Muốn ta biểu diễn cho ngươi xem? Được thôi.... Lão huynh, nhường huynh tất!
Lăng lão đại căng cơ đít, thít cơ mông tuyên bố một câu rất hùng hồn, sau đó... nhường lại cho nam tử áo đỏ. Trong thức hải của hắn, hệ thống lắc lắc đầu:
- Ài! Ta sao lại đi quen biết một tên mặt dày như ngươi chứ, quá vô sỉ rồi, thử hỏi liêm sỉ của ngươi để đâu?
- Khụ khụ! Anh zai bình tĩnh, tầm này rồi còn liêm sỉ gì nữa, bỏ đi mà làm người anh ơi!
Nam tử áo đỏ nghe thấy vậy, chỉ lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Ta thật không ngờ, không những công phu miệng lưỡi của ngươi rất khá, hơn nữa da mặt cũng dày vô đối rồi. Thôi không có gì, để ta giải quyết hắn là được, ngươi cứ đứng xem cũng không sao.
Dứt lời, hắn quay qua Tâm ma, cất giọng lạnh lùng:
- Nghe khẩu khí của ngươi, muốn ta và hắn làm ma nô cho ngươi? Cũng được, thế giới này, nắm tay to mới là vương đạo, người mạnh là người nắm đạo lý, tuy nhiên, ngươi phải có mạng mà hưởng mới được. Năm đó, cũng có kẻ mướn ta làm ma nô cho hắn, cuối cùng chắc cũng được mấy cái giỗ rồi, hắc hắc!
Tâm ma vẫn không có biểu cảm gì, cất giọng the thé như kim loại va chạm với nhau, cực kì chói tai:
- Nhân loại vô tri! Ngoan ngoãn nhận mệnh đi! Hắc Ám Thao Thiên!!!
Ù Ù Ù Ù!!!!!!!!!!!!!!
Trên bầu trời, một đám mây đen nhanh chóng tụ lại, bán kính khoảng chục mét có dư, lấy Tâm ma làm chu vi, che phủ kín bình đài, ẩn hiện bên trong có một vài tia điện màu tím, từ trong đám mây đen, có một đám hắc vụ nhanh chóc kết hợp lại, tạo thành hình một con độc xà, lao vút xuống phía chỗ nam tử áo đỏ đang đứng.
- Hừ! Trò đùa của tiểu thí hài mà thôi!
Dứt lời, hắn rút đao, chém ra một đạo đao khí, 2 bên va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn:
Ầm!!!!!
Hắc xà và đao khí chạm vào nhau, đều tan biến, nhưng không chỉ có thế, trong đám mây đen lần nữa lại chui ra 2 đoàn hắc vụ, lần này là 2 con sói lớn, phân biệt đánh về phía Lăng Huyền Phong và nam tử áo đỏ. Lăng Huyền Phong lập tức tập trung tinh thần, hoành kiếm đón đỡ. Hắc lang làm như không thấy, vẫn húc đầu về phía trước.
Bịch!!!!!!!!!!!!!!
Hắc Lang va vào thân kiếm, dư lực quá lớn làm cho Lăng Huyền Phong ngã ngửa về phía sau.
- Ngao!!!!!!
Tru lên một cái, Hắc Lang xông vào với ý đồ cắn xé Lăng Huyền Phong.
Lăng Huyền Phong nhanh chóng né qua một bên, lợi dụng Hắc Lang cắn trượt, hắn lấy kiếm đâm mạnh vào thái dương của nó.
Ô!!!!!!!!!!!!
Tru lên một tiếng đau đớn, Hắc Lang vùng vẫy liên tục, làm cho Lăng Huyền Phong không cầm chắc kiếm, bị văng ra một chỗ.
Leng keng!!!!
"Ỷ Thiên Kiếm" bị bắn văng ra một góc.
- Chết tiệt!
Thầm chửi thề, Lăng tam thiếu cố gắng chạy tới lấy, nhưng bị Hắc Lang chặn đường. Nó nhe răng gầm gừ, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
- Súc sinh! Chó ngoan không cản đường!
Hắc Lang lại phi thân đến, lần này đã có chuẩn bị, Lăng Huyền Phong sử dụng khinh công né sang một bên, đồng thời không quên bồi thêm một quyền...
Mãnh Hổ Thôi Sơn!!
Bịch!!!!!!
Bị trúng chiêu, Hắc Lang văng xa vài mét, không để cho nó bò dậy, Lăng tam thiếu nhanh chóng chạy tới nhặt lấy kiếm.
Không Ngưng Mâu!!!!!
Phi thân lao tới phía Hắc Lang, Lăng Huyền Phong một lần nữa đâm mạnh vào tim nó
Hắc Lang tru lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã vật ra, đè lên Lăng tam thiếu
- Khụ! Ta kháo!!!
Trợn mắt lên, Lăng tam thiếu chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ từ từ đổ ập xuống phía mình.
Rầm!
Thân thể nặng hơn trăm cân của Hắc Lang đè lên người tam thiếu gia tội nghiệp nặng có hơn 60 cân. Cũng may là sau khi ngã xuống vài giây thì cơ thể Hắc Lang biến mất, nếu không Lăng Tam thiếu sẽ sáng tạo ra truyền kì là người đầu tiên bị một đám hắc vụ đè chết.