"Cái tên này..." Lúc Lâm Phàm từ trong mật thất đi ra:
- Cổ Yêu vực đã sớm thay đổi toàn bộ các mặt, đã hoàn toàn không phải bộ dáng lúc lúc đi vào nữa.
Khí tức vẩn đục đã từ lâu tiêu tan, những cái phòng ốc phá toái cũng triệt để hóa thành tro tàn, đại địa nứt toác, phảng phất như là bị người nào đó mạnh mẽ xé mở ra vậy.
Cấm kỵ chi địa "Cổ Yêu vực" đã triệt để không còn tồn tại nữa.
- Rống...
Một tiếng gào thét bao hàm vô cùng phẫn nộ vang vọng đất trời, thiên địa dao động.
- Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Lâm Phàm đứng ở bên trên một vùng phế tích, ngưng thần ngóng nhìn phương xa có cái bóng người hạo nhiên to dường như cả một tòa núi.
Đầu sinh song giác uốn lượn màu tím, trên da bao trùm từng mảng từng mảng vảy giáp, mỗi một cái mảnh vảy giáp đều giống như một ngọn núi nhỏ, đen kịt, phong mang.
Hai tay thô lỗ, kéo theo một thanh chi trụ còn dài hơn nữa, mặt trên quấn quanh xích sắt lít nha lít nhít phù văn thần bí, kéo lê trên đất, dường như ác ma từ trong địa ngục bò lên.
Chỉ là để Lâm Phàm hơi hơi phản cảm chính là.
Càn khôn tươi sáng, ban ngày ban mặt, dĩ nhiên đứng trần truồng lộ ra ở trong trời đất, kích thước cỡ này là ảnh hưởng cỡ nào a.
- Quái dị, dĩ nhiên không có sợi quy tắc.
Lâm Phàm dùng hệ thống tra xét một phen, nhưng không tra xét ra được cái tên này có sợi quy tắc, chẳng lẽ chỉ là tốt mã dẻ cùi thôi à.
Nhưng hơi thở này lại làm cho Lâm Phàm do dự.
Máu nhuộm thanh thiên, chiến ý vô song, khí tức Hoàng giả nhuộm đẫm thiên địa, để cho nội tâm ngột ngạt cực kỳ.
- Chẳng lẽ, tất cả những thứ này đều là thật, Cổ Yêu vực, đúng là nơi thượng cổ đại yêu ngã xuống, vậy cái này chẳng lẽ là cái gọi là thượng cổ đại kia???
Lâm Phàm trong lòng không dám quá khẳng định, và cũng không ra tay gấp.
- Yêu Hoàng Thiên ta lại muốn chiến vạn cổ.
Gầm lên giận dữ bao phủ thiên địa, vô biên chiến ý, để cho nhân tâm không rét mà run.
Dù cho Lâm Phàm đứng ở nơi xa xôi này, trường bào cũng ào ào mà bành trướng lên.
Bên trong hai con mắt màu tím Yêu Hoàng Thiên, lập loè vô biên lửa giận, vừa sải bước ra, đã ở ngoài ngàn trượng.
Thân hình Lâm Phàm ở trong mắt hắn chỉ như là giun dế vậy, căn bản không dẫn được bất kỳ sự chú ý nào từ hắn.
- Tuy nói không biết ngươi đến cùng là thứ quái gì, thế nhưng cũng tuyệt không thể để ngươi cứ ung dung như vậy trước mặt tiểu gia mà rời đi được.
Lâm Phàm cúi đầu trầm mặc, trong mắt suy nghĩ, sau đó khi thấy cái Yêu Hoàng Thiên kia tiến lên, cũng đi theo ở phía sau.
...
- Chạy mau, thật là đáng sợ.
- Đây chính là thượng cổ đại yêu nha, chỉ vẻn vẹn cái thân thể khủng bố kia thôi cũng đủ làm người ta không có nổi một tia chống đối chi tâm a.
- Thượng cổ đại yêu không phải đã chết rồi sao? Làm sao sẽ phục sinh, ghê gớm, lộn giời rồi a.
Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn thấy những người thuộc các tông môn lúc trước tiến vào rèn luyện đang nhanh chóng đi tới trước mặt.
- Nói, cái tên này đến cùng là ai?
Lâm Phàm giống như quỷ mị xuất hiện một cái ở trước mặt một người, người kia vẻ sợ hãi sắc mặt đại biến, nhưng khi thấy người đến là một người thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Mau đào mạng đi, đây là thượng cổ đại yêu, không ai có thể địch.
Người tông môn Bị Lâm Phàm cản lại, phảng phất như chịu phải kinh hãi rất lớn vậy, kinh thanh gào thét, sau đó tránh khỏi sự lôi kéo của Lâm Phàm, theo đuôi nhân mã các tông môn chạy tít nơi xa.
Mà ngay tại lúc này, trong đầu Lâm Phàm, đột nhiên vang lên một thanh âm, như có ai đó đang nói chuyện với mình.
- Thượng cổ đại yêu Cổ Yêu vực phục sinh, Đông Linh châu cần đoàn kết đối kháng, bằng không thì sinh linh đồ thán.
...
Lâm Phàm ngửa đầu nhìn trời, có chút kinh ngạc, cái này lại là chuyện gì xảy ra nữa?
Lão Thiên đặc biệt dĩ nhiên nói chuyện.
Mà liền trong phúc chỗ Lâm Phàm nghi ngờ.
Các tông môn Đông Linh châu sở hữu cũng nghe được tin tức này để người người khiếp sợ.
Thánh Tông.
- Đây là âm thanhThiên đạo, Cổ Yêu vực, thượng cổ đại yêu phục sinh, cái này làm sao có khả năng.
- Tập hợp đệ tử bên trong cảnh giới Đại Thiên Vị, theo bản tông xuất phát.
Sau khi Yến Tông chủ nghe đến một tiếng âm này liền lập tức phân phó xuống, chuyện như vậy đã là đại sự Đông Linh châu rồi, tuyệt đối không phải không bình thường.
Khả năng của Thượng cổ đại yêu, tuy nói cũng chưa từng thấy tận mắt, thế nhưng bên trong ghi chép của tông đã có, thượng cổ đại yêu không hề tầm thường.
Phong Thiên Tông.
Huyền Dương Môn.
Thái Nhất Môn.
Cửu Thiên Các.
...
Tất cả các tông môn thuộc về sở hữu của Đông Linh châu vào đúng lúc này đều bắt đầu dòng chuyển động.
Trong lúc đó các đại tông môn đã đều từng có thỏa thuận, thời gian Đông Linh châu nếu như gặp phải nguy nan, nhất định phải đem tất cả tranh cãi để ở một bên. Hơn nữa dưới cái nhìn của bọn họ bây giờ, đây là âm thanh Thiên đạo chưa bao giờ xuất hiện qua nên không thể không nghe theo.
Lần này đối với các đại tông môn mà nói, chỉ có cảnh giới Đại Thiên Vị mới có thể có tư cách tham gia trận chiến, còn những đệ tử khác có đến rồi cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
...
Lúc này Lâm Phàm nhìn cái gã to con đó:
- Yêu Hoàng Thiên nha, danh tự này đủ bá vậy mà vẫn treo trên đầu một cổ đại yêu, xem ra không liều mạng là không thể nào.
Lâm Phàm một đường tuỳ tùng, muốn làm rõ tình huống thượng cổ đại yêu này.
Mà liền trong khoảng thời gian ấy, Lâm Phàm cũng là có một tia hiểu rõ.
Thượng cổ đại yêu này rất mạnh, tuyệt đối không phải những Huyết Ma Đại Đế đó có thể sánh được.
Chỗ đi qua, không có một ngọn cỏ, gặp sông thì lại đoạn, gặp núi thì lại bình, cho dù là một ít hung thú cường đại, ở phía dưới cái uy thế cuồng bạo kia cũng trong nháy mắt mà hài cốt không còn.
Đông Linh châu, một chỗ nào đó.
Hư không bình tĩnh, đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng, hai bóng người từ bên trong hư không đi ra.
Hà Vũ Hàm giờ khắc này sắc mặt nghiêm nghị, lần này nàng đã phạm vào sai lầm lớn, nhận được tinh huyết Yêu Thần, dĩ nhiên đem cổ đại yêu tỉnh lại.
Tất cả những thứ này đều là cái bẫy thượng cổ đại yêu bố trí xuống.
Đáng tiếc hiện tại nói cái gì cũng đều đã chậm, coi như là nàng cũng hữu tâm vô lực.
- Ai, nếu là lúc trước, đúng là có thể trấn áp, thế nhưng hiện tại, hết thảy đều chậm rồi.
Hà Vũ Hàm ngước nhìn hư không, thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Hạ Du Thiên còn hôn mê bất tỉnh, trong mắt lấp loé vẻ kiên định.
Chí ít còn có một tia hi vọng.
...
Lúc này, Hạ Du Thiên tỉnh lại.
- Vũ Hàm, ta đang ở đâu?
Hạ Du Thiên đầu óc có chút mơ hồ, phảng phất như không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Không có chuyện gì, Hạ ca ca, ngươi có cảm nhận được cái sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sao rồi?
Hà Vũ Hàm cười hỏi.
Hạ Du Thiên nhìn Hà Vũ Hàm, sau đó chậm rãi cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
- Vũ Hàm, ta cảm giác trong cơ thể ta có cỗ lực lượng vô danh nào đó...
Hạ Du Thiên nói ra.
Hà Vũ Hàm nghe nói cười cợt, một cái tay khoát lên trên thân Hạ Du Thiên: - Đương nhiên, đây có thể...
Liền ngay trong chớp mắt này, Hà Vũ Hàm nguyên bản nở nụ cười, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó cầm thật chặt nắm đấm.
Dĩ nhiên chỉ có một phần ba Yêu Thần huyết mạch.
- Vũ Hàm, thế nào?
Hạ Du Thiên nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, Hạ ca ca, thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi xuống một chỗ đi.
Hà Vũ Hàm đứng lên, nhìn nơi thiên địa xa xôi kia, tuy nói chỗ xa xôi đó không có bất kỳ cái gì dị dạng.
Thế nhưng ở trong mắt Hà Vũ Hàm, nơi đó yêu khí đầy trời.
Đáng tiếc nàng thật sự không thể ra sức, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng.
Chỉ hy vọng những cái đại tông môn ở đó, có thể phong ấn thượng cổ đại yêu kia.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ringo__