Dịch & biên: †Ares†
oOo
Trên Vô Danh phong.
Tại phòng của Lâm Phàm, hai người Trương Nhị Cẩu đang báo cáo tình hình thời gian tông chủ đi vắng.
- Tông chủ, từ khi ngài xuất tông, đệ tử và sư đệ vẫn luôn tuân theo phân phó của ngài mà đi tẩy não Thiên Vũ sư huynh. Trong nửa tháng này, đệ tử và sư đệ cố tình tạo cảnh cãi nhau ba lần, cố ý tẩy não bốn lần, hiệu quả rõ rệt, Thiên Vũ sư huynh hẳn đã nghĩ thông suốt.
Trương Nhị Cẩu báo cáo chiến tích ngạo nhân. Đây là lần đầu tiên hai người bọn hắn hợp tác, thế nhưng hiệu quả rất khả quan.
Lâm Phàm chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại cười cười gật đầu, rất vừa lòng với thành tích của hai người.
Đến hôm nay, Thiên Vũ muốn rời khỏi nơi này đã không khác nào kẻ ngốc nói mơ.
- Tốt lắm, các ngươi không để cho bản tông thất vọng. Thế nhưng cũng không được khinh thường, hiện giờ là thời kỳ quan trọng nhất, không thể vì có khởi sắc mà lơi lỏng được.
- Rõ!
Hai người Trương Nhị Cẩu gật gật đầu, sau đó Trương Nhị Cẩu cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi:
- Tông chủ đại nhân, ngài xem… ngài xem…
Nhìn bộ dáng của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm sao không rõ đây là đang đòi Đại Phàm Ca. Chẳng qua hiện tại Lâm Phàm đã cạn sạch nguyên liệu qua lần đối phó với Tuyết Vương Sư, cũng không có sẵn hàng.
- Ngày mai sẽ cho các ngươi. Giờ các ngươi lùi ra, dọn dẹp phòng ở cho tiểu sư muội đi, cứ chỗ nào có cạnh nhọn với sắc là mài bằng hết cho ta.
Thật vất vả mới lừa được một tiểu la lỵ bái sư, đương nhiên là Lâm Phàm phải ưu ái một chút.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác gật đầu đáp, sau đó lui ra ngoài.
Trong mắt hai người. tông chủ quan tâm tới tiểu sư muội như thế, thật đúng là làm cho người ta phải hâm mộ.
Đợi chỉ còn một mình trong phòng, Lâm Phàm lấy ra Tuyết Vương Sư con. Tuyết Vương Sư là hậu duệ của hung thú thượng cổ Nộ Thiên Tuyết Sư, nếu muốn để Tuyết Vương Sư con tiến hóa thành Nộ Thiên Tuyết Sư thì nhất định phải tinh luyện huyết mạch cho nó.
Mà đối với hung thú, muốn tăng phẩm cấp huyết mạch, ngoại trừ tự tu luyện thì chỉ còn cách dùng vật phẩm tương tự thần đan.
Giờ phút này, một giọt tinh huyết của Tuyết Vương Sư lơ lửng trước mặt Lâm Phàm. Đây là máu của con Tuyết Vương Sư mẹ, có tác dụng rất lớn với con Tuyết Vương Sư con.
Con thú con đang ngủ mơ màng, lúc này ngửi thấy được mùi quen thuộc, mí mắt dù vẫn chưa thể mở nhưng lại vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm lấy lòng bàn tay của Lâm Phàm.
Lâm Phàm đặt thú con lên mặt đất, tay phải bỗng bốc lên một ngọn lửa, sau đó điều khiển giọt tinh huyết bay vào đó, bắt đầu tinh luyện.
Tuy thú con dùng giọt tinh huyết này cũng đã có tác dụng rất lớn với bản thân nó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tinh huyết của Tuyết Vương Sư, cũng không phải tinh huyết của Nộ Thiên Tuyết Sư.
Cho nên hiện giờ Lâm Phàm đang muốn thử tinh luyện giọt tinh huyết này trở thành tinh huyết của hung thú thượng cổ.
Giọt tinh huyết kia lơ lửng giữa không trung, hơi rung khẽ, dần dần co lại, cuối cùng chỉ bằng một phần ba ban đầu.
"Đinh, chúc mừng tinh luyện ra một giọt tinh huyết của Nộ Thiên Tuyết Sư."
Giờ khắc này, giọt máu đỏ tươi kia đã biến trở thành màu vàng. Lâm Phàm cảm nhận được từ trong đó ẩn chứa từng luồng uy nghiêm của hung thú thượng cổ.
Thành công rồi.
Lâm Phàm cảm thấy rất vui vẻ. Tuy đây chỉ là một giọt máu, thế nhưng nếu cho con thú con này dùng, cho dù không trở thành hung thú thượng cổ Nộ Thiên Tuyết Sư được thì cũng sẽ có tác dụng lớn lao.
Lúc này, Tuyết Vương Sư con đột nhiên kêu ré lên, giống như là bị thứ gì đó hấp dẫn, khiến nó dù chưa thể đứng thẳng dậy nhưng cũng dùng tứ chi quờ quạng liên tục trên mặt đất.
Lâm Phàm cười cười, khẽ vạch miệng con thú con ra, sau đó đưa giọt tinh huyết vào.
- Nhóc, sau này ra sao thì xem vận mệnh của mày đi.
Con Tuyết Vương Sư con nuốt được giọt máu xong cũng khẽ kêu lên một tiếng, lộ vẻ hài lòng.
Bộ lông trắng như tuyết của nó trở thành càng thêm sáng trắng, thậm chí lấp lóe hào quang, có thể nói là biến hóa long trời lở đất.
Tiếp đến, Lâm Phàm lại thu hồi thú con vào trong túi chứa đồ.
- Lâm sư thúc, đây là đồ vật tông chủ đại nhân chuyển tới cho ngài.
Bên ngoài cửa chợt có tiếng người.
- Ừ, vào đi.
Lâm Phàm nói.
Người tới là một đệ tử vẫn ở núi của tông chủ đại nhân.
Lâm Phàm nhìn đồ vật được đưa tới, đó là một quyển công pháp ngự thú và một mảnh da của Tuyết Vương Sư.
Công pháp ngự thú đúng lúc cần dùng, mà da của Tuyết Vương Sư thì là thứ tốt để luyện chế dụng cụ phòng ngự. Tuy Lâm Phàm không cần, thế nhưng thứ này lại có tác dụng lớn lao với các đệ tử của hắn.
"Đinh, chúc mừng phát hiện công pháp ngự thú Ngự Thú Quyết, học tập hay không?"
- Học tập!
Nói xong, đột nhiên trong đầu Lâm Phàm xuất hiện một số thông tin mà hắn chưa từng biết, về cách thuần hóa và nuôi dạy hung thú.
"Đinh, Ngự Thú Quyết và chức nghiệp phụ Đạo Sư bổ trợ cho nhau, có thể dung hợp. Xin hỏi có dung hợp lại thành chức nghiệp phụ ‘Điều Giáo Sư’ hay không?"
Lâm Phàm nghe thấy nhắc nhở như thế thì ngẩn ra.
Điều Giáo Sư…
Điều giáo…
(Dạy dỗ, huấn luyện)
Đây rốt cuộc là gì đây, có vẻ như rất lợi hại a.
- Dung hợp!
Lâm Phàm cũng có chút chờ mong với kỹ năng mới.
"Đinh, chúc mừng dung hợp thành công."
"Điều Giáo Sư: không có cấp bậc."
"Điều Giáo Sư: thuần hoá động vật trong thiên hạ, dạy dỗ thành tài, có công năng huấn luyện."
Nhìn giới thiệu, Lâm Phàm chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài.
Điều Giáo Sư? Rốt cuộc là mày có tác dụng gì?
Hệ thống sao càng lúc càng lười như vậy, cho một kỹ năng mới cũng không cho cái giới thiệu nguyên vẹn.
Tóm lại là cần phải dựa vào chính mình lần mò.
Lâm Phàm đẩy cửa ra, chuẩn bị kiếm chỗ để thử xem "Điều Giáo Sư" tới cùng có diệu dụng gì.
Bên ngoài, thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng.
Lâm Phàm bỗng nhìn thấy bóng lưng sa sút tinh thần của Trương Nhị Cẩu. Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế đá, ngơ ngẩn nhìn trời.
Lâm Phàm chậm rãi đi tới, cảm nhận rõ được nỗi cô đơn từ đại đệ tử của mình tỏa ra.
- Nhị Cẩu, nghĩ gì thế?
Lâm Phàm đứng sau lưng Trương Nhị Cẩu, nhẹ giọng hỏi.
- Tông chủ đại nhân, đệ tử suy nghĩ con đường tương lai.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, không ngờ người như Nhị Cẩu cũng có lúc như vậy.
Nhưng mà cứ thế này thì không ổn.
- Nhị Cẩu.
- Dạ?
- Ngươi cứ sa sút tinh thần như vậy, khiến bản tọa không nhìn ra được tương lai của tông môn a.
Lâm Phàm khẽ cảm thán.
Lời vừa dứt, một cỗ uy áp làm người ta khó có thể nắm bắt đã bao phủ khắp không gian nơi này.
Loại khí tức này rất nhạt, nhạt đến độ người khác rất khó phát hiện, thậm chí ngay cả Lâm Phàm cũng chưa cảm thụ được.
Thế nhưng Trương Nhị Cẩu đang mày ủ mặt ê, lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ xấu hổ, sau đó đứng bật dậy.
- Tông chủ đại nhân, đệ tử sẽ đi tu luyện ngay bây giờ, nhất định khiến tông chủ thấy được tương lai của tông môn.
Trương Nhị Cẩu nghiêm túc nói, sau đó cũng không đợi Lâm Phàm nói thêm cái gì, lập tức trở về phòng của mình.
Lâm Phàm hơi sững sờ, cũng không rõ ra sao. Chẳng lẽ đây là uy lực của chức nghiệp phụ "Điều Giáo Sư" sao?
Để xác thực chuyện này, Lâm Phàm chọn hướng Điện Trừng Phạt của tông môn mà tới.
Nơi này là chốn giam giữ những đệ tử sai lầm, đồng thời đưa ra các hình phạt tương ứng.
Khi Lâm Phàm đi vào điện, đệ tử đang làm nhiệm vụ canh cửa cũng đã nhận ra hắn.
Tại Thánh Tông, Lâm Phàm đã xem như là danh nhân. Tuy còn không đến mức ai cũng quen mặt, thế nhưng tên tuổi thì không có người chưa từng nghe. Mà đệ tử ngoại môn này lại may mắn từng gặp qua Lâm Phàm, tự nhiên là cực kỳ kích động.
- Lâm sư thúc, sao ngài lại tới nơi này vậy?
Tên đệ tử ngoại môn kia hỏi.
- Chào sư điệt, sư thúc lần này tới là để gặp các sư điệt bị giam ở đây một lần. Tuy bọn họ mắc sai lầm, nhưng bản sư thúc cũng muốn để bọn sớm hối cải, lại thấy được ánh mắt trời.
Lâm Phàm không cần nghĩ đã tuôn ra một tràng chém gió.
Có điều tác dụng không tệ, đệ tử canh cửa cảm động vạn phần. Hắn không ngờ sư thúc lại nhân ái như vậy, thật là khiến người ta tôn kính.
- Sư thúc, sư điệt không thể không nhắc nhở ngài, những đệ tử trong điện này đều là hạng súc sinh cùng hung cực ác, đã đánh mất đi nhân tính.
Đệ tử coi cửa nói.
Lâm Phàm cười cười, gật gật đầu:
- Được rồi.
Đối với Lâm Phàm mà nói, đã muốn thí nghiệm chức nghiệp phụ "Điều Giáo Sư" thì đương nhiên chọn hạng người hung ác, phát rồ càng thích hợp.
Sau đó Lâm Phàm đi vào bên trong, chỉ thấy nơi đây giống như một căn hầm dưới đất, quanh co khúc khuỷu, hai bên có thật nhiều phòng giam, mà bên trong cũng gần kín phạm nhân.
Ở trong này sát ý tận trời, giống như là trong địa ngục Cửu U, chỉ có tiếng gào thét như dã thú rống lên khiến người nghe mà kinh hãi.
- Giết… giết…
Lâm Phàm thong thả tiến vào, dần dần tới một nơi khá sáng sủa, chưa thấy cảnh đã thấy tiếng roi da truyền tới tai.
Khi Lâm Phàm tới nơi thì nhìn thấy một gã đệ tử trần truồng bị trói lên một cây cột sắt đen xì. Một đệ tử khác cầm một cây roi da trâu đang hung hăng quật lên người đối phương.
- Ha ha, sau khi Diệt Cùng Kỳ ta ra ngoài, nhất định sẽ vặt sạch đầu của các ngươi xuống làm bóng.
Gã đệ tử bị trói trên cột bị quất liên tục nhưng lại không hề kêu khóc mà cứ cười điên loạn, ánh mắt hung ác, giống như dã thú.
Giờ phút này Lâm Phàm đi đến tự nhiên là khiến người bên trong chú ý.
- Ơ, Lâm sư thúc, sao ngài lại tới đây?
Một đệ tử đang ngồi cạnh đó vội vàng đứng lên, cung kính chào.
- Ừ, đến nhìn một chút. Người kia là ai?
Lâm Phàm chỉ vào đệ tử bị trói.
- Sư thúc, người này là đệ tử nội môn, từng là thiên kiêu của tông môn, thế nhưng ở một lần lịch lãm cấm địa, vì tranh giành bảo bối đã tàn nhẫn sát hại một sư đệ đồng môn.
Đệ tử này căm giận nói.
- Người này chuẩn bị xử trí như thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Quật roi sáu năm, huỷ bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Thánh Tông.
Lâm Phàm tiến lại gần thêm, ánh mắt dừng ở Diệt Cùng Kỳ bị trói trên cột, cẩn thận đánh giá.
- Nhìn cái gì, có tin lão tử đập ngươi thành thịt băm không?
Diệt Cùng Kỳ thần sắc điên cuồng, quả thật là có chút phát rồ.
"Chát…"
- Không được hỗn láo với Lâm sư thúc.
Đệ tử canh giữ nơi này nghe thế lập tức quật một roi lên người Diệt Cùng Kỳ.
- Ha ha…
Diệt Cùng Kỳ lại tiếp tục cuồng tiếu, không để ai vào mắt.
Tuy rằng tu vi của hắn đã bị phong bế, thế nhưng cường độ thân thể vẫn không hề ngại chút đòn roi này.
"Tiểu Thiên Vị cao giai (phong ấn)."
Đây là đệ tử nội môn có tu vi cao nhất mà Lâm Phàm từng gặp.
Lâm Phàm không thể không cảm thán, Diệt Cùng Kỳ này không hổ là thiên kiêu đứng đầu của Thánh Tông.
- Đáng tiếc, quả thật là quá đáng tiếc.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tiểu Thiên Vị cao giai, thiên kiêu của tông môn, thế nhưng lại gây ra cảnh đồng môn tương tàn, thật sự là làm cho người ta thất vọng a.
- Hừ, lão tử muốn giết ai thì giết, liên quan gì tới ngươi.
Diệt Cùng Kỳ hung tợn nói, cái đầu trọc nổi lên đầy gân xanh.
- Sư thúc, nơi đây quá ô uế, ngài vẫn trở ra thì hơn ạ.
Mắt đệ tử đang hành hình lóe lên lửa giận. Kẻ tội đồ này lại dám nhục mạ Lâm sư thúc. Đợi lát nữa Lâm sư thúc đi rồi, nhất định phải khiến tên khốn này đau đớn đến kêu thét lên.
- Không sao. Ta thấy đệ tử này tuy rất hung tàn, nhưng ta lại có thể cảm nhận hắn chưa mất đi lương tâm, có lẽ còn có thể cứu lại được.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Sư thúc, hắn đã hoàn toàn điên rồi. Vốn tội trạng của hắn đáng chết, nhưng tông chủ niệm tình hắn đã lập nhiều công lao cho tông môn nên mới khai ân tha mạng, chỉ hủy bỏ tu vi, sau đó đuổi đi để cho tự sinh tự diệt.
- Các ngươi lắm miệng cái gì. Lão tử Diệt Cùng Kỳ không cần bất luận kẻ nào khai ân. Cho dù giết lão tử, lão tử cũng sẽ chuyển sang kiếp khác trở về, giết sạch toàn bộ các ngươi.
Diệt Cùng Kỳ gào thét, giãy dụa kịch liệt.
Lâm Phàm khẽ nhìu mày, cứ cảm giác có chút không thích hợp.
Khi còn ở địa cầu, Lâm Phàm đã đọc vô số tiểu thuyết, người dạng này chính là điển hình của nhân vật hắc ám phản diện.
Tu vi cao, thái độ làm người hung hăng càn quấy, sát tâm rất nặng, mấu chốt nhất còn đặc biệt không sợ chết. Có điều thông thường tới thời khắc cuối cùng, nhân vật thế này cũng sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng Diệt Cùng Kỳ này một chút cũng không sợ hãi.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Có lẽ chính mình phải thử một lần.
-----oo0oo-----