- Huyền Phong! Huyền Phong! Huynh có sao không??!!
Tô Mị lo lắng chạy vội tới chỗ Lăng Huyền Phong, vội vàng lấy bàn tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt hắn.
- Ta không sao, chỉ có chút thoát lực mà thôi.
Lăng tam thiếu hưởng thụ ôn nhu, thở hổn hển nói.
- Huynh làm ta sợ chết khiếp đi được, may mà lúc nãy hắn ném trượt, suýt chút nữa ta tưởng huynh chết rồi đó!
Lăng Huyền Phong cười khổ:
- Nào có phải ném trượt gì đâu, ta phải cố gắng lắm mới không bị nó đánh trúng a!
- Thôi được rồi, bây giờ thì tốt rồi, Lang Vương đã chết, hiện tại chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi! - Tô Mị cao hứng nói.
Long Cửu Thiên thấy Xích Luyện Động Chủ đã chết, tâm tình có chút phức tạp. Vốn hắn không trông mong gì về việc giết được Lang Vương, nhưng không ngờ chỉ bằng tên thanh niên trẻ tuổi kia mà Lang Vương mất mạng. Đại thù đã báo, nhưng bây giờ trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, không biết phải làm sao.
- Phụ thân! Phụ thân! Người tỉnh lại đi! Phụ thân! Người đừng dọa Yên Nhi mà! Hu hu hu!
Bỗng dưng mọi người nghe thấy một tiếng khóc lóc thảm thiết thì giật mình. Đó chính là tiếng khóc của Hứa Hàm Yên, không lẽ Hứa phụ đã...?
Lăng Huyền Phong trầm giọng nói:
- Nhanh! Mau đến đó xem sao!
Những người khác gật đầu, đều nhanh chân chạy đến vị trí của Hứa Hàm Yên. Rất nhanh sau đó, mọi người nhìn thấy nhóm người Hứa Hàm Yên đang đứng trước một căn nhà nhỏ đã cháy rụi. Tô Mị lo lắng xem xét qua, làm nàng có chút thở phào đó là toàn bộ đệ tử tách ra để bảo vệ Hứa Hàm Yên vẫn còn sống, chẳng qua cũng chịu một chút thương thế, bất quá chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi. Nhưng làm cho tâm tình nàng trầm trọng chính là Hứa Hàm Yên đang ôm lấy một nam tử đang nằm trong vũng máu, đó chính là Hứa Hàm Yên thân phụ: Hứa Tiêu Nạn.
- Phụ thân! Ngày trước người còn nói sẽ đích thân đưa hồi môn cho 2 tỷ muội chúng ta khi thành gia lập thất. Bây giờ hài nhi còn chưa lấy chồng, ngài đã bỏ hài nhi sao! Phụ thân, người đừng dọa ta mà!
Hứa Hàm Yên khóc nức nở, tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, không khí đều có chút trầm muộn.
- Đại ca! Hứa phụ kia... còn cứu được không?
- Ài! Hắn cơ thể đã lạnh toát, chết cũng được khá lâu, cho dù là người kia đến, cũng không cứu được. - Hệ thống lắc lắc đầu, "người kia" theo ý của hắn, chính là Phù Đổng Thiên Vương.
Tô Mị quay sang hỏi Lăng Huyền Phong:
- Huyền Phong, liệu có thể...?
Hắn biết Tô Mị đang nghĩ gì, nàng muốn hắn triển lộ thần thông như lần trước cứu Long Cửu Thiên, nhưng hắn đành phải lắc đầu:
- Thật xin lỗi, ngọc giản kia ta cũng chỉ là tình cờ có được, chỉ có một cái. Hơn nữa, Hứa phụ thân xác đã lạnh, hiển nhiên đã qua đời khá lâu, chuyện này, ta bất lực...
Long Cửu Thiên không đành lòng nói:
- Hứa Tiêu Nạn, tất cả là tại ta. Ài... Nếu như năm đó, ta không chạy trốn, mà đồng quy vu tận với yêu ma, thì có lẽ lúc này, ta đã có thể được ở bên Mộng Nhi, Mã Dương thôn cũng không tao ngộ thảm cảnh này. Tất cả là tại ta!
Ngửa mặt lên trời thở dài, Long Cửu Thiên hối hận. Đúng, chính là hối hận. Năm đó khi Bạch Như Mộng chết trước mặt hắn, vốn hắn đã có ý nghĩ muốn cùng chết với nàng, nhưng sau đó không hiểu vì sao, lại cướp đường bỏ trốn. Nghĩ lại, nếu như năm đó, hắn liền tự sát, có phải......
Hắn hối hận, cực kỳ hối hận. Nhưng, trên đời làm gì có thuốc hối hận?