Nở một nụ cười tự tin, Lăng Huyền Phong nói:
- Tứ đệ, tới đây dừng được rồi!
Vừa rồi khi Lăng Hiếu Kiệt dùng Lôi đình nhất kích, Lăng Huyền Phong quyết định không tránh né. Hắn nhớ tới một chiêu: Độc Thanh Độc Tỉnh!
Độc Thanh Độc Tỉnh: Thế phòng ngự, gột rửa tinh thần, đỡ đòn thành công làm tăng kiếm khí đồng thời hóa giải thế công của đối phương.
Bốp!!
Lăng Huyền Phong đạp Lăng Hiếu Kiệt văng ra xa. Lăng Hiếu Kiệt bị đạp bay, đấu khí trong người hỗn loạn, trên không phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu một cảm giác hỗn loạn. Không thể nào? Một chiêu vừa rồi cho dù là Võ Sư cũng phải né phong mang. Vậy mà hắn nhẹ nhàng đón đỡ như vậy?
Cố gắn chèo chống cơ thể đứng dậy. Hắn không tin vào mắt mình, Lăng Huyền Phong vẫn đứng đó, từ đầu trận tới giờ mình không thể nào làm cho hắn mảy may tổn thương một cọng tóc. Thật là bất khả tư nghị. Cho dù mấy người thực lực Võ Sư trong gia tộc muốn thắng hắn thì cũng không thể nào nhẹ nhàng thế kia được.
- Ta không tin không thể đánh lại ngươi!! Hyaaaaaa!!!!!! - Lăng Hiếu Kiệt điên cuồng lao tới. Như một con mãnh thú, hắn điên cuồng tấn công. Không màu mè hoa mỹ gì, chỉ là đâm, bổ chém. Hắn huy động toàn bộ đấu khí còn sót lại trong cơ thể tấn công, ý đồ muốn bức Lăng Huyền Phong lộ ra sơ hở.
Lăng Huyền Phong vẫn nhàn nhã đỡ đòn, nếu có chiêu thức không thể đỡ, hắn liền né tránh. Hắn vốn chính là hy vọng Lăng Hiếu Kiệt tấn công như vậy. Bởi vì hắn đang chờ.....
- Đinh!! Nộ khí đạt 100%!!!
Tiếng hệ thống thông báo làm cho hắn phấn chấn. Hắn hét lớn:
- Lão đệ, hôm nay không phải ngày của đệ rồi! Xem chiêu!!! Kích Trọc Dương Thanh!!!
Đẩy Lăng Hiếu Kiệt ra, hắn chém liền 6 nhát. Do dùng toàn bộ đấu khí để tấn công nên Lăng Hiếu Kiệt không còn gì để chống đỡ, hứng trọn 6 nhát chém. Máu bay đầy trời. Tuy nhiều vết thương nhưng không trí mạng, có điều sau trận này hắn sẽ phải nằm liệt giường vài tháng.
Chiêu thức qua đi, Lăng Hiếu Kiệt bây giờ chỉ có thể lảo đảo miễn cưỡng đứng. Hắn không còn sức lực nữa. Cố gắng mở mắt nhìn vị tam ca mà trước đây hắn không đặt vào trong mắt, tới bây giờ hắn vẫn không thể tin được có ngày mình sẽ thảm bại dưới tay tam ca. Bất chợt nhớ tới ngày trước Lăng Huyền Phong có nói:
- Giáo huấn ngươi? 1 chiêu là đủ!
Lúc đó hắn vẫn bĩu môi khinh thường. Nhưng bây giờ, sự thật đã chứng minh cho hắn thấy, đó không phải nói chơi! Xác thực từ đầu trận tới giờ Lăng Huyền Phong trang phục vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, hắn cười khổ. Mình và hắn, chênh lệch đến vậy sao?
- Tứ đệ, kết thúc rồi. Ngươi quá khinh địch. Sau này phải nhớ: Khinh địch chính là dồn bản thân vào chỗ chết. Đừng bao giờ coi thường người khác. Mãnh hổ thôi sơn!!!!!!
Lăng Hiếu Kiệt trúng chiêu bay thẳng xuống dưới đài. Mệt mỏi ngước nhìn bầu trời trong xanh, hắn thì thào: - Ta thua rồi! - sau đó triệt để ngất đi.
Toàn trường im lặng. Mọi người trong lòng thầm hít một ngụm khí lạnh. Thắng dễ dàng đến như vậy. Họ tự vấn bản thân mình, nếu là mình, có thắng được nhẹ nhàng như vậy không? Đáp án chỉ có một chữ: Không! Cho dù tu vi áp đảo đối phương 2 cấp, chính bản thân mình cũng không thể nào thong dong như vậy được. Như vậy chỉ có nghĩa là: Lăng Huyền Phong vẫn đang che dấu. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người trong đầu đều như muốn phát mộng: Lăng Huyền Phong chắc chắn đã là võ sư, hơn nữa tu vi đã không thấp. Hảo một Lăng tam thiếu, tu vi cao như vậy mà bấy lâu nay vẫn che giấu, chỉ biểu hiện ra mình là một tên quần là áo lụa, lưu manh hoàn khố. Nghĩ tới cảnh gia tộc mình ai ai cũng khinh thường hắn, tất cả đều có cảm giác 2 chân run rẩy. Lăng Gia đúng là che dấu đủ sâu a!
Có lẽ cảm xúc mãnh liệt nhất chính là các đại gia tộc trên khán đài. Ngoài Lăng Gia ra, ai ai cũng kinh hãi trước biểu hiện của Lăng Huyền Phong. Thân pháp cao minh, kiếm chiêu bá đạo. Vu lão gia tử hai mắt sáng quắc nhìn tiểu tử Lăng Gia kia, Lăng Huyền Phong biểu hiện ra làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều hơn cả là vui mừng, càng lúc lão càng thấy tiểu tử kia càng thuận mắt. Lão cảm thấy bội phục nhãn quang của tôn nữ mình, nhìn người rất chuẩn. Tiểu tử kia rất khá, có tiềm năng làm tôn nữ tế của lão. Nhất thời lão chỉ muốn cười lớn ba tiếng. Cảm xúc tiêu cực nhất ở đây không ai khác chính là Kim Chấn Đông. Càng nhìn Lăng Huyền Phong thể hiện, hắn càng muốn hoành kiếm tự sát ngay tại chỗ. Con rể tài năng như vậy, đốt đuốc kiếm cũng không ra, vậy mà mình vẫn thản nhiên trăm phương ngàn kế muốn hối hôn, hơn nữa còn tự đắc cho mình là anh minh. Hiện tại hắn thực muốn đào một cái lỗ để mà chui xuống.
Trên khán đài dành cho nữ tử, các tiểu thư các gia tộc hai mắt tỏa sáng nhìn Lăng Huyền Phong. Ngoại hình siêu cấp anh tuấn, tu vi mạnh mẽ, đây chẳng phải là hình mẫu Bạch Mã hoàng tử trong mộng của các nàng hay sao? Nhất thời ai ai cũng có xúc động muốn lao xuống gả cho người thanh niên kia. Còn việc hắn ngày trước hoành hành bá đạo, lưu manh hoàn khố, các nàng đã ném ra sau đầu.
Công chúa Long Nguyệt Nhi ngẩn ngơ nhìn Lăng Huyền Phong. Nàng tự vấn bản thân nếu mình đấu với hắn, phần thắng là bao nhiêu? Trước đây khi gặp mặt hắn nàng đã có chút ý tứ coi thường, nhưng bây giờ nàng không dám khinh thường hắn nữa. Hóa ra biểu hiện bấy lâu nay mà hắn thể hiện ra chỉ là giả? Long Nguyệt Nhi cảm thấy rằng không chỉ mình, mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn lầm rồi!
- Uy! Vinh lão! Không tuyên bố người thắng cuộc à? - Lăng Huyền Phong hét lớn.
- Hả? Ách! Trận đấu kết thúc! Lăng Huyền Phong thắng cuộc!