Lãnh U U đẹp, nhưng tính cách của nàng quá đạm bạc cùng lạnh lùng, Lâm Xung không thích.
Cho nên trong lòng hắn bấy giờ, Lãnh U U chỉ là bàn đạp để cho Lâm Nguyệt nhìn rõ thực lực của mình, thậm chí, hắn càng mong muốn Lãnh U U mạnh hơn một chút, kéo dài trận đấu thì càng tốt.
“Lâm Nguyệt, ta sẽ để cho nàng nhìn rõ, ta là một con rồng, không phải một con giun có thể so sánh.” Trong lòng hắn, Lâm Thiên chỉ là một kẻ giẫm phải vận cứt chó mà thôi, nào có thiên phú như hắn. Có thể Lâm Thiên tạm thời mạnh hơn hắn bây giờ, nhưng sau này hắn nhất định sẽ đuổi kịp, dẫm đạp dưới chân.
Cho nên nói, những kẻ ngu luôn nghĩ rằng thế giới này ai cũng ngu như hắn, Lâm Xung là một điển hình.
“Ngươi là nữ nhưng không có nghĩa là ta sẽ nương tay, nhắc nhở trước để ngươi đừng nói ta thô bạo với nữ nhân.” Lâm Xung lột bỏ áo choàng, bớt lên khán đài nhìn Lãnh U U.
“Ngươi nói nhiều quá.” Lãnh U U âm trầm.
Nàng ghét nhất là những kẻ khinh thường nữ tính, cho nên đối với Lâm Xung cũng không cho bộ mặt tốt.
“Tốt, tới đây.” Lâm Xung kinh ngạc, quả nhiên không chịu nói nhiều quá hai câu, nữ nhân này thật không phải loại hắn thích.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng thực tế hắn đã chuẩn bị từ trước, vừa dứt lời lập tức phóng đến, một chưởng cứng rắn tựa như thạch hóa, vỗ lên cơ thể mỏng manh của Lãnh U U.
“Thiên Sơn Quyền.”
Nàng kinh ngạc, quả không hổ là Bát Trọng Tôi Thể, tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy. Chưởng lực mạnh như thế này, nàng không dám đón đỡ, một cái xoay người lùi ra bảy tám bước.
“Tốc độ không tệ.” Lâm Xung kinh dị, một cái mới vào Thất Trọng không lâu lại có thể né được bảy thành thực lực của hắn, người hắn không biết thì thôi, hắn là người trong cuộc làm sao lại không hiểu, một quyền này của hắn đừng nói Thất Trọng sơ kỳ chính là Bát Trọng sơ kỳ bình thường cũng khó tránh được, chỉ có thể chính diện chống đỡ.
Lãnh U U hàn khí toàn thân bộc phát, cơ thể Linh m Đế Lục điên cuồng vận chuyển, mặc dù tu vi của nàng hạn chế công pháp phát huy không được một phần tỉ nhưng mà Thần Giai cũng là Thần Giai, nháy mắt bộc phát cũng đủ nàng chiến một trận bới Bát Trọng sơ kỳ.
“Không thể nào, bí pháp tăng thực lực.” Tất cả mọi người điều kinh ngạc, vốn tưởng Lãnh U U tu luyện đã khiến họ kinh ngạc hết sức, không ngờ nàng còn biết bí pháp tăng lên thực lực.
Bí pháp là một loại công pháp còn trân quý hơn tâm pháp cùng vũ kỹ, mà những loại tăng lên chiến lực càng là cao cấp nhất. Giá trị không phải một cái Trang Trấn nho nhỏ có thể có được.
Tất cả mọi người lúc này điều nhìn về phía Lâm Thiên, giờ phút này không ít người đã bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại trược kia Lâm Thiên bảo vệ Lãnh U U đánh trọng thương Lâm Côn, lại thêm trưởng lão hội của họ không minh bạch bị thiếu niên này đánh bầm dập, nhiều người đều có suy nghĩ riêng.
“Xem ra Lãnh U U bị Lâm Thiên yêu thích cho nên không tiết tặng cho bí pháp, công pháp cao cấp.”
“Đúng vậy, nếu không nàng làm sao có thể trong một đêm mạnh như vậy, nhất định là bảo vật trên người Lâm Thiên mà ra.”
“Nha, ngươi nói có lý.”
Một đám tộc nhân cùng bọn trưởng lão hầu như đều có suy nghĩ riêng, đương nhiên vẫn có một điểm chung, Lâm Thiên chính là di động bảo khố, chỉ cần bắt được hắn moi ra hết liền có thể một bước lên mây, nhưng mà … ở đây ai dám.
Chỉ nói riêng thực lực của hắn, Tôi Thể Đỉnh điều bị hắn giải quyết trong vài chiêu, trừ khi lão tổ xuất quang, không thì ở đây ai chịu nổi một quyền của hắn.
“Hừ, bí pháp thì đã sao, cũng không thoát khỏi vận mệnh thua cuộc.” Lâm Xung cười gằn, hắn cũng là người có kỳ ngộ, làm sao mà không có chút bảo bối.
Trong tay hắn nắm ra một thanh đại đao dài hai mét, nhiễm đỏ như máu, phù văn như kiến bò khắp thân kiếm, nhìn vào cực kỳ quỷ dị.
“Nhị Phẩm Binh Khí: Huyết Tử Đao.”
“Đây là ta chiếm được trong một lần kỳ ngộ, vốn ta dành làm lá bài tẩy thi đấu ở Linh Vạn Các. Nhưng ngươi, đã có tư cách để ta sử dụng, vui mừng đi Lãnh U U.”
Lâm Xung kiêu ngạo cười lớn, tựa như chiến thắng đã thuộc về mình.
“Tiểu tử, bắt lấy nàng, ta sắp sắp xuất quan, ngươi cần phải dùng nàng đe dọa Lâm Thiên, kéo dài thời gian.”
Lâm Xung trong đầu vang lên một âm thanh, hắn từng gặp qua lão tổ Lâm gia nên cũng biết đây là lão tổ truyền âm mật, trong lòng ngoại trừ kinh hãi ra chỉ còn lấy kinh hỉ.
“Lãnh U U, mau thúc thủ chịu trói, giao ra bí pháp, ta niệm tình đồng tộc tha cho ngươi khỏi chết.”
Hắn cười như điên, chỉ cần lão tổ xuất thủ, Lâm Thiên nhất định phải chết, lấy tư chất của hắn lão tổ nhất định sẽ gả Lâm Nguyệt cho hắn để giữ chân hắn lại cống hiến cho gia tộc, ngươi nói làm sao hắn không vui cho được.
“Lãnh U U, nhanh chóng giải quyết.” Lâm Thiên trên đài lúc này cũng nghiêm túc, nhắc nhở nàng.
“Vâng, sư huynh.” Nàng trả lời.
Lập tức trong tay nàng hiện ra một thanh kiếm, hàn khí lập tức kinh khủng dân cao, toàn bộ gạch đá dưới chân nàng điều bị đóng băng, ngay cả ruồi muỗi bay giữa không trung điều kết bằng hoàn toàn.
Kinh khủng hàn khí không những bao phủ khán đài, mà cả người bên ngoài cũng cảm nhận được lạnh lẽo, mọi người không ngừng nuốt nước bọt, rốt cuộc là cực phẩm binh khí như thế nào mới có thể mạnh mẽ như vậy.
Lâm Xung khó tin, dù là của Huyết Tử Đao cũng nhanh chóng bị hàn khí kết thành băng, cơ thể huyết mạch bị cổ hàn khí này tác động, khiến cho hắn đều động chân khí cũng gặp trở ngại. Hắn không hiểu được, từ lúc nào, một cái Thất Trọng có thể làm đến mức này.
Lãnh U U hàn kiếm trong tay khẽ động, lập tức vô số băng điêu hình thành, tựa như mũi tên bắn thẳng về phía kẻ địch.
“Không, ta không thể thua.” Lâm Xung phun ra một ngụm tiên quyết, toàn lực vận chuyển linh lực chống lại hàn khí, cầm trong tay Huyết Tử Đao liều chết xông lên.
Băng điêu mặc dù mạnh, đối phá Ngũ Trọng, Lục Trọng còn có thể, nhưng muốn đối phó Lâm Xung tu vi Bát Trọng vẫn là rất khó khăn, số lượng nhiều đi nữa, cũng chỉ làm hắn chậm lại một hồi.
“Đoạt Linh Tiên Kiếm.”
Lâm Xung đưa kiếm chém hết băng điêu trước mặt, lập tức, một cỗ đau đớn ập đến, từng dòng máu đỏ từ lòng ngực hắn chảy ra.
Lãnh U U nhân lúc hắn phá hủy băng điêu, dùng một chiêu yếu nhất trong Linh m Đế Lục đâm thủng ngực hắn, mặc dù không giết được hắn ngay tức khắc, nhưng cũng rất nhanh thôi.
“...”
Lãnh U U đạp bay thân thể trọng thương Lâm Xung ra xa, hàn kiếm trong tay nàng biến mất, có chút thở dốc đứng đó nhìn tất cả tộc nhân Lâm gia.
“Các ngươi mãi mãi đừng quên ngày này, cái ngày mà tên phế vật các ngươi khinh thường, đã chứng minh các ngươi còn không bằng cả phế vật.”
Nàng nói ra, lập tức dẫn phát vô số tộc nhân còn kinh ngạc trong cái thua nhục nhã không thể tin được của Lâm Xung hồi tỉnh, lời nói của nàng như từng cái tát vào mặt họ, người mà họ gọi là phế vật bây giờ đã có thể đánh bại đệ nhất thiên tài Lâm Gia, còn bọn hắn, được sao.
“Còn các ngươi, giữ mạng cho tốt, ta sẽ tới lấy.” Nàng nhìn qua đám trưởng lão, bình thản nói.
Lâm Tiếu cùng đám người trong lòng khủng hoảng.
Nếu là trước kia Lãnh U U nói như vậy, bọn họ chỉ xem như trò cười, sẽ ra tay dạy cho nàng một bài học, nhưng bây giờ thấy rõ thiên phú của nàng, nói không chừng thật có ngày nàng đột phá Linh Nguyên tìm món nợ cũ, cả đám người ở đây có ai là đối thủ.
Họ thậm chí rất muốn ra tay tiêu diệt nàng từ trong trứng nước nhưng tên sát thần Lâm Thiên vẫn ngồi ở đây, Lâm Côn dám khiêu khích nàng đã bị hắn dẫm bẹp, bọn hắn còn không dám thử đo lường giới hạn của hắn ở đâu, một khi hắn điên lên giết, thì chỉ là số khổ.
“Lâm Thiên, đỡ ta.” Lãnh U U đi tới trước mặt, vô lực ngã vào lòng hắn.
Linh m Đế Lục là Thần Giai công pháp, dù nàng chỉ có thể thôi thúc một phần tỷ sức mạnh của nó nhưng cũng đủ nàng tiêu hao hết toàn bộ chân khí, cộng thêm thanh hàn kiếm kia là Huyền m Thần Thạch hình chiếu trong người nàng, chính là tốn hai chân khí chống đỡ tạo ra, dù có lã Thần Thể nhưng vẫn là quá sức với nàng.
“Đinh, nhiệm vụ - Đăng Quang hoàn thành.”