Tây Môn Hạo đổ một thùng nước từ đầu chảy xuống chân, mặc dù nước đã không còn nóng, nhưng cũng đủ để làm cho cảm giác khó chịu trong lòng hắn dần hạ xuống.
Trời đã sáng, bên ngoài điện vẫn còn một ít vết máu của hộ vệ lưu lại trên mặt đất, ngoài cửa là tiếng chim đang hót líu lo.
Quay đầu nhìn qua thùng gỗ, Phan Ngân Liên lúc này đầu đang cúi xuống phía dưới đáy thùng, mái tóc dài đen nhánh tỏa ra trong nước, trông cực kì đáng sợ.
Tây Môn Hạo đột nhiên nhớ ra cái gì, giật mình một cái, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.
Ngoài cửa là Bích Liên đang ôm mấy bộ quần áo sạch sẽ trên tay ngồi dưới đất ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy mỏi mệt, còn mang theo một chút sợ hãi. Hiển nhiên là tối hôm qua nàng đã bị cái cảnh tượng máu me kia dọa sợ rồi.
Tây Môn Hạo khom lưng từ trong tay nàng lấy ra một bộ hoàng bào của Hoàng tử, mặc lên người, Bích Liên cũng vì đó mà giật mình tỉnh lại.
"A! Hoàng…Hoàng tử điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo." Bích Liên sợ hãi nói.
“Không cần, bây giờ ngươi đi xuống chuẩn bị một chút thức ăn cho ta. Còn về phần Hoàng tử phi, nàng đêm qua tắm gội thoải mái quá nên bây giờ đã ngủ thiếp đi, ngươi không nên quấy rầy nàng.” Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
“Vâng, điện hạ.”
Bích Liên vội vàng rời đi chuẩn bị bữa sáng cho Đại Hoàng tử.
Tây Môn Hạo nhìn xem mặt đất đã được rửa sạch, mơ hồ còn có thể cảm nhận được một cỗ mùi máu nồng đậm.
Điện Hoàng Tử bây giờ không còn trống vắng như xưa nữa, mà đã có hơn tám trăm tên hộ vệ bao bọc xung quanh nơi này bất kể ngày đêm.
Rất nhanh, Bích Liên cùng hai cung nữ khác mang điểm tâm lên, đặt ở chính giữa điện Hoàng Tử.
Tây Môn Hạo từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn được một bữa đàng hoàng nào, cho nên canh còn chưa kịp bưng lên thì hắn đã quét sạch hết bốn đĩa đồ ăn, đến nỗi rau cũng không sót lại một cọng.
Ba cung nữ sau khi thấy cảnh tượng này thì mí mắt hơi giật, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: Đại Hoàng tử là heo sao?
Ăn xong điểm tâm lại có người bưng trà rót nước, cẩn thận hầu hạ. Đại Hoàng tử hiện tại không thể đối xử như trước kia nha, tối hôm qua hắn vừa hoá thân ác ma giết nhiều người như vậy, hầu hạ không tốt, có lẽ kết cục của mình cũng giống những người đó.
Tây Môn Hạo dựa vào lưng ghế nhìn thoáng qua Bích Liên, sau đó lại nhìn về phía hai cung nữ, nói: “Chủ tử của các ngươi đang nghỉ ngơi, lui xuống đi, đừng quấy rầy nàng.”
“Vâng, Hoàng tử điện hạ.”
Hai cung nữ hơi khẽ cúi người chào, sau đó lại mang một bộ mặt đầy nghi hoặc rời đi.
“Đinh! Hôm nay dị giới hồng bao đã được làm mới, số lượng: 3! Tại trong phương viên năm mươi mét quanh ký chủ hồng bao sẽ xuất hiện, sau một tiếng nếu không được tìm ra, hồng bao sẽ tự biến mất.”
“Ngọa tào! Đến rồi! Còn là ba cái? Mấy lần đầu này là được ưu đãi sao?”
Tây Môn Hạo tinh thần liền tỉnh táo lên, hắn chính là nhờ mấy cái hồng bao này mới có được thực lực như bây giờ a.
Bỗng nhiên ở ngay cửa ra vào, xuất hiện một cái hồng bao lớn bằng bàn tay.
“Ha ha! Thấy rồi!”
Đi đến mấy bước, Tây Hạo Môn đập tay lên hồng bao.
"Đinh! Hồng bao đang trong quá trình mở ra, thời gian dự tính là 10 giây. 10, 9..."
"Đinh! Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được 3 viên Nguyên Khí đan sơ cấp, đã tạm thời chuyển vào trong túi trữ vật."
“Còn hai cái nữa!”
Tây Môn Hạo nhìn lướt qua một gian phòng, bằng thị lực hiện tại thì hắn dám chắc mình không có cách nào phát hiện ra hồng bao, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Tại ngoài hành lang điện Hoàng tử, trên một cây cột sơn đỏ dài chừng mười mấy centimet, hắn phát hiện thêm một cái hồng bao.
“ y! Cái này lớn thế!”
Tây Môn Hạo hai mắt tỏa sáng, trực tiếp bò lên trên cột, tay chộp tới hồng bao.
"Đinh! Hồng bao đang trong quá trình mở ra, thời gian dự tính là 15 giây. 15..."
"Hoàng hậu nương nương giá lâm..."
Một giọng nói phát lên, tiếp theo đó hắn nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp khoác trên mình một bộ y phục cũng đẹp không kém, theo sau nàng là mấy tên thái giám cung nữ, đang đứng trước điện Hoàng tử.
Tây Môn Hạo làm gì có hứng thú mà chú ý Hoàng hậu, đối với hắn bây giờ hồng bao mới là quan trọng nhất.
"A? Phế vật này biến thành khỉ hồi nào vậy?”
Hoàng hậu đứng nhìn Tây Môn Hạo đang ôm cây trụ thật chặt, hai mắt toát ra vẻ hưng phấn, không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương." Hai tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được ba tấm Khôi Lỗi phù, đã tạm thời chuyển vào túi trữ vật.”
“Khôi Lỗi phù? Đây là cái gì?”
“Hệ thống xin trả lời, Khôi Lỗi phù, chỉ cần đặt nó lên trên người mà kí chủ chọn thì có thể khống chế đối phương làm theo bất cứ yêu cầu gì mà kí chủ đưa ra, thời gian khống chế là mười phút. Chú ý: Không thể khống chế người có đẳng cấp cao hơn kí chủ.”
Trong đầu Tây Môn Hạo bỗng nhiên vang lên giọng nói của một bé gái, bất quá giọng nói có một chút máy móc, giống như là âm thanh điện tử.
“Ngọa tào! Ngươi biết nói chuyện?”
Tây Môn Hạo lúc này mới kịp phản ứng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Giống như kí chủ, tại thời điểm ta bị xe đụng sắp chết may mắn linh hồn bám vào được hệ thống. Bây giờ ngươi chính là kí chủ của ta, mà ta cũng bởi vì ngươi mà được sinh ra. Hai người chúng ta bây giờ đang tồn tại dưới dạng cộng sinh.” Hệ thống giải thích.
“A…Vậy ngươi bám vào linh hồn ta có mục đích gì?” Tây Môn Hạo cảnh giác hỏi.
“Thưa kí chủ, như ta đã nói, hai ta chính là một thể, không có nguy hiểm gì cả.”
“Má!”
Tây Môn Hạo biết, nếu như hệ thống có mục đích gì thì nó cũng sẽ không nói ra. Cho nên bây giờ hắn không quan tâm cho lắm, cứ vui vẻ mà sống đi!
“Tiểu nhi to gan! Ngươi quá vô lễ!”
Hoàng hậu thấy Tây Môn Hạo không hành lễ thì cũng thôi đi, vậy mà ở luôn trên cột không xuống, quả thật là hết sức vô lễ.
Tây Môn Hạo sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, quay đầu nhìn về phía vị Hoàng hậu nở nang ở đằng kia, đối phương thế mà lại có tu vi Thoát Thai tầng năm, bảo dưỡng quả thực rất tốt.
"Tây Môn Hạo! Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Hoàng hậu thấy đối phương vô lễ, vậy mà còn dám nhìn chính mình, càng thêm tức giận.
Tây Môn Hạo mặc kệ nàng, vươn mình nhảy xuống khỏi cột nhà, bắt đầu đi tìm cái hồng bao cuối cùng, thế nhưng là trong điện Hoàng tử lại không nơi nào có màu đỏ (tín hiệu của hồng bao).
“Cô cô, có phải hắn bị bệnh đến choáng váng hay không, sao bây giờ lại trông như bị thần kinh thế kia!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên, làm cho Tây Môn Hạo chú ý.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một cô nương tuổi chừng mười bảy mười tám, người mặc áo bào xanh nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ lay động lòng người, làn da sáng bóng tinh tế tỉ mỉ, đang đứng bên cạnh Hoàng hậu.
Quan trọng nhất là nàng còn có tu vi Ngưng Khí sơ kỳ!
Tây Môn Hạo mơ hồ nhớ ra nàng, Địch Doanh Doanh, nữ nhi của trấn nam Đại nguyên soái Địch Hổ, mà Địch Hổ lại là đại ca Hoàng hậu.
“Hắc… nguyên lai là Doanh Doanh a! Mấy năm nay không gặp, bây giờ thành đại cô nương rồi. Hắc..càng ngày càng đẹp.”
"Tây Môn Hạo! Ánh mắt của ngươi là có ý gì?”
Địch Doanh Doanh nhìn thấy ánh mắt của Tây Môn Hạo dường như có ý đồ gì, liền nổi giận. Tiến lên một bước, áo bào cũng bắt đầu lay động, hiển nhiên đây chính là đang sử dụng pháp lực.
Bỗng nhiên, một chấm màu đỏ theo áo bào của Địch Doanh Doanh mà di chuyển, khiến cho Tây Môn Hạo hai mắt sáng lên.
Mấy bước đã chạy đến bên người nàng, xem xét xong trong nháy mắt muốn chửi má nó.
Chỉ thấy tại phía trên cặp đào mật đang ngạo nghễ ưỡn lên của Địch Doanh Doanh vừa xuất hiện một cái đại hồng bao lớn chừng mười mấy centimet.
“Vô sỉ!”
Địch Doanh Doanh nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của Tây Môn Hạo giống như đang có ý đồ gì với mình, không suy nghĩ nhiều liền vung tay lên đánh về phía hắn.
“Ba!”
Tây Môn Hạo duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Dịch Doanh Doanh, cổ tay nàng nhỏ nhắn trơn nhẵn sáng bóng vô cùng. Bỗng nhiên, trong lòng hơi động, trên tay hắn liền xuất hiện một tấm khôi lỗi phù, nhanh chóng nhét vào ống tay áo của Địch Doanh Doanh, không lưu lại một chút dấu vết rồi cấp tốc lùi về sau.
“Tây Môn đại lang! Ngươi thật quá vô lễ, coi chừng ta bẩm tấu Hoàng Thượng!”
Hoàng hậu rõ ràng còn đang ở đây, thế nhưng, thế nhưng tên khốn này lại không coi mình ra cái gì.
"A! Hoàng hậu mới tới a! Mời vào trong!" Tây Môn Hạo ‘giật mình’ nói.