- Nghịch thiên nhất kiếm! Cái tên thật là khí phách!
Lăng Huyền Phong trầm trồ xuýt xoa, rồi theo hướng dẫn của bí kíp, bắt đầu luyện thử. Hắn mất tận 3 tiếng chỉ để luyện kiếm, nhưng rốt cục thì chỉ có ra bộ dáng, còn tinh túy trong đó thì vẫn còn kém xa.
- Gần đến giờ rồi, mau đến thôi! - Hệ thống giục.
- Ài, không luyện được là bao, chỉ đành có bao nhiêu dùng bấy nhiêu vậy....
- ------------------------------------
Rời khỏi hồi tưởng, hắn liền bịa ra một câu chuyện:
- Mấy tháng trước, sư phụ của tôn nhi kéo đi thí luyện. Ngài nói sẽ truyền lại sở học một đời cho tôn nhi. Nhưng mà tôn nhi ngu dốt, kiếm pháp chỉ luyện được chút da lông, còn tinh túy của nó thì kém tới mười vạn tám ngàn dặm!
Độc Cô Hàn Vân thầm thán phục. Mới chỉ một chút da lông? Kiếm pháp đấy bao gồm ý cảnh vô tận, người ngoài đứng xem rất dễ bị trầm mê vào nó. Vậy mà tiểu tử này mới chỉ luyện được "một chút da lông" thôi sao?
Lăng Phiêu hỏi:
- Nhi tử! Vậy còn chưởng pháp kia của con? Có phải do người đó dạy không?
Lăng Huyền Phong lắc đầu:
- Sư phụ không dạy cho con chưởng pháp đó. Người nói tạo nghệ của chính bản thân mình lại kém hơn rất nhiều so với đại sư huynh, chưởng pháp đó là do đại sư huynh dạy con.
Tê!!!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Ngay đến cả sư phụ cũng phải chịu thua đồ đệ ư? Tông môn tiểu tử này là đâu? Tại sao lại toàn là quái vật thế này?
- Chưởng pháp đó tên là gì? - Lăng Phiêu hỏi tiếp.
- Chưởng pháp đó gọi là "Hàng Long Thập Bát Chưởng".
Hay! Cái tên rất hay! Rất bá khí! Chưởng pháp vô cùng bá đạo, cái tên cũng bá đạo không kém.
- Vậy, nhi tử, có thể....
Lăng Phiêu dò hỏi, mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn. Môn chưởng pháp bá đạo như thế, nếu như gia tộc chúng ta có được, vậy thì còn gì tốt hơn nữa?
Nhưng làm cho mọi người thất vọng, Lăng Huyền Phong lắc đầu:
- Phụ thân, nhi tử có thể đồng ý với người bất cứ cái gì, nhưng chuyện này thì không thể được. Đây là vấn đề về nhân mạch của môn phái, chưởng pháp này thuộc dạng chí cương chí dương, vô cùng cương mãnh bá đạo. Đòi hỏi người dùng phải có công lực thuần dương mới có thể sử dụng, hơn nữa nó lại tiêu hao cực kỳ kinh khủng. Cũng may nhi tử có công pháp đặc thù mới có thể miễn cưỡng duy trì. Nếu là người thường, cho dù là Võ Hoàng nếu như cố tình cưỡng chế đánh ra chưởng thứ 2 thôi là đã bị quá tổn hao công lực mà chết. Chưởng pháp này yêu cầu rất cao, không phải ai cũng học được. Với lại nhi tử đã lập lời thề với đại sư huynh, một đời này chỉ có thể đơn truyền. Xin phụ thân và mọi người hiểu cho.
Lăng Huyền Phong không có nói ngoa. Trong trận chiến vừa rồi, hắn sau khi dùng tới chưởng thứ 3 thì nội lực đã bị hút gần như sạch sẽ, đầu váng mắt hoa. Hắn e rằng nếu như Hà Thần Quang chống đỡ được tới chưởng thứ 4, e rằng tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người trong sân cũng gật đầu hiểu ý. Đây là điều dễ hiểu. Vũ kỹ này quả thực nếu như là cao thủ Võ Hoàng, Võ Đế phát ra thì uy lực nó sẽ ghê gớm đến mức nào? Lăng Huyền Phong đây là Võ Tôn thôi, khi phát chưởng ra thì ngay cả bọn họ cũng phải rợn tóc gáy. Yêu cầu của sư môn hắn cũng là chuyện thường tình. Nếu như Lăng Huyền Phong đồng ý mới là có quỷ.
- Đệ đệ ngoan! Vậy còn thanh kiếm kia?
Vu Thiên Tuyết đột nhiên hỏi. Chúng nhân đều sực nhớ tới, ánh mắt nóng bỏng trông chờ. Lăng Huyền Phong cũng không keo kiệt...
Ông!!!!!
Một tiếng kiếm ngân vang lên. Trong đêm tối mội tia quang mang sắc lạnh phát ra làm cho ai ai cũng phải rợn tóc gáy.
- Bảo kiếm! Bảo kiếm!
Kẻ si mê kiếm như Độc Cô gia chủ cùng với 3 huynh đệ Độc Cô gia ánh mắt si mê nhìn thanh kiếm đó. Chuôi kiếm nạm bảo ngọc, lưỡi kiếm thon dài, tỏa ra khí thế mãnh liệt, hoa văn hình rồng uốn lượn. Mọi thanh kiếm xung quanh đều run lên bần bật. Ai ai cũng phải cố gắng kìm chế nếu không chỉ e rằng kiếm sẽ thoát ra khỏi khống chế mất!
- Tôn nữ tế ngoan, kiếm này từ đâu đến?
Vu lão gia tử nuốt một ngụm nước bọt. Tuy lão không chủ tu kiếm pháp, nhưng kinh nghiệm chém giết đầy mình, là một người biết hàng. Vũ khí có tốt hay không, chỉ cần một ánh mắt thôi lão cũng nhìn ra. Ỷ Thiên Kiếm có thể làm cho lão khiếp sợ như vậy thì đủ biết rằng nó "tốt" đến mức nào?
- Đúng thế! Ta nhớ ngày trước ngươi cũng đeo một thanh kiếm, nhưng nó không giống như bây giờ? - Lăng Phiêu cũng nói chen vào.
Lăng Huyền Phong mỉm cười:
- Phụ thân, thanh kiếm này đích xác không phải thanh kiếm hồi trước ta dùng, mà là ở cấm địa gia tộc, Tổ Mẫu đã đưa lại cho ta. Nói đúng hơn, đây chính là thanh kiếm của Tổ Gia Gia!
- Sao? Thật ư?
Lăng Chấn cùng Lăng Phiêu khiếp sợ. Không ngờ ở cấm địa Lăng Gia lại tồn tại một tuyệt thế thần binh!
- Ngày đó ta tham gia thí luyện, Tổ Mẫu đã đưa nó cho ta, nói rằng trừ khi ta đạt Võ Tôn Lục Phẩm, nếu không thì không được dùng nó.
Lăng Huyền Phong lại nói dối. Thật ra Ỷ Thiên Kiếm dùng lúc nào cũng được. Nhưng không có thực lực tương đối, nó chỉ là một thanh kiếm sắc bén mà thôi.
Độc Cô Hàn Vân trầm giọng nói:
- Phong nhi! Lần này ngươi hiển lộ rất tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm!
- Xin gia gia chỉ giáo!
- Lần này, ngươi đã lọt vào tầm ngắm của Hoàng Đế. Nếu như là vài chục năm trước, đây chính là đại hảo sự, nhưng bây giờ... ài...
Lăng Huyền Phong tâm động:
- Độc Cô gia gia, ý người nói là sao?
- Không những ta nhận thấy, mà e rằng chính cả gia gia ngươi cùng Vu lão đây cũng đã nhận thấy. Hoàng Đế những năm gần đây, dường như đã trở thành một người khác vậy.
Lăng Chấn cùng Vu Chính Phong gật đầu đồng tình.
- Hoàng thất những năm gần đây tuy bề ngoài vẫn không thay đổi gì, nhưng mà... biết nói sao đây... Chính là... bọn họ dường như bên trong Cấm Cung đang tồn tại một cái gì đó vậy.
- Tồn tại cái gì? - Lăng Huyền Phong hồi hộp.
- Dường như đang tồn tại một thế lực nào đó đang khống chế bọn hắn vậy. Thế lực này vô cùng tà ác. Ta dám cam đoan rằng, chỉ có những lão già như chúng ta cùng với tiểu tử Thượng Quan Hùng kia nếu như tinh ý mới nhìn rõ.
Tim của Lăng Huyền Phong đập thình thình. Độc Cô gia cũng nhìn ra sự khác thường ư?
- Tôn nhi ngoan. Nếu là người khác, gia gia sẽ chúc mừng ngươi. Nhưng vì là ngươi, cho nên... ngươi hãy cẩn thận một chút. Nếu không dính họa sát thân!