Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 227: Lần đần gặp Thiên Kiếm Môn thiếu chủ




- Thiếu chủ, mùi hương vừa rồi là từ chỗ của nhóm người kia phát ra.

Trong bụi rậm, có một đám tầm 20 người đi ra, dẫn đầu là một nam tử mặc thanh bào, tướng mạo tuy không phải quá đẹp, nhưng cũng có phần tuấn tú, trên hông có giắt theo một thanh bội kiếm màu đen, bên cạnh hắn là một lão đầu có vẻ như nô bộc, phía sau là một nhóm hơn chục nam tử mặc đồng phục màu tím, lưng đeo trường kiếm, có vẻ như hộ vệ.

- Thật sao? Quả nhiên là từ chỗ bọn họ. Ây da, còn có hai mỹ nữ. Hắc hắc.

Nghe nam tử trẻ tuổi kia nói ra, Lăng Huyền Phong trong lòng thở dài, sao cái cảnh này trông quen quen? Có lẽ nào tên kia một lát cũng sẽ chúng ta như không khí, mà la liếm tới hai nữ nhân kia không nữa.

Quả nhiên...

- Hai vị mỹ nữ, tại hạ xin thất lễ. Chẳng qua chúng ta trùng hợp có việc đi ngang qua nơi này, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương mỹ vị tuyệt trần, chẳng hay có thể cùng tham gia được chứ?

Nam tử áo xanh quả nhiên bỏ qua Lăng Huyền Phong và Dương Quá, trực tiếp hỏi thăm Vu Thiên Tuyết cùng Tiểu Long Nữ. Hắn thấy Vu Thiên Tuyết thì cực kỳ xinh đẹp, Tiểu Long Nữ tuy không bằng nhưng cũng vô cùng khả ái.

- Hừ!

Vu Thiên Tuyết hừ lạnh. Đang ăn ngon thì lại có ruồi nhặng đến làm phiền, mất cả hứng ăn luôn. Thấy hai nàng không có phản ứng gì, áo xanh nam tử hơi khựng lại một chút, nhưng lại cười nói:

- Tại hạ hơi thất lễ một chút, xin tự giới thiệu, tại hạ tên Lý Hiển Long, thiếu chủ của Thiên Kiếm Môn!

Vu Thiên Tuyết cùng Dương - Long hai người ngạc nhiên. Thiên Kiếm Môn sao?

- Hóa ra là Lý thiếu chủ, thất kính.

Vu Thiên Tuyết cũng lạnh nhạt gật đầu lại coi như đáp lễ. Thiên Kiếm Môn tuy rằng là một lão đại của giang hồ, tuy nhiên Thiên Tinh học viện cũng không phải là nói chơi, thực lực hai bên cũng coi như là ngang hàng, chỉ cần lịch sự đáp lễ là được. Lý Hiển Long thì có vẻ hơi mất hứng. Bình thường hắn chỉ cần hô lên thôi là có ngay cả một đám người bu vào,như chúng tinh củng nguyệt vậy. Vốn nghĩ rằng khi nói ra họ tên thì hai nữ nhân này sẽ vô cùng hâm mộ. Nhưng cả 4 người đều có vẻ đạm nhiên, không có chút gì gọi là ngưỡng mộ cả.

- Thiếu chủ, hình như bọn họ không phải người trong giang hồ, chắc là con cháu của gia tộc nào đấy.

Một tên hộ vệ tiến lên nói thầm. Lý Hiển Long cũng gật gù, có lẽ là vậy, một số gia tộc nhỏ không nằm trong giang hồ, không biết về các môn phái cũng không phải hiếm lạ.

- Hai vị cô nương, chẳng hay có thể cho tại hạ biết phương danh? Hai người thuộc gia tộc nào?

Hắn tiến lại gần, đến chỗ Lăng Huyền Phong đang ngồi thì nhẹ nhàng lấy cây quạt xếp đang cầm khẽ đẩy một cái:

- Thật không có ý tứ, xin mời nhường chỗ.

Lăng Huyền Phong cảm thấy não mình hôm nay không đủ dùng. Cái WTF? Đi đào góc tường nhà người ta không nói, lại còn coi nam nhân của họ như không khí, logic gì đây?

- Khụ... Thật xin lỗi, nhưng hình như ta không có quen biết ngươi, mà cũng không có hứng làm quen, hơn nữa, chúng ta đã có trượng phu rồi, Lý thiếu chủ tự trọng.

Vu Thiên Tuyết vẫn lạnh nhạt nói, làm cho Lý Hiển Long hơi cứng họng. Nha đầu này hơi cứng nha, bất quá ta thích!

- Vậy sao? Thất lễ thất lễ, chẳng hay quý tính đại danh của lệnh phu là...

- Chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, danh tính không đáng nhắc tới, thỉnh Lý thiếu chủ tự nhiên.

Vu Thiên Tuyết ngay lập tức ngắt lời, nàng có hơi chút bực mình, tên Lý Hiển Long này có vẻ bám dai, nếu như không phải hơi cố kỵ thân phận của hắn thì ngay từ đầu đã ăn bạt tai rồi. Lăng Huyền Phong cũng hơi ngạc nhiên, sao hôm nay nương tử lại nhẹ nhàng mà không nổi bão nhỉ? Bất quá khi nghĩ lại nguyên do cũng thầm gật đầu, làm như thế không sai.

- Cô nương, đừng hiểu nhầm, chẳng qua...

- Vị huynh đài này, hình như ngươi có vẻ không để ý đến hai người chúng ta thì phải - Lăng Huyền Phong giọng hơi mất kiên nhẫn.

Lý Hiển Long nhíu mày, tiểu tử áo trắng này có vẻ hơi cuồng, dám nói với ta như thế sao?

Không khí có vẻ hơi ngột ngạt, Dương Quá đã sớm tức nổ phổi, lão bà bị người ta đến làm phiền, còn có ý định làm quen? Ngươi xem bọn lão tử là không khí sao? Tay đã nắm chặt chuôi kiếm, chỉ chờ thiếu gia ra lệnh là rút kiếm liều mạng. Bất quá thấy Lăng Huyền Phong ra dấu không vội nên miễn cưỡng nhịn. Lão đầu thấy Dương Quá ánh mắt bất thiện nhìn đám người phe mình liền nói:

- Thiếu chủ, đi thôi, chúng ta không nên mất thời gian nữa, thời gian báo danh Võ trạng nguyên cũng không còn nhiều!

Đồng thời nháy mắt một cái, Lý Hiển Long trông thấy thế, không nói gì gật đầu một cái rồi quay sang nói:

- Chư vị, hôm nay Lý mỗ có việc gấp, sau này có duyên sẽ gặp lại.

Nói xong liền liếc qua Lăng Huyền Phong một cái, sau đó dẫn đám người bỏ đi. ĐỢi đến khi đã đi mất dạng, Dương Quá liền nói:

- Thiếu gia! Tại sao ngài không để thuộc hạ xử lý bọn chúng? Thực là tức chết ta mà!

- Đúng thế, lão nương thực muốn đập nát cái bản mặt của bọn hắn! - Vu Thiên Tuyết tức giận.

Lăng Huyền Phong nói:

- Tạm thời chúng ta không cần thiết phải gây chuyện, nếu như gây thù chuốc oán với bọn chúng hiện tại chưa phải là ý hay. Cái Bang bây giờ chưa có đủ thực lực để đánh lại Thiên Kiếm Môn. Chưa kể là bọn chúng cũng có môn phái đồng minh khác nữa. Hiện chưa phải lúc.

- Nhưng mà cục tức như thế thuộc hạ nuốt không trôi!

- Cứ tạm thời bình tĩnh đã. Lúc nãy ta nghe nói bọn chúng cũng đến tham gia Võ Trạng Nguyên, đương nhiên sau này cơ hội cũng không thiếu. Đến lúc đó ngươi cứ việc ngược đãi hắn thì cũng không ai dám làm gì ngươi.

Dương Quá gật đầu, rốt cục cũng phải nén cơn tức xuống. Bốn người vì chuyện của tên thiếu chủ Thiên Kiếm Môn thì cũng mất hết hứng ăn uống, liền thu dọn thoáng một chút sau đó cùng nhau đi về,

- -------------------------------

- Hoàng lão, sao người lại cản bản thiếu?

Lý Hiển Long có vẻ hơi khó hiểu, vì sao Hoàng lão đầu lại giục bọn hắn đi, dù sao thì gặp được quốc sắc thiên hương mỹ nhân như vậy, hắn đã có chút hơi ngứa ngáy.

- Thiếu chủ! Chúng ta đang ở phụ cận đế đô, không nên làm loạn, hơn nữa lão phu còn phát hiện thấy tiểu tử cầm kiếm kia đang mặc đồng phục của Thiên Tinh học viện! Tuy rằng Thiên Kiếm Môn cùng Thiên Tinh hai thế lực không ai sợ ai, nhưng Thiên Tinh học viện có hoàng thất chống lưng, đối nghịch với hoàng thất không phải là ý kiến hay. Nếu như bọn họ gây khó dễ thì không ổn. Trước tiên cứ tạm thời vào thành, sau đó tìm cơ hội tiếp cận. Ngài phải nhớ kỹ nhiệm vụ mà Môn chủ giao phó, lần này là đến làm quan hệ với đám quan viên trong triều đình. Đây là mục tiêu chính, đừng vì mấy nữ nhân mà làm hỏng chuyện!

Lý Hiển Long nghĩ đến phụ thân giao nhiệm vụ thì lập tức phiền muộn, bất đắc dĩ gật đầu.

- Hơn nữa. Lão phu nghe nói kinh thành Thượng Quan gia đại tiểu thư Thượng Quan Hương chính là Thần Phong đệ nhất mỹ nhân, mấy nữ nhân vừa rồi tuy có chút tư sắc nhưng so với nàng có tính là gì?

Lý Hiển Long thấy có lý gật đầu, tuy nhiên Vu Thiên Tuyết đã trải qua Lăng Huyền Phong hoan ái, đã có sự thành thục của thiếu phụ, cũng có nét quyến rũ riêng, khiến cho hắn hơi ngứa ngáy.