Tối Cường Hệ Thống

Chương 101: Một mặt chân thật nhất




Dịch & biên: †Ares†

oOo

Sắc trời dần dần u ám lại, Lâm Phàm thấy thời gian không còn sớm, nên đi xem một cái.

Diệp Thiếu Thiên giờ này chắc đã khá hơn một chút. Lâm Phàm tự hiểu được chỗ tàn nhẫn của Liêu Đản Cước, bất kể là cao thủ thế nào, chỉ cần đó là một nam nhân thì tuyệt đối sẽ rất đau đớn, một loại đau đớn không phải con người có khả năng chịu được.

Từ Vô Danh phong xuống, Lâm Phàm một mình bước tới.

Dọc theo đường đi, đệ tử ngoại môn thấy được Lâm Phàm, hai chân đều run lên, có cảm giác nguy cơ đến gần. Mặc dù Lâm Phàm tươi cười nhìn rất vô hại, nhưng lại làm bọn họ cảm thấy, nếu cứ vậy cúi đầu chạy qua thì không lễ phép, hơn nữa tính nguy hiểm còn tăng cao.

Nếu đối phương thấy ngứa mắt, cho mình một cước, vậy thì bi kịch rồi.

- Chào Lâm sư thúc.

Một đệ tử ngoại môn đi ngang qua cung kính ân cần chào hỏi.

- Ừm.

Lâm Phàm thấy đệ tử này cung kính với mình như thế, cười toe toét gật đầu chào lại.

Có thể được các đệ tử trong tông thừa nhận, Lâm Phàm thấy không gì quý hơn. Như thế cũng đồng nghĩa với việc hình tượng của mình trong lòng bọn họ rất cao lớn.

Sau khi đệ tử kia đi qua Lâm Phàm, lập tức tăng tốc hai chân, hận không thể trực tiếp chạy.

Đi được một đoạn khá xa, đệ tử ngoại môn kia mới dừng bước, vỗ vỗ ngực:

- Quá nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm.

Chỉ cần là người xem được một màn kia ở ngày hôm nay, trong lòng đều đã bị chôn vào hạt giống sợ hãi. Quá kinh khủng, một cước kia đã vượt ra hết thảy thứ đáng sợ nhất. Khuôn mặt của Diệp sư huynh lúc ấy là biểu hiện hoàn mỹ nhất cho mức độ thống khổ, ‘bi’ phải đau thế nào mới trở nên như vậy chứ!

Đột nhiên Lâm Phàm nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi. Muốn đi hỏi thăm Diệp Thiếu Thiên mà lại chưa biết chỗ ở của người ta ở đâu thì đi thế nào?

Giờ phút này Lâm Phàm nhìn quanh, thấy phía trước có một đệ tử thì lập tức tiến tới.

- Sư điệt, dừng bước…

Đệ tử ngoại môn kia nghe có người gọi mình, nhất là lại gọi hai tiếng ‘sư điệt’ thì có chút vui vẻ, chẳng lẽ là vị trưởng lão nào sao?

Thế nhưng khi vừa quay đầu lại, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, đại não xoay chuyển liên tục, muốn nghĩ biện pháp để thoát đi, nhưng cuối cùng phát hiện mình căn bản không có đường để trốn.

Hắn chỉ còn biết hạ hai tay xuống che chỗ đũng quần lại, hai chân khép chặt không để lại một khe hở.

- Lâm… Lâm sư thúc, xin hỏi có chuyện gì không?

Đệ tử ngoại môn này lắp ba lắp bắp hỏi.

Nếu là trước kia, đệ tử ngoại môn này nhìn thấy Lâm Phàm thì tuyệt đối không sợ hãi. Nhưng sau khi chứng kiến một màn hôm nay, trong lòng hắn đã hoàn toàn biến đổi.

Lâm sư thúc này xuống tay ngoan độc, ngàn vạn lần không thể trêu chọc. Ngay cả ‘ngưu nhân’ như Diệp Thiếu Thiên cũng bị làm cho thảm như vậy chứ đừng nói là hắn.

Lâm Phàm nhìn thấy đệ tử ngoại môn này đang rất căng thẳng, vỗ vỗ bả vai hắn:

- Không cần khẩn trương, chẳng lẽ sợ sư thúc ăn thịt ngươi chắc?

- Không, sư thúc nói đùa, ta gặp được sư thúc nên hưng phấn quá mức ấy mà.

Đệ tử ngoại môn kia vỗ mông ngựa ầm ầm, chỉ mong Lâm Phàm không bất mãn gì ở mình.

- Được rồi, bản sư thúc biết hình tượng của mình ở trong lòng các ngươi khá cao, nhưng ngươi cũng không cần hưng phấn thế đâu. Bản sư thúc rất là hiền hòa thôi. À, ngươi biết chỗ ở của Diệp Thiếu Thiên không?

Lâm Phàm khẽ cười, được hâm mộ quá cũng phiền thật.

- Biết, biết.

Đệ tử ngoại môn này lập tức chỉ tay về phía trước, nói ra địa chỉ. Hiện giờ hắn chỉ muốn được chạy đi, bởi vì đứng bên cạnh Lâm Phàm cứ cho hắn cảm giác không rét mà run.

- Ài, lằng nhằng quá nhỉ, hay sư điệt dẫn ta đi đi, vừa lúc bản sư thúc có mấy câu muốn hỏi.

Lâm Phàm nghe đệ tử này nói loạn tùng phèo, không làm sao nhớ hết, còn không bằng bắt dắt đi cho đỡ phiền phức.

- Hả…

Giờ khắc này đệ tử ngoại môn này chỉ muốn khóc thét lên, thầm hận chính mình sao lại ra ngoài chứ, cứ ngồi yên trong phòng không phải tốt hơn sao.

Cuối cùng đệ tử ngoại môn này cũng chỉ có thể nuốt lệ vào trong, ngoan ngoãn dẫn đường.

Lâm Phàm lúc này nghĩ tới một việc, đợi lát nữa nếu gặp mặt thì mình nên nói cái gì? Dù sao người ta gặp đòn nghiêm trọng như vậy, khẳng định rất oán hận mình a.

- Sư thúc, phía trước là nơi ở của Diệp sư huynh.

Đệ tử ngoại môn này chỉ một căn nhà phía trước nói.

- Sư thúc, nếu không còn chuyện gì, sư điệt xin cáo từ trước.

- Ừm, đi đi thôi.

Lâm Phàm khoát tay áo.

Đệ tử ngoại môn này vừa nghe, lập tức xoay người, không chút do dự mà chạy. Hiện tại hắn muốn đi hô hoán cho mọi người biết, Lâm sư thúc đi tìm Diệp Thiếu Thiên.

Giờ phút này Lâm Phàm vỗ vỗ mặt, tươi cười lên, sửa sang lại tốt y phục, chuẩn bị dùng hình tượng hoàn mỹ nhất để gặp mặt Diệp sư điệt, tỏ vẻ an ủi chân thành nhất.

Lâm Phàm chuẩn bị tặng cho Diệp sư điệt một niềm vui bất ngờ, đó là sự quan tâm từ trưởng bối là mình.

Vận chuyển thân pháp, Lâm Phàm bước không một tiếng động đi vào trong sân.

Theo khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, Lâm Phàm cũng có chút kích động.

Theo suy nghĩ của Lâm Phàm, Diệp Thiếu Thiên này là một thiên tài, chẳng qua tính nết hơi khó chịu một chút mà thôi, nhưng cũng vẫn có thể cứu được, dù sao một phần do còn quá trẻ tuổi.

Thế nhưng đúng lúc này, từ trong phòng truyền ra từng tiếng thở gấp gáp. Lâm Phàm nghe được cũng cả kinh, chẳng lẽ Diệp sư điệt xảy ra chuyện?

Trong phòng.

Diệp Thiếu Thiên lúc này không một mảnh vải, khoe trọn thân mình cường tráng. Còn ở đối diện hắn chính là đương kim đệ nhất thiên tài ngoại môn Nhược Mộng Vũ.

Giờ phút này Nhược Mộng Vũ cũng giống như Diệp Thiếu Thiên, thân hình hoàn mỹ để lộ trong không khí.

- Diệp ca ca, muội chuẩn bị tốt rồi.

Nhược Mộng Vũ ôn nhu nói.

Diệp Thiếu Thiên mê đắm nhìn thân hình hoàn mỹ của Nhược Mộng Vũ…

Ngoài cửa, Lâm Phàm lúc này đã kịp tiến vào trạng thái ẩn thân, trợn tròn mắt lên mà nhìn. Kể từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh tượng hót họt như thế.

Lâm Phàm cũng thật không ngờ Diệp Thiếu Thiên này phục hồi nhanh đến vậy, vừa trúng một cước lúc trưa mà giờ đã hoàn hảo như ban đầu, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Mà giờ Lâm Phàm không tính rời đi, cũng không cảm thấy mình ẩn thân đứng xem có gì không ổn.

Bởi vì theo hắn, mình làm trưởng bối, đương nhiên phải quan tâm tới mọi mặt sinh hoạt của vãn bối, kể cả sinh hoạt về đêm.

Nếu sinh hoạt ban đêm không hài hòa, sẽ tạo thành áp lực cho cơ thể, cuối cùng tích tiểu thành đại, khiến tính tình biến thành cáu bẳn, nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới trầm cảm.

- Không tồi, không tồi, một chiêu lão hán đẩy xe này ít nhất có năm thành công lực của ta.

Nhìn thấy động tác bên trong của Diệp Thiếu Thiên, Lâm Phàm rất là vui mừng gật gật đầu, không chút keo kiệt khích lệ.

Chẳng qua làm cho Lâm Phàm thoáng bất mãn là Diệp Thiếu Thiên vẫn quá non, trực tiếp mà vào cuộc, không có bất kỳ dạo đầu này. Đối với kẻ duyệt qua vô số phim cấm trẻ em của Nhật Bản như Lâm Phàm thì quả thực rất không đủ trình độ.

- Không đúng…

Đúng lúc này, Lâm Phàm biến sắc, cảnh tượng bên trong xảy ra vấn đề.

Chuyện này…

1....

2....

3....

- Aaaaa…

Bên trong, Diệp Thiếu Thiên kêu lên một tiếng, vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Thiếu Thiên này không ngờ là thanh niên 3 giây, chuyện này…

- Nhược sư muội, thoải mái không?

Diệp Thiếu Thiên rất là thỏa mãn nói.

- Ừm, Diệp ca ca thật lợi hại, người ta chịu không nổi mà.

Nhược Mộng Vũ rúc vào lồng ngực của Diệp Thiếu Thiên, mặt làm ra vẻ thỏa mãn, thế nhưng ánh mắt u oán kia lại lộ ra ý nghĩ thật trong đầu.

Không đủ, người ta còn chưa bắt đầu đâu…

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống bên trong, khẽ thở dài, dự định an ủi một phen giờ biến đi đâu mất sạch.

Trong lòng Lâm Phàm chỉ còn chút tiếc hận, không nghĩ Diệp sư điệt lại bị bệnh kín.

Hôm nay bản sư thúc biết được rồi, đương nhiên không thể ngồi yên. Lần này, Lâm Phàm đã biết nên tặng cho Diệp Thiếu Thiên lễ vật gì.

-----oo0oo-----