(Khụ Khụ, chương này có chút 18+, đề nghị cân nhắc kĩ trước khi đọc =)))))
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giật mình tỉnh dậy, Lăng Huyền Phong thấy mình đang nằm trên giường, hắn nhớ ra mình đang ở nhà trọ thành Ngọa Đương. Thở nhẹ một tiếng, hóa ra chỉ là giấc mơ. Nhưng nếu là giấc mơ, sao nó lại thật như vậy.
- Đại ca! Vừa rồi ngươi có thấy không?
- Thấy cái gì?
- Lúc nãy ta mơ thấy một vị kỵ sĩ xông vào thiên quân vạn mã, đánh cho thất điên bát đảo, huynh có biết đấy là ai không?
- Thằng điên! Mày nằm mơ thì bố ai mà biết mày mơ thấy cái gì, hỏi ngu vờ lờ. Hỏi như thế bố tao cũng không trả lời được!
Lăng Huyền Phong đầu đầy vạch đen. Cũng đúng, mình nằm mơ mà, hệ thống dù thần thông quảng đại thế nào cũng không thể nhìn thấy được, hỏi như vậy khác nào mình tự nhận mình ngu không hả trời!
- Có điều, kỵ sĩ nào thì ta không thấy, nhưng mà Maria Ozawa, Sora Aoi hay là Ria Sakurai gì gì đó thì anh đây nghe thấy rất rõ, khặc khặc khặc!!
Lăng Huyền Phong sắc mặt tím như gan heo. Không ngờ trong lúc ngủ hắn lại gọi tên những thiên thần JAV đó ra, hiện tại hắn chỉ muốn chui xuống một cái lỗ cho đỡ xấu hổ.
- Hừ! Lo liệu mà đi ngủ đê, ngày mai còn có nhiều việc lắm đấy! - Dứt lời, hệ thống im lặng, không nói gì nữa.
- Ngủ thì ngủ! Không ngờ ngươi cũng nghe lén người khác đi ngủ, thật là đê tiện! - Lăng Huyền Phong thì thầm. Hắn định cử động tay thì lập tức hắn chạm phải một vật gì đó mềm mềm. Quay sang thì hắn trở nên hoa mắt, vì trong lòng hắn, đang có một tiểu mỹ nhân đang say giấc ngủ, đó chính là Mục Uyển Thanh!
Bà cô ơi! Ngươi hại chết ta rồi! Sao lại chui vào đây ngủ! Lăng Huyền Phong la thầm trong lòng, bây giờ hắn khổ không thể tả, mỹ nhân nằm gọn trong lòng hắn, chân dài mềm mại thì vắt ngang qua eo hắn, 2 tay trắng nõn như ngọc thì đang ôm hắn, mặt nàng thì kề sát mặt hắn, thi thoảng lại hít thở đều đều. Mùi hương xử nữ cứ thế xộc vào mũi làm cho "Tiểu Lăng Huyền Phong" dựng lều phản đối!
Lăng Tam thiếu mất ngủ, một mực đếm đàn dê, luôn bồi hồi giữa tư tưởng nên làm cầm thú hay không bằng cầm thú. Hắn từ trước đến nay ngủ một mình rất an phận, nhưng lúc này có một mỹ nhân đang nằm kế bên hắn, lúc này lại không ổn chút nào!
Lặng lẽ nghĩ đến những điều tốt đẹp để đẩy lui suy nghĩ xấu. Nào là cún con, nào là biển xanh cát trắng,... hắn cứ nằm liên tưởng liên tục. Đến lúc hắn gần như lim dim ngủ rồi thì.
Ưmmm!!! Một tiếng rên yêu kiều vang lên. Mọi công sức từ nãy đến giờ tan thành mây khói. Trong lòng hắn lại nổi máu..... dê.
Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, người hắn nóng lên. Như cảm thấy có điều gì đó bất thường, Mục Uyển Thanh tỉnh giấc.
- Tướng công, ngươi sao thế? - Khi chỉ có 2 người nàng sẽ gọi hắn như vậy, đổi lại nếu có người khác thì nàng vẫn sẽ gọi hắn là thiếu gia, dù gì 2 người cũng chưa công khai thân phận.
Giọng nói ngái ngủ dễ thương của nàng như giọt nước làm tràn ly. Không thể chịu nổi được nữa, Lăng Huyền Phong cúi xuống chiếm lấy cặp môi anh đào kiều diễm kia.
- Tướng công! Ư! Ư!......
Không nói được nữa, Mục Uyển Thanh cảm thấy vô lực, chân tay bủn rủn, không còn suy nghĩ được nữa. Nàng cứ để mặc cho lưỡi của hắn cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của mình.
Tay của Lăng Huyền Phong thì không yên phận, di chuyển vào trong áo, tiến tới trên ngọc nữ phong cao ngất kia mà sờ nắn. Mục Uyển Thanh ưỡn người lên, cảm thấy trước ngực mình tê dại (Phê không thể tả =))))).
- Tướng công! Ta... khó chịu.... ( Sướng chứ khó chịu cái mẹ gì:v)
Không để ý tới lời nàng nói, hắn cúi người xuống hôn lên ngực nàng, sau đó ngậm lấy đỉnh màu hồng hồng mềm mại kia. Mục Uyển Thanh không kìm nén được nữa, bật phát ra tiếng rên nhỏ mê người. Cặp chân dài tuyết trắng mềm mại cắp vào người hắn, ngọc nữ phong dí sát vào khiến cho suýt nữa Lăng Huyền Phong bị ngộp thở. 2 tay của hắn mò xuống dưới cấm địa kia, bây giờ đã ướt sũng một mảng. Mục Uyển Thanh thở gấp, tiếng rên càng lúc càng gấp. Nhanh chóng lột đồ ra, hắn nằm đè nàng xuống, trước khi bắt đầu, hắn hỏi nàng:
- Thanh nhi! Gả cho ta nhé!
Mục Uyển Thanh mở đôi mắt to tròn ra nhìn hắn, không nói gì, mà ngay lập tức ngẩng lên hôn hắn, biểu thị đồng ý. Lăng Huyền Phong cũng không nhiều lời, xách thương tiến vào động phủ ẩm ướt kia...
A!!!
Nàng rên lên một tiếng đau đớn, dường như có một cái gì đó bị xé rách. Nàng biết rằng từ nay mình đã không còn là thiếu nữ, mình đã là nữ nhân, nữ nhân của hắn!
Lăng Huyền Phong thấy nàng đau đớn thì dừng lại, hôn lên cặp môi son kia. Được một lúc thì Mục Uyển Thanh nói:
- Tướng công! Yêu thiếp đi!
Lăng Huyền Phong lập tức xông pha trận mạc, thế như vũ bão, thỉnh thoảng lại ôn nhu, dịu dàng. Mục Uyển Thanh chỉ biết trân mình chịu đựng những cơn khoái cảm ập đến.
Nhất thời trong phòng tràn ngập xuân sắc!