Tối Cường Hệ Thống

Chương 120: Vua diễn xuất lên sàn




Dịch & biên: †Ares†

oOo

- Sư huynh, sao bọn họ còn chưa tới nhỉ?

Phong Bất Giác nghi ngờ hỏi.

- Không vội, có lẽ đang trên đường thôi.

Trương Nhị Cẩu tràn đầy tin tưởng. Đan dược đã luyện chế thành công thì còn sợ cái gì chứ.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Thiên một mình từ đằng xa đi tới, vẻ mặt hơi cô đơn. Các sư huynh đệ cũng không đến, trong lòng hắn tiếc nuối vạn phần, tại sao không thể tin tưởng một lần chứ.

Lâm sư thúc là một kỳ nhân, sao có thể thất tín được!

Đám đệ tử ngoại môn thấy chỉ có mình Diệp Thiếu Thiên tới thì đều nhếch miệng cười, thế nhưng không dám cười ra tiếng vì sợ Diệp Thiếu Thiên.

- Diệp sư huynh, các sư huynh đâu?

Trương Nhị Cẩu vội vàng tiến lên, mở miệng hỏi, sau đó lấy túi trữ vật ra:

- Sư huynh, tông chủ đại nhân đã luyện xong hết đan dược rồi, bọn đệ đang chờ các sư huynh tới để giao lại.

Diệp Thiếu Thiên vốn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, giờ phút này thấy Trương Nhị Cẩu đột nhiên lấy ra túi trữ vật, nói đan dược đã luyện xong thì lập tức biến sắc. Tuy hắn tin Lâm sư thúc sẽ không để người thất vọng, nhưng giờ có thể tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là càng thêm hưng phấn.

Diệp Thiếu Thiên mở túi trữ vật, vừa nhìn một cái thì cười phá lên:

- Sư đệ, trước tiên để ta cầm đan dược đi, ta sẽ trở lại ngay.

Diệp Thiếu Thiên đến nhanh, đi cũng nhanh, căn bản không để ai kịp phản ứng. Thấy Diệp sư huynh tăng tốc chạy đi, Trương Nhị Cẩu cũng ngẩn cả mặt, đây là tình huống gì?

Giờ phút này, những đệ tử ngoại môn đang vây xem lại im lặng vô cùng. Tất cả như ngừng thở, bọn họ vừa mới nghe được cái gì?

Đan dược luyện xong rồi?

Sao có thể như vậy, chỉ một đêm đã luyện chế xong hết số đan dược cao giai kia sao? Dù là Đan Đỉnh phong cũng không có bản sự này a.

Không có khả năng, nhất định là giả. Diệp Thiếu Thiên và Vô Danh phong quan hệ tốt như vậy, nhất định là hợp mưu gạt người. Vừa rồi bọn hắn cũng không lấy hẳn đan dược ra a.

Những đệ tử ngoại môn này cố tìm một lý lẽ để phủ nhận, thế nhưng biểu cảm vừa rồi của Diệp sư huynh không giống đang diễn. Chẳng lẽ đan dược thật sự đã luyện thành?

Trương Nhị Cẩu cười cười nhìn những đệ tử ngoại môn xung quanh, sau đó đứng nguyên tại chỗ.

Không quá bao lâu, một màn kinh người đã xảy ra.

Thập đại đệ tử ngoại môn vội vàng từ đằng xa chạy tới, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ vui mừng.

Ngay cả người cực kỳ lạnh lùng như Kiếm Vô Địch, lúc này vẻ mặt cũng nhu hòa đi nhiều, giống như là gặp chuyện vô cùng tốt.

Vừa nãy Diệp Thiếu Thiên trở lại, nói cho bọn họ biết đan dược đã ở hết trong túi thì không một ai dám tin, tới khi tự tay nhận phần của mình mới tin tất cả chuyện này đều là sự thật.

Tiếp đó, thập đại đệ tử cảm giác mình không đi nhận đan sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng người ta, bởi vậy đều tự mình lại đây cảm tạ một phen.

Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ muốn tạo quan hệ tốt với Vô Danh phong.

Con đường võ đạo không chỉ có tự thân tu luyện, sẽ còn phải nhờ cả tới đan dược phụ trợ.

Nhưng đan dược cao giai sao tự dưng đến được, ngoại trừ tự mình thu thập tài liệu thì còn cần một đại sư luyện đan.

Nếu như có thể quan hệ tốt với một đại sư luyện đan, như vậy chính là việc đảm bảo nhất cho con đường tu hành.

- Hai vị sư đệ, các sư huynh đến chậm, kính mong lượng thứ.

Thập đại đệ tử ngoại môn Mạnh Hạo cười nói.

Hắn đã cầm được Long Huyết Đan vào tay, cảm thụ rõ dược lực tràn trề trong đó, cũng tin chắc sau khi nuốt vào thân thể sẽ tiến thêm một bước.

- Không có việc gì… Không có việc gì.

Trương Nhị Cẩu vội vàng xua tay nói.

Tiếp đó thập đại thiên tài đều lần lượt cảm tạ, khiến hai người Trương Nhị Cẩu được sủng ái quá mà sợ, nhưng càng nhiều hơn là là tràn đầy tự hào. Tất cả chuyện này đều là do tông chủ của chúng ta a.

Thuật luyện đan của tông chủ đại nhân quả thực nghịch thiên, vung tay một cái, ngoại môn thập đại thiên tài lại có thể thế nào, còn không phải bị thuật luyện đan của tông chủ khuất phục.

Giờ khắc này, đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn cười nhạo đã câm nín. Đến bây giờ cả đám vẫn chưa một ai dám tim chuyện này là sự thật.

Đan dược thật sự đã được luyện chế thành công.

Bọn họ có thể hoài nghi Diệp Thiếu Thiên và Vô Danh phong là một nhóm, nhưng chẳng lẽ lại hoài nghi ngoại môn thập đại thiên tài cũng cùng nhóm ấy được sao?

Diệp Thiếu Thiên đứng một bên, nở nụ cười ý vị sâu xa, hiển nhiên là tỏ vẻ không tin ta chính là sai lầm.

Ngoại môn thập đại đệ tử hiện giờ đã vô cùng tín nhiệm thuật luyện đan ở Vô Danh phong, muốn lên núi bái kiến Lâm Phàm, nhưng lại bị Trương Nhị Cẩu cự tuyệt.

Chúng ta chỉ luyện đan, không gặp mặt.

Phong Bất Giác nhân cơ hội này phất cờ lớn, hô to:

- Muốn luyện đan thì giao tài liệu ra…

Vô Danh phong có thể luyện chế đan dược cao giai, tự nhiên thuật luyện đan không cần hoài nghi. Nếu phải lựa chọn với Đan Đỉnh phong, bọn họ càng muốn chọn Vô Danh phong.

Đám Kiếm Vô Địch cũng không tiến lên, chỉ đứng một bên nhìn. Hiện giờ bọn họ đã có đan dược bản thân mình cần, cũng không vội luyện chế đan dược mới.

Huống hồ Vô Danh phong ở Thánh Tông, còn chạy đi được chắc.

Sau đó mọi người gật đầu cảm tạ Diệp Thiếu Thiên. Nếu không phải nhờ Diệp sư đệ, có lẽ bọn họ còn đang buồn bực vì đan dược.

- Ô, không phải ngươi vừa mỉa mai Vô Danh phong chúng ta sao, giờ còn mặt mũi mà tìm chúng ta luyện đan à?

Vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu thấy một kẻ lấm la lấm lét không dám ngẩng đầu nhìn người thì nổi lòng nghi ngờ, mà vừa xem kỹ thì phát hiện chính là gã to mồm nhạo báng ban nãy, không khỏi trả đũa.

Mặt đệ tử ngoại môn này đỏ lên, cúi đầu lắp ba lắp bắp mãi mới nói được một câu:

- Sư huynh, vừa rồi là đệ không đúng, xin sư huynh đại nhân đại lượng bỏ qua, giúp sư đệ luyện chế một viên đan đi.

- Hừ, không có khả năng, ngươi không được Vô Danh phong chúng ta hoan nghênh, đi đi.

Trương Nhị Cẩu tức giận nói.

Vừa mới châm biếm Vô Danh phong chúng ta, bây giờ còn muốn luyện đan, nào có chuyện tốt như vậy.

Đệ tử kia không biết như thế nào cho phải, cuối cùng cúi đầu thở dài một tiếng, rất hối hận vì hành vi vừa nãy của mình.

Mà vừa lúc này, một tiếng quát vang như sấm truyền tới từ phía sau Trương Nhị Cẩu.

- Nhị Cẩu, làm sư huynh, sao lại khi dễ sư đệ như vậy!

Mắt Trương Nhị Cẩu chợt lóe lên, sau đó lập tức chuyển hóa thành vẻ kinh ngạc:

- Tông chủ đại nhân…

Nghe tiếng, tất cả mọi người đều quay mắt nhìn lại, vẻ mặt có chút mong chờ.

Ở đằng kia, một nam tử phảng nhất như tuyệt đại thiên kiêu đang từ từ bước tới, không nhanh không chậm, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta tự thấy tự ti.

Giống như người kia là mặt trăng, mà bọn họ chỉ là đom đóm.

Không dám tranh phong.

-----oo0oo-----