phàm đối với hắn tự nhiên là rất cảm kích, âm thầm xin thề:
- Tương lai ta đứng đầu vũ nội, ta bảo đảm nhất định sẽ thăng chức cho ngươi.
Đây là lời hứa Lâm Phàm cho Vương Tiểu Lục khi vừa mới đến Thương Linh châu.
Tuy ngay lúc đó Vương Tiểu Lục không hề nói gì, thế nhưng Lâm Phàm nhìn ra, đối phương không hề có suy nghĩ xa như vậy, cũng không có tin tưởng lời hứa của mình.
Nhưng bây giờ hắn đã là đệ nhất cao thủ Huyền Hoàng Giới, có thể nghiền ép vạn vật, hứa hẹn bậc này cũng nên thực hiện.
Vương Tiểu Lục đờ đẫn nhìn người kia trong hư không, hắn đúng là lần đầu tiên nghe có người nói công pháp gia truyền nhà mình không phải rác rưởi, nội tâm hiện tại của hắn thật sự rất kích động.
Chỉ là không thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Vào lúc này, Lâm Phàm chậm rãi hạ xuống.
Lúc này Vương Tiểu Lục cũng đã thấy rõ mặt mũi của đối phương, nhất thời sắc mặt ngưng lại, có chút không dám tin tưởng.
Hắn sẽ không quên khuôn mặt trước mắt này.
Bởi vì khuôn mặt trước mắt này thật giống... Thật giống người kia a.
- Tiểu Lục, xem ra chúng ta vẫn rất có duyên a.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười nói ra.
- Đại ca...
Vương Tiểu Lục run rẩy nói, hắn không nghĩ tới người trước mắt này lại chính là Lâm Phàm đã từng làm bao cát.
Bởi vì khi đó Lâm Phàm đã dám liều mình rồi chiến thắng nên được tất cả mọi người trong tông môn tôn kính, mà Vương Tiểu Lục cũng cam nguyện lấy ra công pháp gia truyền, đồng thời gọi đối phương là đại ca.
----------------------------------------------------------------------------------------------------