- Nhãi ranh! Nhớ đấy! Lần sau đại gia ngươi sẽ báo thù! Ha ha ha ha!
Chỉ bỏ lại một câu, Thôi Kim Đỉnh đã bỏ đi mất dạng. Hiện trường bỗng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Phịch!
Tên mập Hà Hữu Tài ngồi phệt xuống đất. Vì tốc độ khá nhanh nên mỡ trên người hắn run lên bần bật. Toát mồ hôi lạnh, hắn ngầm cầu khẩn. Má ơi! Lần này chạy trời không khỏi nắng rồi. Mấy tên lâu la thấy ngay cả cao thủ như Thôi Kim Đỉnh cũng phải sợ hãi mà bỏ chạy, lập tức tên nào tên nấy 2 chân run lên cầm cập. Bọn hắn hối hận rồi. Đáng lẽ lúc nãy núp ở một bên thì có phải tai qua nạn khỏi không? Bây giờ thì tốt rồi, chuẩn bị lĩnh đòn trả thù của 3 người kia đi a!
- Hừ! Lần sau gặp... mày không thoát được đâu con trai! Tu bi con tì niu....
Lầm bẩm một mình, Lăng Huyền Phong quay về phía Hà Hữu Tài đang run như cầy sấy.
- Hừm! Hà Hữu Tài đúng không? Nếu bản thiếu gia nhớ không nhầm, lần trước ngươi tính cướp lão bà của ta về làm tiểu thiếp, bị đánh còn chưa đủ sao? Lần này muốn thử cảm giác mạnh?
- Ách! Vị công tử này.... Ặc! Không phải! Tiểu gia gia! Xin ngài giơ cao đánh khẽ. Tiểu nhân có mắt không tròng. Xin ngài để cho một con đường sống, tiểu nhân cắn rơm cắn cỏ lạy ngài.... hu hu hu...
Hà Hữu Tài nước mắt nước mũi chảy ào ào như suối, trông vô cùng đáng thương. Nhìn bộ dạng này của hắn, Lăng Huyền Phong càng thấy chán ghét. Vốn hắn và tên mập nước sông không phạm nước giếng. Nhưng tên mập lại năm lần bảy lượt chọc tới mình, Phật gia cũng có ba phần nộ khí. Tưởng bản thiếu gia dễ bị ăn hiếp sao? Không biết hung danh của lão tử tại Mặc Thủy Thành à?!!
- Lần trước ta đã không so đo gì với ngươi, nhưng ngươi lại không biết hối cải, xem ra hôm nay không lưu được ngươi nữa rồi..
Hà Hữu Tài sắc mặt xanh lét:
- Ngươi... Ngươi định làm gì? Ta nói cho ngươi biết! Ngươi động tới ta... biểu ca của ta sẽ không tha cho ngươi!!
- Biểu ca của ngươi?
- Đúng! Biểu ca của ta là gia chủ An gia ở Đế Đô! Nếu để hắn biết được, hắn sẽ diệt cả nhà ngươi! - Hà Hữu Tài giọng nói run run uy hiếp.
Lăng Huyền Phong trên trán nổi vài vạch đen. Không phải trong tiểu thuyết thì tiểu nhân vật bị main cho ăn hành, xong lấy người nhà ra uy hiếp sao? Hình như hôm nay bản thiếu gia đụng hàng? Mà An gia là cái gì? Nổi tiếng lắm sao?
Lắc lắc đầu, Lăng Huyền Phong vẫn chậm rãi tiến đến. Xung quanh tất cả đám người đến dự trừ hạ nhân Hà gia đều đã lục đục kéo nhau chuồn lẹ. Ở lại có khi vị tôn đại thần kia giận cá chém thớt thì cũng chỉ biết cắn răng mà ôm hận thôi.
- Ngươi... Ngươi tính làm gì? Xin ngươi... AAAA!!!!
Hà Hữu Tài hét thảm, giọng của hắn the thé như heo bị chọc tiết. Thì ra Lăng Huyền Phong đã đạp gãy 2 chân của hắn.
- Không tha cho ta? An gia? An gia là cái đồ vật gì? Cũng đem ra dọa bổn thiếu gia?
Trợn mắt lên, Lăng Huyền Phong bắt đầu mang ra phong thái hoàn khố của mình. Nghĩ một lát, hắn tiếp tục nói:
- Xem ra đoạn gãy 2 chân ngươi là không đủ, bản thiếu gia nghĩ là phải giáo huấn ngươi nặng hơn mới được.
- Không! Không! Xin đừng! Đại hiệp tha mạng
Hà Hữu Tài đau đến mức chết đi sống lại, sau khi nghe thấy đối phương còn muốn hành hạ mình, lập tức khóc lóc cầu xin. Vốn Lăng Huyền Phong còn định đạp thêm một số chỗ, nhưng thấy hắn như vậy đành thôi, sau đó hắn chộp một tên hạ nhân...
- Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh của lão gia! Xin tha mạng!
Tên hạ nhân kia 2 chân nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, ở đũng quần chảy ra một dòng nước vàng khè, có mùi khai khai.
- Dừng! Dừng! Bản thiếu gia chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Lão bà của ta đang ở đâu?
- Bẩm, bẩm đại nhân, quý phu nhân đang ở trong sương phòng phía sau, đi từ đại sảnh rẽ phải.... đại nhân tha mạng!
Tên hạ nhân kia quỳ xuống dập đầu liên tục.
- Dẫn đường, ta sẽ tha ngươi một mạng.
Vâng vâng dạ dạ liên tục, tên hạ nhân kia vội vã dẫn theo Lăng Huyền Phong cùng Lý - Trương 2 người vào bên trong. Tới nơi, Lăng Huyền Phong nhíu nhíu mày, hắn cảm giác bên trong có vấn đề. Quá yên tĩnh! Cảm giác như bên trong không có một người nào. Nhưng tên kia chắc chắn không dám nói dối, chẳng lẽ....
- Thanh nhi!
Đạp cửa xông vào, Lăng Huyền Phong biến sắc. Trong gian phòng, chỉ có Hứa Như Yên cùng Hứa Hàm Yên, bất quá 2 người dường như đã bị đánh ngất đi, không thấy bóng dáng Mục Uyển Thanh đâu. Tức giận, hắn túm lấy áo tên hạ nhân kia, gầm lên:
- Dám nói dối lão tử! Xem lão tử như thế nào phế ngươi!
- Đại nhân tha mạng! Tiểu tử có thêm chục cái lá gan cũng không dám nói dối ngài a! Sự thật là hôm trước tiểu nhân tận mắt nhìn thấy quý phu nhân cùng 2 vị tiểu thư kia được mang vào trong phòng này, hơn nữa lại được canh phòng rất cẩn thận. Tiểu nhân không dám nói dối ngài a!
Hạ nhân kia sợ hãi vừa khóc vừa hô. Thấy hắn có vẻ như không nói dối, Lăng Huyền Phong nén giận, phân phó cho Lý - Trương cứu tỉnh 2 người.