Thu Hồng Diệp!
Lăng Tam Thiếu hít vào một ngụm khí lạnh. Cho dù trước đó hắn cũng lờ mờ đoán ra thân phận đối phương, nhưng khi Thu Hồng Diệp nói ra thân phận của mình, hắn cũng không thể kiềm chế mà kinh hãi. Có điều, kinh hãi thì kinh hãi, Lăng Huyền Phong ngay lập tức trở nên phấn chấn.
Thu Hồng Diệp! Thiên hạ đệ nhất cao thủ! Thần long thấy đầu không thấy đuôi, tung tích thần bí. Nghe Trần Thương nói tu vi của Thu Hồng Diệp sâu không lường được, nhưng rốt cục sâu bao nhiêu thì không ai biết. Hiện tại rõ ràng! Cao thủ đúng là cao thủ, tu vi của hắn đã chạm đến mức nhập Thánh, có điều Thánh cấp mấy phẩm thì chưa rõ.
- Thu Hồng Diệp? Chính ngươi hơn 10 năm trước ở Cửu U...... Ực......
Chưa nói được hết câu, thân thể của Sâm La Quỷ Thủ lóe lên một cái, sau đó từ đỉnh đầu đến chân của hắn chậm rãi tách thành 2 nửa đều nhau, ngã xuống đất, 2 mắt vô hồn, khuôn mặt vẫn còn in dấu ấn kinh hãi khiếp sợ.
- Chính là Thu mỗ!
Không để ý đến Quỷ Thủ Sâm La, Thu Hồng Diệp nhàn nhạt trả lời một câu.
- Cuối cùng cũng xong, tạm thời không có ai đuổi theo chúng ta nữa, tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Quay qua Lăng Huyền Phong, Thu Hồng Diệp mỉm cười hỏi một câu.
Lăng Tam thiếu cho tới bây giờ vẫn chưa hết khiếp sợ, khuôn mặt dại ra, cái miệng mở to đến mức có thể nhé được 3 quả trứng, mất một hồi lâu hắn mới từ từ hồi phục, liền thốt lên:
- Thu... Thu.... Hồng... Ách! Ngươi chính là.... Hồng... Ặc! Khụ Khụ! Lão huynh, ngươi chính là đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất cao thủ Thu Hồng Diệp a?!!
- Ừm? Phải là ta, có chuyện gì sao? Tiểu huynh đệ, ngươi quá lời, thiên hạ đệ nhất, Thu mỗ không dám nhận.
- Ha ha! Không ngờ Lăng Huyền Phong ta có ngày được gặp huynh a!!
- Tiểu huynh đệ, ngươi họ Lăng?
- Đúng a! Ngươi biết Lăng gia sao?
- Ta có biết. Vậy ngươi thuộc Đế đô Lăng Gia ư?
- Đế đô Lăng Gia? Thu huynh, ngươi nói gì ta không hiểu? Ta đến từ Mặc Thủy Thành Lăng Gia!
Câu trả lời của Lăng Huyền Phong làm cho Thu Hồng Diệp ngẩn ra, sau đó hắn nói:
- Ngươi không phải người Đế Đô Lăng Gia?
- Ta không phải! Ta nói rồi, ta đến từ Mặc Thủy Thành. Mà ở đế đô cũng có 1 Lăng Gia sao?
- Xem ra trưởng bối nhà ngươi chưa nói cho ngươi biết sao?
- Huynh nói....
- Hừm! Chuyện này có lẽ ta không nói thì tốt hơn, tiểu huynh đệ ngươi hãy về hỏi trưởng bối nhà mình đi. Thật ra, ta và Lăng Gia có chút mối uyên nguyên.
- Thật sao?
- Đúng thế, đợi ngươi biết rõ được một số chuyện thì sẽ hiểu.
Lăng Huyền Phong trong đầu hiện ra một đống câu hỏi. Chuyện này là sao? Thu Hồng Diệp và Lăng Gia có mối quan hệ gì? Tại sao lão tía không nhắc gì đến chuyện ở đế đô có một Lăng Gia khác? Xem ra sau chuyến này phải về hỏi đại bá hoặc gia gia mới được. Không tiếp tục nghĩ nữa, hắn hỏi Thu Hồng Diệp:
- Lão huynh! Hiện tại ngươi có tính toán gì sao?
- Hiện tại ta còn có việc phải làm, tiểu huynh đệ ngươi chắc cũng vậy.
- Đúng thế, ta còn phải đi về phía Mã Dương Thôn cách đây 2 ngày đi đường, có chút chuyện ở đó.
- Ừm, ta đã biết! Hiện tại thương thế của ngươi thế nào?
- Đa tạ lão huynh! Ta bị chút nội thương, công lực tiêu hao kha khá, ngoài ra một vài vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe lại.
- Cũng được, dù sao ở đây không có dã thú qua lại, ngươi cắm trại ở đây 1-2 đêm cũng không có vấn đề. Hiện tại ta phải đi, hẹn gặp lại!
- Lão huynh bảo trọng!
Thu Hồng Diệp cáo biệt Lăng tam thiếu, trước khi đi, hắn quay lại nói:
- Tiểu huynh đệ, có thể sử dụng đao của ta, ngươi không tầm thường chút nào đâu.
- Hắc hắc, lão huynh quá lời, hẹn gặp lại!
Không nhiều lời Thu Hồng Diệp thân ảnh mờ dần rồi biến mất trong không khí...