- Đại ca! Có 1 việc mà em không hiểu tí nào
- Việc gì?
- Anh nói xem, em tự nhận mình có chút tuấn tú dễ nhìn, nhưng không đến nỗi mà gặp một cái đã có cảm tình ngay được.
- Ý chú là sao?
- Ý em là... Tô Mị này... ngay từ đầu đã có vẻ quấn lấy em rồi. Nữ nhân cho dù phóng khoáng đến mấy cũng không thể nào trực tiếp như thế, à mà ngoại trừ nữ tử thanh lâu ra.. Khụ khụ... Anh có thấy việc này không bình thường không?
- Ừm... Kể ra cũng có chút bất hợp lý. Có điều mục đích của nàng ta cho tới giờ không rõ, nên giữ một chút khoảng cách cùng đề phòng.
Lăng Huyền Phong có chút không rõ. Hắn không hiểu mình có cái gì mà ngay từ đầu Tô Mị đã có vẻ tiếp cận hắn, việc này quả thật không bình thường chút nào, có lẽ chiếu theo hệ thống, nên đề phòng một chút vẫn hơn...
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? - Tô Mị nhìn hắn ngẩn người
- Ặc! Không có gì, đang nghĩ xem là tiếp theo nên làm gì.
- Ừm, trước cứ đi vào trong ngôi miếu kia xem tình hình như thế nào.
2 người nhanh chóng chạy qua mái nhà, phi thân lên trên tường cao, quá trình không gây ra một chút tiếng động nào, quả thực nếu không đi làm trộm đạo có vẻ hơi phí.
- Nhìn xem! Đằng kia có người!
Sau khi nhảy lên mái của ngôi miếu, Lăng Huyền Phong chỉ về phía sân trước cửa, có một nam tử đang nằm dưới đất, trông không có vẻ đã chết, ngực còn phập phồng nhưng cường độ rất yếu, có vẻ như cách cái chết không xa.
- Trông dáng người có chút quen mắt, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt, chúng ta tới xem sao.
Tô Mị đề nghị một tiếng, sau đó cả 2 người cùng nhảy xuống, nhưng chân vừa chạm đất, Lăng Huyền Phong liền cảm thấy không ổn.
- Grao!!! Hú!!!!!!!!!!!!!
Đằng sau 2 người, một thân ảnh cao gần 2 mét chậm rãi đi ra, nó có bốn chân móng vuốt sắc lẹm, 2 hàm răng bén nhọn, nước dãi chảy ròng ròng, đôi con ngươi đỏ sọc đang nhìn chằm chằm, bất chợt nó hú lên một tiếng inh ỏi.
- Chết tiệt! Bị phát hiện rồi!
Lăng Huyền Phong hô lên, hắn quả thật có chút bất cẩn, tâm tình chỉ đặt vào một mình nam tử kia mà không tra rõ tình huống xung quanh, phen này lại phải tốn sức rồi...
Long Ảnh Tung Hoành!!!!
Cả người Lăng Huyền Phong như huyễn hóa ra 3 thân ảnh, cùng nhau xông vào quyền đấm cước đá lên người con Dã Lang, cuối cùng bàn tay tụ nội lực tung ra một chưởng đánh nó bay ra đằng sau, ngay lập tức tắt thở. Tuy rằng giết được Dã Lang nhưng đã muộn, hắn nghe thấy có tiếng bước chân vội vã lại gần, nhanh chóng báo Tô Mị:
- Bọn chúng đang đến! Mau chuẩn bị chiến đấu!
*- Phát hiện địch tới gần! Số lượng 40 tên! Cấp độ: Cao nhất Vũ Sư Tứ Giai, thấp nhất Vũ Sư Nhất Giai...
*
Hệ thống vừa dứt lời, ở lối vào đã thấy 3 tên lang binh tay cầm đoản đao chạy vào...
- Có nhân loại! Giết chúng!
Một trong số 3 tên lên tiếng, lập tức cả 3 cùng hoành đao tiến tới.
Phành! Phành!
Lăng Huyền Phong 2 tay không ngừng nghỉ thôi động nội lực xuất chưởng đánh về phía chúng
Song Long Xuất Hải!!
2 đầu kim long từ song chưởng của Lăng Huyền Phong bay ra, đánh trúng 2 tên lang binh, làm chúng bay ra đằng sau, ngã xuống tắt thở..
- Oa! Sao bọn chúng yếu vậy!
Lăng Tam Thiếu kinh ngạc. Lần trước đối chiến với Độc Giác Quỷ, mặc dù có nội lực Dương Cương gia trì, nhưng cũng không có uy lực lớn như thế này, hệ thống lắc đầu nói:
- Mấy tên Độc Giác Quỷ kia tu vi bét nhất cũng đã là Vũ Sư Bát Giai, hơn nữa nếu ta không nhầm thì ở Cửu U Ma Giới chúng thuộc tầng lớp tinh nhuệ. Ngươi nghĩ tất cả yêu quái trong Cửu U Giới tên nào cũng khó chơi hả? Cũng phải có yếu mạnh chứ! Lũ lang binh này cùng lắm trong đại quân chỉ là pháo hôi thôi. So với Độc Giác Quỷ, thì đúng là dân quân đi so sánh với bộ đội chính quy, công an xã cầm dùi cui mà đi so với Cảnh Sát Cơ Động cầm AK!
- Ách! Có lý!
Còn một tên lang binh vẫn còn đang đứng, thấy 2 đồng bạn mình bị đánh chết thì kinh hãi, thừa thời cơ, Tô Mị cầm kiếm chém một nhát không quá hoa lệ, ngay lập tức đầu thân phân biệt.
- Coi chừng! Bọn chúng vẫn còn đông lắm!
Hú hú! Gào!! Ngao!!!
Phía đằng sau, một đám lang binh chen nhau chạy tới, ngay lập tức quây 2 ngời vào giữa, tên nào tên nấy mặt mày dữ tợn, 2 tay lăm lăm vũ khí tùy thời xông lên chém giết.
- Bọn chúng đông quá, nếu như đánh từng tên một thì sẽ bị chúng lấy số lượng áp đảo mất!
- Nàng có cách nào không?
- Có! Nhưng phải giúp ta câu giờ!
- Cần bao lâu?
- Nhiều nhất là 2 phút!
- Được!
Dứt lời, Lăng Huyền Phong rút kiếm chém vào tên lang binh đứng gần đó nhất, sau đó song chưởng không ngừng lại xuất chiêu...
Long Tiếu Cửu Thiên!!
Hắn tung người lên cao, chưởng ấn cứ thế vỗ xuống liên tục, đám lang binh thấy thế thì mau chóng tách nhau ra, tránh bị sát thương, nhưng có nhiều tên không tránh kịp, bị chưởng ấn đánh trúng, biến thành miếng bánh thịt.
Những tên lang binh khác thấy đồng bạn ngã xuống, không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục tấn công...
Phi Long Áp Đỉnh!!!
Mặt đất dưới chân đám lang binh rung lắc liên hồi, có vài tên đứng không vững, ngã xuống, ngay lập tức bị dẫm đạp thành một đống thịt nát. Chấn động phải mất khoảng 20 giây mới kết thúc, nhưng đã có gần 10 tên bị đồng bọn trực tiếp đạp chết, nhưng xung quanh ít nhất cũng phải còn hơn 20 lang binh còn sống...
Ngay lúc này...
- Yêu quái! Nạp mạng cho bổn cô nương! Băng Phong Thiên Lý!!!
Tô Mị song chưởng đánh mạnh xuống đất. Ngay lập tức, phạm vi 10 mét lấy 2 người làm trung tâm biến thành băng tuyết, tất cả những tên lang binh còn sống sót đều không may mắn trúng chiêu, bị biến thành một đám tượng băng.
- Hít!!!!!!!!
Hít vào một ngụm khí lạnh, Lăng Huyền Phong kinh hãi. Mẹ kiếp! Nàng ra một chiêu so với ta còn muốn kinh khủng hơn! Không hổ là ma pháp sư, uy lực thật kinh người.
- Ta kháo! Nàng so với ta còn bá đạo hơn mấy phần a! - Lăng Tam Thiếu trợn mắt lên nhìn Tô Mị. Nàng cũng chỉ nháy mắt với hắn một cái, nhưng sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, lắc đầu nói:
- Pháp thuật băng hệ này ta mới luyện tập chưa lâu, uy lực lớn nhất của nó một cái da lông ta còn chưa chạm tới. Cảnh giới cao nhất là trong vòng 1 ngàn dặm có thể biến thành băng vực, như thế này vẫn còn kém xa.
Lăng Tam thiếu lưng đổ mồ hôi lạnh. Không biết khi luyện thành rồi thì chân chính đóng băng ngàn dặm sẽ trông như thế nào nữa