Tin tức Lăng Tam thiếu gia mang một dân nữ bên ngoài về làm thị nữ làm cho Lăng Gia cảm thấy oanh động. Tam thiếu gia ngày trước cho dù hoàn khố đi chăng nữa thì cũng chỉ là gây chuyện ở bên ngoài. Nhưng lần này thì tốt rồi, trực tiếp cưỡng đoạt dân nữ con nhà lành, rồi mang về Lăng Phủ. Nhiều người lắc đầu ngao ngán, thật là hết thuốc chữa. Nhất thời cảm thấy thương xót cho số phận cô gái kia. Đúng là hồng nhan bạc mệnh, bị tam thiếu gia nhìn trúng khác gì đã tuyên án tử cho chính nàng?
Đối với chuyện này, 2 vị đại gia Lăng Phiên Hùng và Lăng Phiêu thì lại không bày tỏ ý kiến gì. Sau khi biết được Lăng Huyền Phong thực sự không đơn giản, bọn hắn sẽ không vội vàng đi kết luận, thay vào đó sẽ tra ra nguyên nhân rõ ràng. Lăng Phiên Hùng trực tiếp triệu hồi ám vệ đi theo Tam thiếu gia để hỏi. Sau khi biết kết quả, 2 người mỉm cười, hóa ra tiểu tử kia cũng biết nghĩ cho người khác. Từ đó không quản chuyện này nữa.
- ----------------------------------
- Bẩm thiếu gia, tiểu Hương đang đứng ngoài chờ ạ!
Lăng Huyền Phong nghe tiếng của Tiểu Tam thì quyết định đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài thì hắn ngẩn ra. Trước mắt hặn là một khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Tiểu Hương lúc trước mặc một bộ trường bào của người lớn có đầy vết chắp vá, có vài chỗ rách lộ ra da thịt. Mặt mày vàng vọt, gầy yếu. Tóc tai rối loạn, khô héo như lá cây. Trên mặt dơ bẩn nên không thể nhìn rõ nhan sắc, chỉ duy nhất khiến Lăng Huyền Phong chú ý là một đôi mắt to tròn thông minh. Nhưng hiện tại đứng trước mặt hắn lại là một thiếu nữ thah thuần vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài được chải gọn, tuy vẫn còn hơi khô cứng. Làn da trắng sáng như mỡ đông, đôi mắt tròn long lanh đang nhìn hắn. Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu tuy có hơi gầy vì thiếu ăn, nhưng Lăng Huyền Phong dám khẳng định chỉ cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ thì đây chắc chắn là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương.
- Tiểu Hương xin ra mắt tam thiếu gia! - Nàng chắp hai tay trước bụng rồi cúi chào hắn.
- Tiểu Hương, ngươi có biết chữ không? Đã từng đọc sách? - Lăng Huyền Phong như nghĩ ra cái gì, hỏi nàng.
- Bẩm thiếu gia, gia phu trước có làm quan trong triều, cho nên cũng được chỉ dạy một hai. Nhưng sau này gia đạo sa sút, phụ thân bị bãi chức về quê, nên.... Nói tới đấy, mắt nàng ầng ậng nước.
- Đừng khóc, đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi, ngươi phải hướng tới tương lai, rõ không?
- Tiểu Hương đã rõ, từ giờ về sau sẽ làm tiểu thị nữ của tam thiếu gia.
Phụ thân trước làm quan? Đã từng học qua chữ? Lăng Huyền Phong cảm thấy giống một người. hắn lập tức phân phó:
- Tiểu Tam, mau đem điểm tâm của thiếu gia cho nàng, tiểu Hương, lại đây ngồi cạnh ta. - Lăng Huyền Phong kéo tay nàng tới ngồi cạnh hắn ở cái bàn đá giữa sân.
Có khi nào? Mình cũng họ Lăng, hay là...? Lăng Huyền Phong cảm thấy càng có lý. Nghĩ nghĩ một lúc, hắn quyết định:
- Tiểu Hương, từ về sau đi theo thiếu gia ngươi không cần dùng cái tên cũ nữa.
- Dạ! Vậy tiểu nữ xin thiếu gia ban tên. - Tiểu Hương vừa ăn điểm tâm, nghe tới đây dừng lại thì ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
Lăng Huyền Phong mỉm cười:
- Từ nay trở đi, ngươi sẽ được gọi là Lăng Thần. Trong Lăng Gia sẽ không có ai được khi dễ ngươi. - Hắn ôm nàng vào trong lòng mà kiên định nói.
Tiểu Hương, từ bây giờ gọi là Lăng Thần, ở trong lòng hắn mà run rẩy không ngừng, nước mắt chảy ra. Từ bây giờ nàng sẽ mãi mãi là người của thiếu gia, chỉ thuộc về một mình thiếu gia mà thôi.