- Tiểu huynh đệ, ngươi....!
Dường như cảm thấy trong người Lăng Huyền Phong có bất thường, nam tử nọ kinh ngạc lên tiếng.
- Ngươi đã rút thanh đao đó ra?
- Phải? Trên vách núi kia, ta đã...
- Đụng độ phải quỷ binh của Ma Giới đúng không? Ài, đáng lẽ ta phải nên đoán được, không ngờ đã hại ngươi rồi...
- Lão ca, ngươi có cách nào khu trừ ma khí trong cơ thể ta không?
- Ngươi có An Hồn Thảo chứ?
- Có! Huynh cầm lấy.
Không nói nhiều lời, nam tử áo đỏ nhanh chóng sử dụng An Hồn Thảo rồi sau đó vận công tiêu hóa dược lực, Lăng Huyền Phong cũng xếp bằng xuống, cố gắng sử dụng nội lực, kết hợp với nhánh Dục Miên Hoa thứ 2, tạm thời khống chế ma khí làm loạn.
- ------------------------------------------
Nửa canh giờ sau, nam tử áo đỏ thu công, ngay lập tức áp tay lên đầu Lăng Huyền Phong, sử dụng đấu khí truyền vào cơ thể Lăng Huyền Phong.
- Huynh đệ, thả lỏng tâm thần, để cho đấu khí của ta tiếp xúc với luồng ma khí đó, ngươi cũng dùng đấu khí của ngươi bảo vệ tâm mạch, chúng ta cùng kết hợp đẩy ma khí ra ngoài!
Luồng đấu khí của nam tử áo đỏ nhanh chóng chảy qua kinh mạch của Lăng Huyền Phong, đi tới đâu thì ma khí dường như bị đẩy lùi tới đó.
Một thời gian ngắn sau, ma khí trong cơ thể Lăng Huyền Phong được tụ lại.
- Ngay lúc này!!
-
Nam tử áo đỏ tung một chưởng đánh thẳng vào lưng Lăng Huyền Phong.
Phụt!!!!!!
Phun ra một ngụm máu tươi, Lăng Huyền Phong cảm thấy cơ thể đỡ hơn rất nhiều, đồng thời, nương theo huyết dịch của hắn, một luồng khí màu đen nhanh chóng thoát ra ngoài, máu tươi ở dưới đất nhanh chóng biến thành màu đen, bốc khói và xộc lên một mùi tanh vô cùng khó chịu.
- Phù! Tiểu huynh đệ, cũng coi như ngươi mệnh lớn, phải là người khác thì đã bị ma khí thôn phệ rồi, may mắn ngươi có dùng Dục Miên Hoa để áp chế ma khí, chứ nếu không, ngay cả ta cũng không thể nào khu trừ nó dễ dàng được.
- Đa tạ huynh đài trợ giúp, nếu không có huynh, chắc ta bây giờ đã là một cái xác không hồn rồi.
- Có qua có lại mà thôi, ngươi giúp ta một việc, ta giúp ngươi một việc, đơn giản vậy thôi.
- Hắc hắc! Ngươi không chịu nhận nhân tình của người khác sao?
- Đối với ta, nhân tình, là một món nợ khó trả nhất, cho nên, ta chưa bao giờ muốn nợ nhân tình của ai hết.
- Ờm, ra vậy. Mà huynh không bị ảnh hưởng bởi thanh đao này sao?
- Sao lại không có? Chính vì nó mà 2 mắt ta đã bị mù.
- Vậy sao huynh....
- Vẫn sử dụng nó sao? Nếu không có nó, 20 năm trước ta đã là một cỗ thi thể rồi. - Nam tử áo đỏ trầm ngâm nói.
- -------------------------------------------
Đang lúc 2 người đang nói chuyện, dị biến xảy ra....
Luồng ma khí kia không ngờ không bị tiêu tán, mà biến thành một cái hắc động, nhanh chóng hút cả 2 người vào bên trong.
- Cái quái....
Chưa kịp nói hết lời, Lăng Huyền Phong chỉ thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức...
- --------------------------------------------
- Tiểu huynh đệ, mau tỉnh lại!
Nghe thấy tiếng gọi, Lăng Huyền Phong mở mắt ra, hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, hỏi một câu:
- Nơi đây là đâu?..