Lăng Huyền Phong không nhanh không chậm lần theo dấu vết của mấy tên khất cái. Dù gì hệ thống cũng đã khóa chặt bọn hắn lại, trừ khi bọn chúng vượt quá tầm cảm nhận 30 dặm, nếu không cho dù bọn hắn thả bao nhiêu cái rắm, hệ thống cũng sẽ biết được.
- Thiếu gia! Bọn chúng dừng lại ở Đông thành!
- Ồ? Đông thành sao? Xem ra Tổng đà của họ cách đây không xa.
Không nhanh không chậm đuổi đến nơi, lần này trước mặt Lăng Huyền Phong có 8 tên khất cái! Hầu Dã Minh nhanh chóng mách lẻo:
- Sầm lão! Ba Ách huynh! Chính là bọn họ!
Lão già họ Sầm mặc áo tơi đã cũ đang nhâm nhi bầu rượu, bên cạnh là Ba Ách - một nam tử mặt mày khắc khổ, khuôn mặt giống lão Sầm như đúc đang cầm một cái tẩu thuốc, xem ra là 2 cha con, phía sau họ là 2 tên ăn mày lạ mặt, giống như đệ tử vậy. Không hiểu sao Hầu Dã Minh nói rất to nhưng lão Sầm dường như không nghe thấy, vẫn chăm chú uống rượu. Còn Ba Ách thì nhìn đám Lăng Huyền Phong với chút đề phòng. Hầu Dã Thông nói:
- Huynh quên là lão Sầm này bị điếc hay sao? Ba Ách huynh! Giúp bọn đệ đuổi chúng đi với!
Ba Ách gật đầu, cầm tẩu thuốc đi tới. Lý Mục xông lên phía trước nói:
- Các ngươi là người của Cái Bang? Tốt! Mau đưa chúng ta đến gặp bang chủ của các ngươi!
Ba Ách rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó phả ra một làn khói xám, trông cực kỳ phê, rồi hắn mở miệng:
- .... A Ba Ba Ba! Ba Ba Ba! Ba! Ba Ba Ba Ba!....
Lăng Huyền Phong xém chút ngã ngửa. Con bà nó, hóa ra là một kẻ câm. Ba Ách thấy vẻ mặt đối phương có chút quái dị, liền vung tẩu thuốc đánh tới:
Vù Vù Vù Vù! Vù!
Lý Mục nhẹ nhàng tránh né được thế công, cười cười:
- Cũng chỉ là Đại Võ Sư Bát giai mà thôi, ngươi quá yếu!
Nhớ lời thiếu gia dặn là không được hạ sát thủ, Lý Mục tùy tiện vung ra một chưởng, Ba Ách bị đánh bật ra phía sau. Lập tức hắn vùng dậy:
- Ba Ba Ba Ba Ba Ba! Ba Ba Ba!
Hắn lảo đảo chạy về phía lão Sầm lay lay vài cái. Lão Sầm liền hỏi:
- Có chuyện gì?
Ba Ách mếu máo vung vung cái tẩu thuốc làm vài thủ thế, Lão Sầm nói:
- Gì? Có đứa bắt nạt ngươi? Rồi ngươi.... Ui da!!!
Lão Sầm đột nhiên rú lên một tiếng hai tay ôm đùi nhảy tưng tưng trên mặt đất.
- Tên nhóc trời đánh! Ngươi tính đốt chết cha ngươi hả?
Hóa ra Ba Ách vung vẩy tẩu thuốc, không cẩn thận làm rơi tàn thuốc vào đùi lão Sầm. Lăng Huyền Phong ôm mặt: Đây là người Cái Bang ư? Sao trông giống gánh xiếc thế này?
Lão Sầm nghiêm mặt nhìn Lý Mục:
- Là ngươi khi dễ nhi tử ta?
Lý Mục nói:
- Thì làm sao? Các ngươi là người động thủ trước, bây giờ lại định hưng sư vấn tội?
Lão Sầm ngoáy tai:
- Gì? Gì? Ngươi nói... ngươi nợ ta tiền hả? Được rồi.. được rồi, đánh ngươi mấy cái rồi thu tiền sau.
Lý Mục trợn mắt: Kháo! Lão già vô liêm sỉ kia, lão tử nợ ngươi tiền lúc nào? Lăng Huyền Phong hô:
- Đừng nói nhảm nữa! Đánh cho lão một chập rồi tính!
Lý Mục cười lạnh bẻ bẻ khớp ngón tay răng rắc. Lão già này tu vi yếu hơn mình không nói lại còn say rượu nữa.
Bốp! Bốp! Bốp! Chát! Chát!
Không một chút nể mặt người già, Lý Mục cứ thể đánh cho lão Sầm thành đầu heo. Đại Võ Sư thì saoo? Gặp Võ Vương cũng chỉ còn nước tắt điện!
- Dừng tay!
Một giọng nữ nhân vang lên. Lăng Huyền Phong ra hiệu cho Lý Mục dừng lại. Ở một góc tối, một nam một nữ đi ra. Hầu Dã Minh trông thấy thế liền giống như bắt được cọc rơm cứu mạng, liền chạy tới:
- Hoàng Chấn Sóc trưởng lão, Hoàng Diễm Ngưng đại tỷ, mau cứu mạng!
Bất ngờ, Hoàng Chấn Sóc túm lấy Hầu Dã Minh, táng cho vài cái bạt tai rồi ném hắn xuống trước mặt Lăng Huyền Phong, rồi nói:
- Thật không có ý tứ, để công tử chê cười rồi.
Lăng Huyền Phong nhún vai:
- Không có gì, dù sao mục đích của ta muốn đã đạt được.
- Không hiểu công tử muốn tìm môn nhân Cái Bang chúng ta có việc gì?
- Chuyện này ta muốn đích thân nói với bang chủ các ngươi, yên tâm, ta không có ác ý.
Hoàng Diễm Ngưng nói:
- Công tử muốn gặp bang chủ của chúng ta cũng được, nhưng mà...
Nói xong, nàng nhìn Hoàng Chấn Sóc, hai người đồng thời gật đầu, sau đó bất ngờ tấn công
- Ha!
Hoàng Diễm Ngưng rút ra một cây trường bổng, vụt ngang một phát, còn Hoàng Chấn Sóc cúi người làm thủ thế giống như một con dã thú, phi thân tới.
- Lớn mật!
Lý Mục cả kinh, muốn ra tay ngăn trở. Nhưng đối phương không ngờ lại là hai tên Võ Tông! Hắn có muốn ngăn trở cũng không kịp.
- Ha ha ha! Tới tốt!
Lăng Huyền Phong cười lớn, nhảy lên, dùng chân gạt đi thủ trảo của Hoàng Chấn Sóc, đồng thời tay phải giơ lên đỡ lấy gậy của Hoàng Diễm Ngưng. Hai người vẻ mặt ngưng trọng. Không ngờ vị công tử trông giống một văn sĩ nhu nhược kia lại là một cao thủ! Tuy nhiên bọn họ không chút sợ hãi, Hoàng Diễm Ngưng lần này lại dùng gậy quét xuống dưới chân, còn Hoàng Chấn Sóc thì dùng chân tấn công phía trên. Lăng Huyền Phong muốn vận động một lát nên không ra đại chiêu, chỉ nhàn nhã đón đỡ. Không cần biết hai người phối hợp nhuần nhuyễn đến đâu, chiêu thức hiểm đến mức nào, hắn vẫn chỉ nhàn nhã dùng một chân và một tay đón đỡ, nhưng không tấn công lại.
- Thôi! Dừng lại!
Hoàng Chấn Sóc lên tiếng. Trong lòng hắn khổ không nói lên lời. Hai huynh muội chúng ta dùng sức chín trâu hai hổ tấn công lâu đến như vậy, thế mà đối phương đến thở gấp cũng không có, một giọt mồ hôi cũng không chảy. Còn đánh đấm làm gì nữa?
- Công tử tuổi trẻ tài cao, huynh muội chúng ta bái phục.
- Không có gì, hai người các ngươi cũng không tồi.
- Công tử muốn gặp bang chủ chúng ta, chuyện này e rằng...
- Có chuyện gì sao?
Hoàng Chấn Sóc thở dài:
- Hay là để tổng đà chủ chúng ta nói chuyện với công tử đi.
- Được, dẫn đường đi.
Hoàng Chấn Sóc gật đầu, ra dấu xin mời. Trước khi đi, hắn quay lại nói với đám Hầu Dã Minh:
- Phạt các ngươi quỳ 1 canh giờ ở Tổ Điện, sau này chúng ta sẽ tính sổ tiếp.
Đám Hầu thị huynh đệ ủ rũ, ra hiệu cho lão Sầm rồi cùng kéo nhau bỏ đi.