Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Tông chủ!
Phong Bất Giác đứng ở một bên cung kính chào.
Lâm Phàm lấy tư thế vô địch hàng lâm nơi đây, bức khí nhàn nhạt quanh thân cùng đôi mắt thâm thúy kia làm cho người ta không tự kiềm chế được mà phải cúi đầu.
Khi đi qua bên người Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm hừ lạnh một cái, tức thì như có một tiếng sấm nổ vang bên tai Trương Nhị Cẩu, khiến hắn muốn hồn phi phách tán, mặt như tờ giấy trắng, cả người run rẩy.
Ngoại môn thập đại đệ tử hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cùng nghĩ: người này chính là chủ nhân Vô Danh phong, tông chủ Thánh Ma Tông, đại sư luyện đan sao?
Nhìn một thoáng, tất cả hoảng sợ phát hiện mình lại không nhìn thấu tu vi người này, thậm chí cả một chút khí tức cũng không thể cảm nhận được.
Người này rốt cuộc là có tu vi bậc nào mà cường hãn đến tình trạng thế này?
- Lâm sư thúc, Trương sư đệ…
Diệp Thiếu Thiên thấy sắc mặt Lâm sư thúc có chút không dễ xem, có lẽ là tức giận chuyện của Trương sư đệ nên muốn ra mặt điều đình. Thế nhưng hắn vừa mở miệng thì đã phải nuốt lời trở về.
- Ngươi không cần giải thích giúp hắn.
Lâm Phàm lớn tiếng nói.
- Vâng, sư thúc.
Diệp Thiếu Thiên nhìn thoáng qua Trương Nhị Cẩu, sau đó thở dài một tiếng, không nói cái gì nữa.
Đám người Kiếm Vô Địch kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Thiên. Bọn hắn không nghĩ tới vị sư đệ siêu cấp ngang ngược này lại bị một câu của người quát lui.
Lúc này Lâm Phàm đi đến trước mặt gã đệ tử ngoại môn mới bị Trương Nhị Cẩu xua đuổi.
- Ngươi tên gì?
Lâm Phàm sắc mặt ôn hòa hỏi.
Đệ tử ngoại môn kia nhìn thấy Lâm Phàm, nội tâm dần dần run rẩy, sợ hãi không thôi.
- Đệ tử gọi là Vương Bảo Phi.
Đệ tử ngoại môn kia nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương nói. Hắn không biết đối phương định làm gì, chẳng lẽ vì mình châm biếm Vô Danh phong nên giờ tìm mình tính sổ?
Vương Bảo Phi nghĩ đến đây thì sợ tới mức muốn khóc. Thế nhưng chỉ một giây sau, hắn lại thất kinh rồi.
- Vương sư điệt, đệ tử không nên thân này của bản tông lăng nhục sư điệt, sư thúc tại đây xin lỗi ngươi.
Lâm Phàm làm vẻ mặt thương tâm không thôi, khiến cho người ta nhìn thấy phải xúc động.
- Không thể, không thể, Lâm sư thúc chớ làm đệ tử tổn thọ.
Vương Bảo Phi cuồng quýt nói.
Hắn không nghĩ tới Lâm sư thúc lại xin lỗi mình, sợ đến cuống lên.
Lâm Phàm thấy Vương Bảo Phi mở miệng ngăn lại thì cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng, sau đó nhìn sang Trương Nhị Cẩu:
- Giờ ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa? Đây là sư đệ của ngươi, tại sao ngươi lại có thể dùng những lời lẽ như vậy với sư đệ mình chứ?
- Tông chủ, đệ tử sai rồi.
Trương Nhị Cẩu cúi đầu, hối hận nói.
- Ngươi phải nhớ kỹ, bản tông tuy là tông chủ Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong, nhưng cũng là một phần tử của Thánh Tông. Bọn họ là sư đệ của ngươi, ngươi thân là sư huynh đáng lẽ phải bảo vệ các sư đệ chứ sao lại nói ra những lời khó nghe như vậy? Một tông môn cường đại được hay không thì điều cần thiết là các sư huynh đệ trong tông phải biết thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Nếu ai cũng giống như ngươi thì tông môn làm sao phát triển được?
Giờ khắc này tất cả đệ tử ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được lời như vậy.
Diệp Thiếu Thiên vốn đang cúi đầu đứng một bên, nghe thế ngẩng lên, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng khác thường, trong lòng càng thêm kính nể Lâm Phàm.
Đây là Lâm sư thúc, một vị sư thúc luôn yêu thương đệ tử a.
Đám người Kiếm Vô Địch cũng kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, cảm giác không dám tin. Kể từ khi gia nhập tông môn đến nay, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua một vị cao tầng nào lại đi hạ mình xin lỗi đệ tử.
- Vương sư điệt, không cần khẩn trương, không phải sợ. Ở trong mắt bản tông, mọi người đều cần được đối xử bình đẳng. Tuy bọn hắn là đệ tử của bản tông, nhưng các ngươi trong lòng bản tông cũng là đệ tử, bởi vì Thánh Tông là một đại gia đình. Sau này các ngươi đều sẽ là những trụ cột vững vàng của tông môn.
Lâm Phàm chân tình nói, cảm nhiễm toàn bộ đệ tử ở đây.
Sau đó Lâm Phàm nhìn chằm chằm sang Trương Nhị Cẩu:
- Nhị Cẩu, ngươi là đại đệ tử của bản tông, nhất định phải nhớ, kẻ địch của ngươi không phải là các sư đệ xung quanh, mà là những kẻ muốn hại đại gia đình của chúng ta.
- Các sư điệt, chúng ta vì sao phải tu võ đạo? Là vì muốn truy cầu cảnh giới tối cao, hay là muốn nhận được người người kính ngưỡng? Có lẽ chúng ta đều muốn những điều này, thế nhưng thứ quan trọng nhất là gì? Đó chính là bảo hộ được thân nhân của chúng ta. Quen biết là duyên phận, mà có thể cùng sinh hoạt một chỗ lại là duyên phận bằng trời.
- Nhị Cẩu, lập tức xin lỗi sư đệ. Nếu không được sư đệ tha lỗi, sau này ngươi sẽ không còn là đệ tử của Lâm Phàm ta nữa.
Giờ phút này Lâm Phàm lạnh lùng nói, vung ống tay áo lên, khiến bầu không khí biến thành vô cùng căng thẳng.
Hai mắt Trương Nhị Cẩu đỏ bừng, nước mắt nước mũi thi nhau trào ra, bi thương gục trước mặt Lâm Phàm:
- Không… Tông chủ, đệ tử cả đời đều muốn phụng dưỡng bên cạnh tông chủ.
Trương Nhị Cẩu nói thê thảm vô cùng, khiến người nghe thương tâm đến muốn rơi lệ.
Nhất là Vương Bảo Phi lại càng xúc động. Hắn không ngờ chỉ vì một đệ tử bình thường như mình mà Lâm sư thúc muốn trục xuất đệ tử thân truyền.
- Lâm sư thúc, là sư điệt không đúng, đi cười nhạo Trương sư huynh trước. Khẩn cầu sư thúc tha thứ cho Vương sư huynh.
Vương Bảo Phi nghẹn ngào nói.
- Hừ, sư đệ đã cầu tình giúp người, việc này tạm bỏ qua. Nếu tái phạm lần nữa thì tự mình cút khỏi tông môn.
Lâm Phàm nghiêm khắc nói.
- Vâng, tông chủ!
Trương Nhị Cẩu lau nước mắt, sau đó đứng lên:
- Sư đệ, cảm tạ.
- Sư huynh, là sư đệ có lỗi với huynh.
Vương Bảo Phi chân thành nói.
....
- Sau này nếu các sư điệt cần luyện đan thì có thể đến Vô Danh phong, sẽ không cần mất phí tổn nào cả.
Lâm Phàm nói.
- Cảm tạ sư thúc!
Giờ khắc này đám đệ tử ngoại môn đã bị buổi nói chuyện của Lâm Phàm làm cho xúc động thật mạnh.
Trong mắt của bọn họ, Lâm sư thúc là một vị trưởng bối đáng để mình tôn trọng.
Có sư thúc như vậy, đệ tử chúng ta còn đòi hỏi gì hơn?
Lâm Phàm khẽ liếc ngoại môn thập đại thiên tài một cái, thấy bọn họ không tới chào hỏi mình thì cũng không vội, tin chắc nhất định bọn họ sẽ tiến lên.
-Được rồi, hôm nay dừng ở đây. Các sư điệt giải tán đi, ngày khác cần gì có thể đến Vô Danh phong.
Lâm Phàm nói.
Ngay lúc Lâm Phàm xoay người chuẩn bị rời đi, ngoại môn thập đại đệ tử mở miệng.
- Sư thúc, xin đợi một chút.
Lâm Phàm cười thầm, đã bảo các ngươi nhất định phải chủ động rồi mà.
- Lâm sư thúc, đa tạ người đã luyện đan cho chúng ta.
Đám người Mạnh Hạo cảm kích nói.
Qua buổi nói chuyện vừa rồi, bọn họ cảm giác Lâm sư thúc này thật sự là kỳ nhân.
- Việc nhỏ thôi, các sư điệt cố gắng tu luyện, sau này nếu cần luyện đan, có thể đến Vô Danh phong.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó không nói thêm cái gì.
Lâm Phàm hiểu rất rõ đạo lý lạt mềm buộc chặt.
Ngoại môn thập đại đệ tử này cũng không phải đèn cạn dầu, khôn ngoan vô cùng, nếu lần đầu gặp đã biểu hiện nhiệt tình quá mức thì mất nhiều hơn được.
Lâm Phàm đã mang hai người Trương Nhị Cẩu rời đi một lát, nhưng đám đệ tử ngoại môn vẫn mãi chưa lấy lại được bình tĩnh. Cả đám nhìn về thân ảnh đã dần dần xa khuất kia, cuối cùng đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười thân thiện.
....
- Nhị Cẩu, không có ai theo chứ?
Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Không có ạ!
Trương Nhị Cẩu lén lút quay đầu.
- Ờ.
- Tông chủ, lần này đệ tử biểu diễn xuất chúng như thế, ngài phải thưởng cho đệ tử hai viên Đại Phàm Ca đó nhé.
Buổi hôm nay, trình độ diễn xuất của Trương Nhị Cẩu khiến người ta không phục không được.
- Biết rồi, lần này tuy ngươi biển diễn không tệ, nhưng mấu chốt là bản tông chủ, ngươi có thấy thế không?
Lâm Phàm thấy Trương Nhị Cẩu đắc ý mặt vênh lên trời thì không phục nói.
- Tông chủ, đệ tử cũng đang định nói thế. Tông chủ biểu diễn một màn cuối thật sự là quá cảm động.
Vì đan dược, Trương Nhị Cẩu làm sao còn biết xấu hổ là cái gì, thật lực vỗ mông ngựa.
- Tông chủ, ngài cùng sư huynh phối hợp thật tốt, đệ tử lại không thông minh như sư huynh, không thể giúp đỡ tông chủ.
Phong Bất Giác có chút mất mát nói.
Lâm Phàm nhìn Phong Bất Giác, cười cười:
- Không sao, cố gắng học tập sư huynh của ngươi, sau này cơ hội biển diễn rất nhiều, bản tông xem trọng ngươi.
- Rõ.
Phong Bất Giác gật đầu thật mạnh.
Sư đồ ba người đi dần lên đỉnh núi, cười cười nói nói, hài hoà vô cùng.
-----oo0oo-----