Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 209: Một đêm khó ngủ




- Tôn nữ tế ngoan, nếu là người khác lão phu có thể giả đò chúc mừng, nhưng là ngươi thì phải cẩn thận. Gần vua như gần hổ, không những thế dạo gần đây,.... ài...

Vu lão gia tử kìm nén không được mà thở dài. Lăng Huyền Phong chính là người xuất sắc nhất trong số thế hệ trẻ Lăng gia. Tiền đồ của hắn chính là tiền đồ của Lăng gia sau này. Nếu như gặp bất trắc... lão không dám nghĩ đến nữa. Lăng gia chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.

- Phong nhi đã hiểu.

Nhìn ánh mắt ngưng trọng của hắn, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như vậy có nghĩa là hắn cũng biết rõ nặng nhẹ. Nhưng không hiểu sao trong lòng bọn họ đều bùng lên một nỗi lo vô danh.

- Thôi được rồi, có nói trước cũng không thể làm được gì. Bây giờ việc chúng ta cần làm là lão phu sẽ liên hệ với Thượng Quan gia. Thượng Quan Hùng tiểu nhi kia là người quyết đoán. Chúng ta nên trao đổi thoáng một chút, đề phòng có biến.

Nói là làm, Độc Cô Hàn Phong vội vàng chạy vào thư phòng làm một tấm thiệp, rồi sai hạ nhân mang đi đến Thượng Quan gia, phải đưa tận tay gia chủ.

- Thôi được rồi, đều đi nghỉ ngơi cả đi! Hôm nay đã là một ngày dài rồi! - Vu lão lên tiếng

Tất cả mọi người đều nghe lời tản đi, còn về chuyện của Lăng lão với Độc Cô lão thái thì.... mặc kệ.

- ---------------------------------

Nửa đêm canh hai...

Két!!!!!

Tiếng mở cửa rất khẽ vang lên. Một thân ảnh nhanh chóng chui vào phòng rồi đóng cửa lại.

Lăng Huyền Phong do hồi sáng đã gắng sức mà sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng nên lúc này ngủ say như chết. Hắn không phát hiện được có người khác lẻn vào phòng. Nếu như lúc này người tới mà là một sát thủ, e rằng hắn đã đầu một nơi thân một nẻo.

Lúc này, trong mơ Lăng Huyền Phong đang mộng mình đang được ôm lấy Tô Mị cùng Mục Uyển Thanh, nụ cười vô cùng đê tiện. Bỗng nhiên một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi, hắn chợt ôm chầm lấy người đó, đưa môi tiến tới...

A!!!

Một tiếng rên nhỏ ngân lên, nếu như Lăng Huyền Phong tỉnh dậy đúng lúc này, e rằng hắn chắc chắn sẽ sợ đến toát mồ hôi lạnh. Người mà hắn đang phi lễ chính là... Vu Thiên Tuyết!

Cho dù giữa hai người có hôn ước, nhưng do chưa chính thức làm hôn lễ nên Vu Thiên Tuyết cũng không dám quá phận. Nàng chỉ nghĩ là muốn tâm sự với hắn một chút. Nào ngờ bất thình lình nàng bị hắn ôm lấy. Đang định phản kháng thì bất chợt nghe hắn nói mơ:

- Hừm... mùi hương thật dễ chịu... hình như là Thiên Tuyết bảo bối... khò khò...

Thì ra hắn đang nằm mộng. Vu Thiên Tuyết đỏ mặt. Đang định gọi dậy thì bị Lăng Huyền Phong hôn một cái, thân thể nàng lập tức cứng đơ. Nàng trợn mắt lên nhìn tên tiểu sắc lang đang cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng. Làm nàng cảm thấy phẫn uất là tên kia còn đang say giấc nồng! Nếu như nàng mà làm lớn chuyện lên bây giờ, bị mọi người phát hiện. Lúc đó chắc chỉ có đào một cái hố mà chui xuống mất.

Đang mải mê nghĩ ngợi thì nàng cảm thấy một cái lưỡi thô ráp tiến vào trong miệng mình mà mò mẫm.

- Sắc lang! Tiểu sắc lang!

Nghĩ thầm như vậy nhưng nàng không nói nên lời, lúc này chỉ cảm thấy mình đang như trên mây, một cảm giác không thể tả truyền đến từ phía ngực của nàng. Tên kia không biết từ lúc nào đã luồn tay vào trong áo sờ nắn hai ngọn Thánh Nữ Phong của mình.

- Ư!!

Từ phía ngực truyền đến cảm giác tê tái, Vu Thiên Tuyết bất giác luồn tay ra sau ôm chặt lấy hắn, cơ thể hai người dính sát vào nhau, ở phía trên thì nàng bị hắn hung hăng như muốn nuốt lấy cái miệng bé nhỏ, phía dưới thì hai tay hắn đang tích cực xoa bóp. Vu Thiên Tuyết tuy rằng bình thường hung dữ như hổ cái, nhưng cũng chỉ là một tiểu nữ nhân chưa trải sự đời, lần đầu đụng chạm với nam nhân thì làm sao mà chống đỡ được, trực tiếp cời giáp xin hàng. Lăng Huyền Phong lúc này đang mơ mộng được "ba chấm" với biểu tỷ, hắn vạn lần không thể ngờ rằng "mơ hóa thật", biểu tỷ đích xác đang bị hắn phi lễ!

Vu Thiên Tuyết bây giờ không còn biết trời trăng gì nữa, cơ thể bất tri bất giác ôm chặt lấy, đùi thon khoác qua hông hắn, quấn chặt lấy, càng lúc nàng càng thở gấp.

Ầm!

Trong đầu nàng nổ một tiếng vang, thân thể nàng run lên từng hồi, phía dưới đã ướt đẫm một mảng lớn, sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ. Vu Thiên Tuyết chợt cảm thấy thân thể mát lạnh. Hóa ra từ lúc nào nàng đã bị hắn lột trần như nhộng! Y phục nàng bị hắn vứt xuống đất, đồng thời nàng cũng cảm thấy một luồng ấm áp: hắn cũng đã khỏa thân từ lúc nào rồi!

- Ư! Không muốn...! Phong đệ! Ta..!

Chỉ lảm nhảm được mấy từ vô nghĩa, miệng của nàng lại bị hắn chặn lại đưa lưỡi vào. Muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện hai tay mình không có chút sức lực nào cả.

- Đừng! Đừng mà!

Nàng chỉ còn biết nỉ non cầu xin. Lúc này hắn chuẩn bị làm gì, nàng chắc chắn biết. Nhưng nàng chưa chuẩn bị tinh thần a! Làm sao có thể...

Đột nhiên từ dưới hạ thân truyền đến một cảm giác đau như cắt.

A!!!

Vu Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, ở phía hạ thân nàng đang có một vật vừa cứng vừa nóng.

- Hỗn đản! Hu hu hu hu...

Nàng khóc không ra nước mắt. Vốn tưởng muốn gọi hắn dậy nói chuyện một phen, ai ngờ bị hắn làm chuyện này, sao mà nàng không ấm ức chứ.

Được một hồi, dưới sự tích cực vuốt ve cùng hôn hít, Vu Thiên Tuyết không còn đau nữa, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái đến khó tả. Nàng tích cực hưởng ứng theo hành động của hắn, nhưng không dám to tiếng sợ người khác nghe được.

Cứ thế ở trong phòng vang lên tiếng thở dốc không ngừng. Với Vu Thiên Tuyết, đây là một đêm khó ngủ...

Mưa gió qua đi, Vu Thiên Tuyết đã lên đỉnh Vu Sơn mấy lần, thân thể của nàng cũng đã mệt nhoài, Lăng Huyền Phong dường như cũng đã xong, hắn chỉ nằm vuốt ve nàng. Điều đặc biệt là cả quá trình hắn vẫn còn đang mơ ngủ! Điều này làm cho Vu Thiên Tuyết cảm thấy căm tức. Hỗn đản! Ngươi làm thế với lão nương, mà còn ngủ ngon lành!

Trước mắt đột nhiên tối sầm, Vu Thiên Tuyết ngất đi. Một lúc sau nàng ta tỉnh dậy...

- Ta... ta... đã trở lại! Nhưng sao...

Đôi mắt của nàng đã biến đổi, con ngươi đen nhánh bây giờ biến thành đỏ như máu, cơ thể nàng phát ra một khí tức yêu dị.

- Các tỷ muội....

Chưa nói hết câu, "Vu Thiên Tuyết" lại ngất đi, khí tức yêu dị kia cũng tan biến.

- Không ngờ... ngay cả nàng ta...

Dị biến phát sinh, hệ thống vô cùng mẫn cảm đã phát hiện và quan sát toàn bộ.

- Huynh đệ! Không ngờ số phận của ngươi lại buộc chặt với họ!

Nhìn Lăng Huyền Phong đang ngủ yên lành, hệ thống lẩm bẩm rồi chìm vào yên lặng...