- Ta muốn nghe toàn bộ câu chuyện. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm nói.
Dù không biết vì sao thanh niên trước mặt này muốn nghe toàn bộ, nhưng Long Cửu Thiên không hỏi, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện này... phải bắt đầu từ 20 năm trước. Lúc đó ta phiêu bạt giang hồ, khoái ý ân cừu, chỉ cầu làm việc mình thích, không cần để ý tới cách nhìn của thế nhân. Cho đến một ngày... Ta đi tới Long Tuyền thôn cách đây 100 dặm về phía Tây. Lúc đó ta gặp một nhóm du côn đang khi dễ một tiểu cô nương, xung quanh người dân do sợ bọn chúng cường thế, chỉ biết đứng xung quanh bất lực chỉ trỏ, và thế là ta...
- Và thế là ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân? - Lăng Huyền Phong mỉm cười, chuẩn bị có chuyện tình cẩu huyết tới rồi, lão tử chuẩn bị ăn cẩu lương, trời ạ!!
- Đúng thế, lúc đó ta liền không nghĩ nhiều, xông tới đánh cho lũ du côn một trận, bọn chúng sợ quá liền chạy mất. Vị cô nương kia do cảm ân được ta cứu, nên đã mời ta về nhà dùng một bữa cơm với gia đình nàng, coi như báo đáp ân cứu mạng. Hồi đó ta còn trẻ, hoài bão ngút trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh niên huyết khí phương cương, không thể chối từ liền đi theo nàng. Sau đó, không hiểu sao, ta lại đồng ý ở lại đó một thời gian. Sau này, ta biết được tên của nàng. Nàng họ Bạch, tên là Như Mộng. Tên nàng thật đẹp, rất hợp với nàng, trong trắng như mộng, quả là một cái tên hay. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ta và nàng đã nảy sinh tình cảm, rồi quyết định đi tới hôn nhân. Tính ta vốn tùy hứng, không muốn báo ra thân phận chân thật của mình, cứ như vậy ở đó với nàng. Nào ngờ, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vào một buổi tối, khi ta cùng gia đình nàng đang ăn bữa tối, thì bọn chúng ập vào...
- Bọn chúng?
- Lang binh! Rất đông! Có khoảng hơn 100 tên. Chúng tàn sát toàn bộ dân trong thôn, gia đình của chúng ta là cuối cùng. Ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ cả nhà nàng, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, cuối cùng chúng ta cũng bị bắt. Hóa ra, ngay từ đầu tất cả đều là một cái bẫy...
- Một cái bẫy? - Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị kinh ngạc.
- Đúng thế. Bọn chúng nói là đến từ Cửu U Ma Giới, đã cho thuộc hạ của mình cải trang thành lũ du côn để dụ ta cứu Bạch Như Mộng, từng bước đưa ta vào tròng. Bọn chúng muốn ta phát sinh tình cảm với nàng, để rồi hôm nay thực hiện kế hoạch, muốn khống chế ta, thông qua đó muốn mưu đồ cái gì, nhưng ta không biết được. Mộng Nhi do không muốn ta bị chúng khống chế, liền kiên quyết tự vẫn. Không hiểu sao, lúc đó ta bộc phát ra một lực lượng cường đại, cướp lấy vũ khí, chém giết tên đầu mục rồi bỏ trốn. Cứ như vậy ta bị bọn chúng truy đuổi suốt 10 năm không ngừng nghỉ.
Tê!!!!!
Lăng Huyền Phong hít một ngụm khí lạnh, bị truy sát trong suốt 10 năm liền, vậy mà hắn còn sống được đến này đúng là kỳ tích!
Thở dài một lúc, Long Cửu Thiên nói tiếp:
- Cho tới 3 tháng trước, ta đến được Mã Dương Thôn, tạm thời ẩn náu ở đây, hy vọng rằng chúng không tìm thấy. Nhưng ta đã lầm, việc chúng tìm thấy ta chỉ trong sớm tối, quả đúng như vậy, cách đây 4 ngày, chúng đã tìm thấy ta. Cũng như lần trước, bọn chúng tàn sát tất cả mọi người trong Mã Dương Thôn, sau đó lên trên đỉnh núi này lập sơn trại. Ta bị bọn chúng dồn lên đây, sức cùng lực kiệt, để rồi tình trạng như các ngươi thấy bây giờ.
Trầm mặc, một bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Chỉ vì 1 người, mà lũ yêu quái thản nhiên tàn sát 2 thôn làng, thật đáng giận!
- Ngươi biết được kẻ dẫn đầu bọn chúng sao?
- Có! Dù hắn có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra hắn! Chính hắn! Chính lưỡi đao của hắn đã cướp đi Mộng Nhi của ta! Lang Tướng Xích Luyện Động Chủ! AAAAAAAA!!!! Ta phải giết ngươi!!!
Bất thình lình, Long Cửu Thiên vùng lên, cầm kiếm, hướng phía chân núi chạy xuống.
- Long đại hiệp! Long đại hiệp!
Tô Mị hoảng sợ gọi với theo, Lăng Huyền Phong vội ngăn nàng lại.
- Đừng đuổi theo! Bây giờ hắn đang bị kích động, quyết tâm đi tìm yêu quái báo thù rồi.
- Nhưng mà... Chúng ta phải giúp hắn!
- Đúng! Chúng ta phải giúp hắn. Nhưng không vội. Chỉ với 3 người chúng ta không thể nào tiêu diệt được bọn chúng.
- Ý ngươi là...
- Trên kia chắc hẳn vẫn còn Phục Ma Hội đệ tử đang bị bắt đúng không? Chúng ta đi lên đó, giải cứu họ, rồi đi xuống giúp Long Cửu Thiên cũng không muộn.
Tô Mị mặc dù muốn ngay lập tức chạy xuống núi, nhưng lý trí nói cho nàng biết, xác thực Lăng Huyền Phong nói đúng, chỉ có thể thở dài. Lăng Huyền Phong trong lòng mắng thầm.
- Xích Luyện Động Chủ? Ta cho ngươi sống lâu thêm một chút! Rửa sạch cổ chờ sẵn đi! Hừ!