- Hai người các ngươi sao lại bầm tím hết cả mặt mũi thế này?
Mục Phi Yên thấy hai người khoác tay nhau đi về, mặt mũi lem luốc, bầm tím khắp nơi, y phục rách rưới, trông chẳng khác gì hai tên khất cái, liền chạy tới lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì! Nam nhân luận võ! Trong lúc đánh nhau vô tình lỡ tay! Nàng yên tâm.
- Hừ! Ta không rảnh để ý các ngươi nữa! Thân là đại tướng quân uy phong một cõi, dưới trướng thủ hạ mấy chục vạn, vậy mà bây giờ trông có khác gì dân chạy loạn không hả?
- Hề hề! Phi Yên à, ta về thay y phục, tắm rửa một lát! He he! - Biết lão bà tương lai của mình sắp nổi bão, Lăng Chấn Đông kiếm cớ chuồn.
- Khụ khụ! Đệ cũng vậy! - Lăng Huyền Phong chạy trối chết.
- Tam đệ đứng lại, tẩu tẩu có lời muốn nói! - Mục Phi Yên kéo Lăng Huyền Phong lại, cười như không cười nói.
- Ặc! Đại tẩu có gì chỉ giáo?
- À, cũng không có gì, chẳng qua hôm trước thấy Lăng tam thiếu uy phong lẫm liệt, hôm nay tẩu tẩu muốn "luận bàn" một chút.
Mục Phi Yên cố tình nhấn mạnh hai chữ "luận bàn". Lăng Huyền Phong nuốt nước bọt:
- Khụ! Đại tẩu nói đùa! Tiểu đệ cũng chỉ là múa may vài chiêu, làm sao dám so tài với đại tẩu. Để hôm khác nha!
- Không được! Ngay tại đây luôn! Dù sao cũng chưa vào thành, nơi này cũng trống trải!
- Ách! Hôm nay đệ với đại ca vừa luận võ xong, có chút mệt mỏi, tẩu tẩu xem...
- Không bàn cãi gì cả! Đấu luôn!
- Tẩu.... đại tẩu không nói lý a!
- Ngươi có bao giờ thấy nữ nhân nói lý chưa? - Mục Phi Yên trợn mắt.
- Ta... - Lăng Huyền Phong tắt tiếng, quay sang nhìn đại ca mình cầu cứu. Lăng Chấn Đông thì quay đầu ra chỗ khác, giả vờ cảm thán:
- Ai nha! Thời tiết hôm nay thật đẹp! Trăng thanh gió mát à nha!
Đang buổi sáng mà còn có trăng? Lão đại ngươi giả vờ cũng phải hợp lý một chút chứ? Lăng Huyền Phong thầm phỉ báng.
- Đại tẩu! Thế này không tốt đâu a! Chúng ta....
Vút!!!
Chưa kịp nói hết lời, một mũi tên tựa lưu tinh bắn thẳng về phía Lăng Huyền Phong.
- Sặc! Tẩu tẩu hạ thủ lưu tình a! - Lăng Huyền Phong vừa hét vừa né.
- Đánh xong rồi nói! - Mục Phi Yên nhanh chóng lắp thêm một mũi tên. Một đạo lưu tinh khác lại phóng đi
Oành!!!
Lăng Huyền Phong lại né, mũi tên cắm vào mặt đất, nổ tung, tạo ra một cái hố sâu gần hai mét!
- Thằng ngốc! Đánh đi! Nàng ta là người có tên trong Quần Hiệp Bảng a! - Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
- Đại tẩu! Vậy thì đệ đắc tội rồi!
Ầm!!
Lại một mũi tên nữa phóng ra, vẫn không trúng, mặt đất lại có thêm một cái hố. Lăng Huyền Phong cố gắng tiếp cận, nhưng tốc độ lắp tên của Mục Phi Yên rất đáng nể, cực kỳ nhanh chóng, mỗi lần hắn định tiếp cận thì lại phải chật vật né tên. Hai người cứ thế một bên bắn tên, một bên thì né. Lăng Chấn Đông đứng ngoài tìm một tảng đá, phủi bụi ngồi xuống nhìn lão bà đại triển thần uy.
Một lúc sau, Mục Phi Yên với tay rút tên, nhưng bó tên không còn cái nào. Lăng Huyền Phong được thế lao tới. Đúng lúc này:
- Dừng! Ta chịu thua!
Mục Phi Yên cao giọng nói. Lăng Huyền Phong giữa chừng phanh gấp, trố mắt ra nhìn:
- Như vậy cũng được hả?
Lúc này, hệ thống lên tiếng xác nhận:
- Như ta đã nói ngày trước, không quản biện pháp gì, chỉ cần đối phương chịu thua, hoặc bị ngươi đánh bại, hoặc là giết, coi như nhiệm vụ hoàn thành!
Quả nhiên con số người bị đánh bại đã nảy lên 7/32. Lăng Huyền Phong thu công, nói:
- Đại tẩu quá khen! Vừa rồi...
- Ngươi có sơ hở!
Mục Phi Yên thừa cơ đạp một phát, Lăng Huyền Phong không đề phòng bị lã ngăn ra, chưa hết, Mục Phi Yên nhảy tới tung một quyền vào bên mắt nguyên vẹn của hắn.
Phịch! Hự!
Lăng Tam thiếu chỉ biết bi phẫn hét:
- Sao tẩu nói là mình đầu hàng cơ mà!
- Vậy mà ngươi cũng tin? Bây giờ chịu thua chưa?
- Tẩu không nói đạo lý!
- Ngươi thấy nữ nhân nói đạo lý bao giờ chưa?
- Ặc...
Không còn gì để nói, Lăng tam thiếu cúi đầu, hai con mắt sưng húp, chỉ nhìn thấy một đường thẳng mà thôi. Lúc này Mục Phi Yên đi tới véo lỗ tai Lăng Chấn Đông.
- Ái! Ta đã làm gì sai?
- Còn không nói làm gì sai? Đường đường là một đại tướng quân uy phong lẫm liệt, hôm nay lại bị đệ đệ của mình đánh cho thành đầu heo. Ngươi có thấy mất mặt không hả?
- Ặc! Lão bà! Chỉ là luận bàn thôi mà?
- Luận bàn? Ta tin ngươi thì có quỷ! Nhìn bộ dạng của ngươi rõ ràng là bị người đánh, lại còn chống chế là luận bàn hả? Ta khinh! - Mục Phi Yên khinh thường.
- Hề hề! Chẳng phải có lão bà nàng vừa báo thù giúp ta hay sao?
- Im miệng! Sau này phải tăng cường tu luyện cho lão nương! - Mục Phi Yên ngón tay xoắn một góc 180 độ.
- Ái ui!
Lăng Huyền Phong cười khổ. Thì ra lão bà đi xả hận cho lão công. Móa! Bản thiếu gia bị oan!
Một màn tấu hài "nương tử báo thù cho lang quân" theo tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Lăng đại công tử cứ như vậy mà kết thúc. Nạn nhân là Lăng tam thiếu có uất ức nhưng không dám làm gì. Người ta là đại tẩu tương lai của ngươi a! Ngươi dám báo thù sao?