Lăng Huyền Phong chỉ có cảm giác muốn phụt máu ba thước. 2 tên gia hỏa kia từ nãy tới giờ cứ ôm đao đứng yên một chỗ, không tên nào động đậy.
- Lão ca a! Ta gọi huynh gia gia được chưa? Chúng ta đang ở trong ảo cảnh, bên bờ vực sinh tử a! Huynh vẫn còn tâm tình nhàn nhã đứng do chơi hay sao? Tức chết bản thiếu gia rồi!
Lăng Huyền Phong không biết nói gì, đây là lần đầu tiên hắn thấy một nam nhân như vậy, nguy cơ sống chết ngay trước mặt mà hắn vẫn còn tâm tình đứng chơi, cực phẩm a!
Nam tử áo đỏ không nói gì, vẫn đứng ôm đao, còn oán niệm của hắn lại nhìn chằm chằm, nhưng thân thể không dám động. Cho dù là oán niệm của Lăng Huyền Phong, nếu hắn đứng yên thì nó cũng sẽ tấn công, không ngờ oán niệm kia lại chỉ đứng một chỗ, sắc mặt có vẻ e ngại.
- Tên kia khủng bố tới mức ngay cả oán niệm cũng sợ hắn sao? Thần thánh ở phương nào đây?
- Ta không đo được chỉ số đấu khí của hắn, che giấu quá sâu, phảng phất hắn như một võ giả tầm thường vậy! Nếu như hắn xuất chiêu thì may ra.... - Hệ thống ngữ khí cẩn trọng nói.
- Không thể nào? Anh zai mà không thể kiểm tra được hắn á?
- Nói năng như đánh rắm! Căn bản tại chú em thực lực quá thấp thôi! Nên nhớ hệ thống sẽ thăng cấp theo thực lực của chú em. Tu vi thấp thì khả năng của hệ thống sẽ bị hạn chế, hiểu chưa?
- À, ra thế. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm nói.
Trong lúc hai anh em đang đối thoại, nam tử áo đỏ bắt đầu động đậy! Chỉ thấy hắn chầm chậm từng bước, vững chãi tiến đến. Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy một cỗ áp lực không tên toát ra từ người nam tử kia, không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt.
- Thật kinh khủng, mới chỉ toát ra khí thế thôi mà đã khiến ta khó thở đến như vậy, rốt cục hắn là ai?
- Chú em thật sự không biết? Với trí thông minh của chú em thì có thể đoán được rồi chứ?
- Em cũng đã ngờ ngợ, nhưng chuyện này thật khó tin...
Oán niệm thấy nam tử áo đỏ đi tới cũng bước theo, cả người toát ra một cỗ sát khí bàng bạc, khí tràng không kém người nam tử kia.
- Không tệ, có thể có được từng này sát khí, không hổ là tâm ma! Bất quá, nếu chỉ có như vậy, cũng chưa đủ lọt vào mắt ta.
Nam tử áo đỏ thoáng chút kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, tay phải chậm rãi nắm lấy chuôi đao, nhẹ nhàng rút ra.
Xoạt!!!!!!!!!
Theo lưỡi đao được rút ra, một cỗ khí lạnh toát ra, lạnh đến rợn người.
- Ra chiêu đi, ta muốn xem rốt cục cái gọi là "oán niệm" này có bao nhiêu tài năng!
Nam tử áo đỏ cầm đao nói, một luồng tà khí chậm rái toát ra từ người hắn.
Tà! Con mẹ nó tà! Tên này Tà khí đầy mình! Lăng Huyền Phong thầm hô.
Oán niệm dù sao cũng không phải là nhân loại, không biết nghĩ sâu xa gì, thấy nam tử áo đỏ đứng đó, sơ hở lộ ra, nó lập tức nhe răng cười lao đến tấn công.
Keng!!!!!!!!!!
Nó giơ đao chém xuống thật mạnh, bất quá bị nam tử kia nhẹ nhàng đón đỡ. Nó lùi lại, chậm rãi bước xung quanh, sau đó chọn vị trí thích hợp, phi thân vào, một đao đâm tới!
Keng!!!!! Bốp!!!
Nam tử áo đỏ vẫn nhẹ nhàng dùng đao gạt thế công của oán niệm, nhưng lần này lại lấy vỏ đao đập vào gáy nó một phát. Tuy rằng không có cảm giác đau, nhưng oán niệm vô cùng tức giận, nó dường như bị sỉ nhục, nó rít gào liên tục. Lần này nó không lao vào tấn công, mà chậm rãi thủ thế, nó vận toàn bộ đấu khí vào thân đao, sau đó chém ra một luồng đao khí.
- Ồ? Có thể sử dụng được đao pháp của ta? Ngược lại có chút bổn sự đó!
Nam tử áo đỏ dường như biết được uy lực của một chiêu kia nên lắc người né tránh.
Ầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đao khí đánh vào vị trí của nam tử áo đỏ, phát ra một tiếng nổ lớn, bụi đất bay mù mịt. Khói bụi bay đi, để lộ ra một cái vết chém sâu hoắm, dài khoảng chục trượng! Lăng Huyền Phong nhìn thấy thì trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Ta kháo! Tùy ý chém ra một đao mà có thể mạnh đến vậy? Phải biết rằng lúc nãy Lăng Huyền Phong có đấm xuống dưới nền đất, nhưng chỉ vẻn vẹn làm ra một vài vết nứt nhỏ, không ngờ oán niệm tùy ý chém ra lại gây ra vết cắt lớn.
Nam tử áo đen sau khi thoát ra được, lắc đầu nói:
- Sao chép được một thân tu vi của ta, nhưng lại không biết cách dùng, quá kém!
Nói đoạn, hắn cũng vung đao ra chém một nhát tương tự, oán niệm nhanh chóng lắc mình tránh được luồng đao khí ấy.
Oanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra. Lăng Huyền Phong thề với trời rằng xa xa phía trước mặt có một ngọn núi nhỏ, nhưng sau nhát chém bâng quơ kia liền không có...
- Thánh cấp! Hắn chắc chắn phải là thánh cấp!
- Cái gì?! - Lăng Huyền Phong nuốt một ngụm nước bọt. Không ngờ người kia đã đạt thánh cấp, đồng thời hắn cũng thở phào, nếu như vậy thì chỉ cần đánh chết oán niệm, tâm ma liền dễ dàng giải quyết.
- Ta tuyệt đối nhìn không có sai! Một thoáng kia hắn vận đấu khí chém ra một đao kia, ta đã kịp thời đo được tu vi của hắn. Chắc chắn là thánh cấp! Không thể nghi ngờ. Một lát nữa, nếu có cơ hội, đánh chết oán niệm, đừng để tự hắn ra tay!
- Đã rõ!