Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Ngươi thật sự không sợ chết sao?
Tân Phong hỏi.
Hắn từng có cảm giác thấy được đồng đạo khi gặp Lâm Phàm, thậm chí còn muốn kết giao. Nhưng chuyện sau đó để hắn phẫn nộ cho tới tận bây giờ.
Có điều tình huống hiện tại lại làm hắn do dự.
Lâm Phàm lau vết máu trên khóe miệng:
- Phong huynh, đến đây đi, kiếm thứ ba.
- Ngươi…
Tân Phong thấy đối phương như vậy thì trong lòng bắt đầu dao động.
Nhìn biểu cảm coi thường cái chết trên mặt đối phương, Tân Phong cảm giác mình không nên hạ thủ, bằng không sẽ hối hận suốt đời.
Giờ phút này, trên đài cao.
Vô Nhai và Yến tông chủ truyền âm nói chuyện.
- Tông chủ, sao đệ cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề nhỉ?
Vô Nhai nhìn tình huống trên đài, cảm thấy không đúng lắm. Từ khi bọn họ thu nhận tiểu tử Lâm Phàm này thì đã luôn âm thầm quan sát.
Cuối cùng đưa một một kết luận, đó là:
Gian manh, xảo trá, thích trang bức v.v…
Tất cả đều là tính từ xấu, không chỉ có thần thần bí bí, hơn nữa còn rất hèn mọn.
Đối với kiểu người coi trọng mạng nhỏ này thì làm sao có thể có vẻ mặt thấy chết không sờn được chứ?
- Chiến thuật quyết định hết thảy, chờ đợi kết quả đi.
Mặt Yến tông chủ không đổi sắc, truyền âm qua.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lữ Minh Dương không biết tình huống của Lâm Phàm, thấy tông chủ và Vô Nhai sư huynh đều không nóng vội thì chỉ biết nghi hoặc trong lòng.
Giờ khắc này, Lâm Phàm tiến lên từng bước:
- Kiếm thứ ba, đến đi, chớ để ta áy náy cả đời. Suốt ba ngàn năm nay, Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông luôn hỗ trợ ủng hộ lẫn nhau, đừng để tới đời này, vì hai người chúng ta sinh lòng khúc mắc mà hai tông chặt đứt quan hệ, như thế Lâm Phàm ta sẽ là tội nhân của tông môn…
Lâm Phàm gầm lên lạc cả giọng, khiến thiên địa như cũng bị cảm nhiễm, bầu trời đang trong xanh lại dần nổi lên một chút mây đen.
Vẻ mặt của đệ tử Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông cũng kịch liệt biến đổi sau khi nghe hết mấy lời này.
Đúng vậy, suốt ba ngàn năm nay, Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông vẫn luôn thân thiết như người nhà.
Đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông nhìn về phía đệ tử Thánh Tông. Kể từ lúc tới đây, bọn hắn luôn có chút khinh thường với Thánh Tông.
Mà mấy lời của Lâm Phàm lại giống như sấm sét rền vang đánh vào lòng bọn hắn, để bọn hắn cảm thấy áy náy thật sâu.
Tông Hận Thiên và Phong Tiếu Linh đứng từ xa nhìn nhau, tiếp đến yên lặng cúi đầu, cuối cùng ngẩng lên, mặt mang vẻ tươi cười.
Ở một khắc này, giống như tất cả khúc mắc lúc trước đều đã tan thành mây khói.
- Thánh Tông, Lâm Phàm, ta đã ghi tạc trong lòng.
- Ta cũng vậy, Thánh Tông là minh hữu của Cửu Tiêu Tông chúng ta, mà người này, ta nhất định sẽ đem đại danh của hắn truyền khắp toàn bộ Cửu Tiêu Tông, để cho các sư huynh đệ biết, ở Thánh Tông có một người như vậy.
- Ta hy vọng Tân Phong sư huynh sẽ không xuất kiếm.
- Không, ngươi không hiểu, một kiếm này nhất định ra, bởi vì Tân Phong sư huynh còn lưu tâm tới người này hơn cả chúng ta.
....
- Vô Nhai huynh, nếu không lần này coi như xong đi.
Lương Dịch Sơ lúc này nói.
- Dịch Sơ huynh, huynh không để ý tới danh hiệu đệ nhất nữa sao?
Vô Nhai cười khẽ nói.
Lương Dịch Sơ lắc lắc đầu:
- Vô Nhai huynh, huynh tự hiểu được, cần gì phải hỏi ta. Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất là do các lão tổ muốn giữ vững quan hệ của hai tông mà lập thành, ai được thứ nhất có quan trọng gì đâu. Nhất là ta không muốn đệ tử này của Thánh Tông chết yểu tại đây, như thế là một tổn thất lớn với cả Thánh Tông lẫn Cửu Tiêu Tông.
- Thậm chí, đó sẽ còn là một cánh cửa ngăn trở vĩnh viễn với đồ đệ của ta.
Vô Nhai nhìn đài tỷ võ, than nhẹ một tiếng:
- Dịch Sơ huynh, chuyện cho tới bây giờ, tốt nhất là không nên ngăn cản. Không ra một kiếm này thì đồ đệ của huynh càng không qua được cánh cửa đóng. Tỷ như năm đó, nếu không phải là ta đánh huynh khóc thì chúng ta có thể như hiện nay sao?
Lương Dịch Sơ cũng cảm khái, thế nhưng đột nhiên phát hiện lời kia có chỗ không đúng, bèn hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới Vô Nhai nữa:
- Tùy huynh, nếu người chết thì huynh đừng có khóc.
....
- Đến đi…
Lâm Phàm quát lên.
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, thân mình khẽ run lên:
- Tốt, bất kể như thế nào, Tân Phong ta cũng nhận ngươi là bằng hữu.
- Kiếm thứ ba, bắt đầu từ hôm nay, sẽ gọi là Mạc Nghịch Kiếm.
(Mạc nghịch: tri kỷ, tâm đầu ý hợp)
Giờ khắc này, kiếm quang chiếu rọi hư không. Tân Phong khẽ động, cánh tay nắm chặt lấy trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý tên Mạc Nghịch, nhằm phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
Một kiếm này phát ra hào quang rực rỡ hơn cả hai kiếm trước gộp lại, thậm chí hai thanh trường kiếm bằng kiếm ý còn sau lưng Tân Phong cũng bắt đầu bị Mạch Nghịch Kiếm ảnh hưởng mà chấn động lên.
Tiếp đến, chúng hóa thành hai luồng sáng, dũng mãnh nhập vào kiếm thứ ba này.
Lương Dịch Sơ đứng bật dậy, thần sắc lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Đây là đột phá.
Đệ tử của hai tông cũng hồi hộp tới đứng cả lên, trong mắt ai cũng mang theo vẻ lo lắng.
Nhất định đừng xảy ra chuyện gì!
Lâm Phàm hơi đổi sắc, hắn cũng phát hiện Tân Phong đột phá.
Kiếm thứ ba này giống như sinh biến hóa, khí thế còn cường đại hơn lúc trước.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Phàm lại không hề cảm thấy hoảng hốt.
Ngay khoảnh khắc kiếm thứ ba chạm tới ngực Lâm Phàm, lại cũng không có cảnh tượng máu chảy người bay, mà kiếm thứ ba lại chợt nổ tung rồi tan biến.
- Mạc Nghịch Kiếm, không tổn thương bằng hữu tri kỷ.
Tân Phong đặt bàn tay lên vai Lâm Phàm, nở một nụ cười chân thành nhất từ khi sinh ra tới nay.
Lâm Phàm cũng cười, đồng dạng đặt tay lên vai Tân Phong.
- Phong huynh.
- Lâm huynh…
Hai người đứng đối diện nhau, cất tiếng gọi rồi cùng bật cười ha hả.
- Phong huynh, hôm nay có thể quen được bằng hữu như huynh chính là may mắn của Lâm Phàm ta. Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất này tuy chỉ là một lần thi đấu nhỏ, nhưng muốn nó tiếp tục truyền tới đời sau thì nhất định phải có một người xếp thứ nhất. Bởi vậy, ta xin nhận thua, danh hiệu đệ nhất lần này do Phong huynh đảm nhận.
Lâm Phàm chân thành nói.
- Không, Lâm huynh, huynh không cần rời khỏi. Tân Phong ta không có bằng hữu, hôm nay có thể quen được một tri kỷ như huynh đã là quá đủ, còn ai thứ nhất không quan trọng nữa. Ta xin lui.
Tân Phong ngăn Lâm Phàm lại, nói.
- Không được… Ta lui mới đúng.
Lâm Phàm nói.
- Lâm huynh, ta lui, huynh đừng tranh với ta, nếu không tức là huynh không muốn nhận người bằng hữu này.
Tân Phong nói.
- Phong huynh…
Lâm Phàm định nói thêm gì đó, thế nhưng Tân Phong lại đã quyết đoán nhảy xuống võ đài.
Cuối cùng chỉ để lại một mình Lâm Phàm đứng trên đài.
- Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000, người thắng sau cùng là Thánh Tông Lâm Phàm.
Vị trưởng lão đảm nhiệm chức trọng tại tóm lấy cánh tay của Lâm Phàm, giơ lên cao rồi hô lớn.
- Thánh Tông vạn tuế.
- Cửu Tiêu Tông vạn tuế.
....
Các đệ tử của cả hai tông đồng loạt hô to lên. Giờ khắc này, không khí nơi đây chính thức đạt tới cao trào nhất.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong, lại nhìn đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông.
"Bốp bốp bốp…"
Tân Phong và các đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông đều đang nhiệt liệt mà vỗ tay để ủng hộ Lâm Phàm.
Lâm Phàm len lén lau khóe mắt, ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xăm.
Ngày hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời với hắn.
Không chỉ có chiếm được hạng đầu, còn khiến đối phương cam tâm tình nguyện vỗ tay cổ vũ mình, thậm chí lại đạt được một tình hữu nghị vô cùng trân quý.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mới thật sự được trải nghiệm cái gọi là một mũi tên trúng ba con chim.
Trên đài cao.
- Vô Nhai huynh, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lương Dịch Sơ xoa xoa cái đầu bóng, có chút nghi ngờ hỏi.
Vô Nhai cũng đang vỗ tay, nghe vậy cười cười:
- Không có, tất cả đều rất viên mãn, Thánh Tông đệ nhất.
Lương Dịch Sơ:
-....
Vốn là sau khi cuộc thi đấu chấm dứt thì đệ tử Cửu Tiêu Tông sẽ ra về ngay, nhưng lúc này mọi người đều vui vẻ và hưng phấn vô cùng, cho nên Lương Dịch Sơ quyết định ở lại thêm một đêm.
Đến hiện giờ Lương Dịch Sơ mới kịp phản ứng chuyện Cửu Tiêu Tông lại lần nữa thua Thánh Tông.
Tuy nói là ai xếp thứ nhất cũng không sao cả, nhưng liên tiếp hai lần đều bị Thánh Tông chiếm ghế trên cũng khó mà bàn giao được với tông môn khi trở về.
Bóng đêm lại bao phủ.
Vô Danh phong phi thường náo nhiệt, đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông tụ họp cả nơi đây, ngồi quanh lửa trại mà cùng uống rượu, nướng thịt, chuyện trò.
- Hung thú này hẳn là Tuyết Vương Sư?
Lúc này Thái Chỉ Kiều ôm Tuyết Vương Sư ngồi ở trong lòng Lâm Phàm. Tân Phong nhìn về phía Tuyết Vương Sư con rồi hỏi.
- Ừ, là một con Tuyết Vương Sư con, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nên để nó trở thành sủng thú cho tiểu đồ đệ, để cả hai trông nom lẫn nhau.
Lâm Phàm cười nói.
Trải qua cuộc chiến kia, hai người đã trở thành bằng hữu. Tuy mới biết nhau, thế nhưng không ảnh hưởng tới sự thân thiết.
- Đây là một quyển công pháp có tác dụng kích phát huyết mạch hung thú mà ta lấy được từ trong một cấm địa. Dùng nó có lẽ sẽ khiến con Tuyết Vương Sư con này kích phát được huyết mạch thượng cổ đấy.
Tân Phong đưa một quyển công pháp cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười cười, cũng không khách khí mà cầm lấy:
- Chỉ Kiều, tạ ơn thúc thúc.
- Lâm huynh, ta mới hai mươi mấy tuổi, gọi như vậy nghe già quá.
Tân Phong hôm nay có lẽ cười còn nhiều hơn cả năm trong lúc thường, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo cũng hòa hoãn đi không ít.
Thái Chỉ Kiều chớp chớp mắt nhìn sư phụ:
- Sư phụ, vậy con kêu sư thúc nhé…
Thấy tiểu đồ đệ của mình thông minh như vậy, Lâm Phàm cười càng tươi:
- Được rồi, vậy kêu sư thúc đi.
Tân Phong nhìn Thái Chỉ Kiều rồi xoa đầu cô bé, mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta được người khác gọi là sư thúc đấy.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn