Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi

Chương 36: Chương 36





Du Hàn nghe vậy vội vàng kéo nhẹ áo Lục Phong một cái rồi nhỏ giọng nói: "Này, cậu nói vậy con bé hiểu nhầm thì sao."
Lục Phong vừa cười xấu xa vừa hỏi lại: "Hiểu nhầm? Không phải sự thật là như vậy à?"
"Cậu, cậu..." Du Hàn nghe vậy không biết phản bác thế nào chỉ biết lặp đi lặp lại chữ "cậu".
"Đây là chồng anh? Vậy anh Lục Phong thì sao?" Du An bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu cô bé không biết vì sao lại có phần lo lắng.
Du An nói vậy là vì cách đây 6 năm, Lục Phong đã khẳng định với cô bé anh chính là chồng của Du Hàn.
Chuyện này cụ thể như thế nào thì phải ngược dòng thời gian quay về 6 năm trước.
Lục Phong (14 tuổi), Du Hàn (14 tuổi) và Du An (7 tuổi).
Trường Tiểu học K
"Du An sao cháu còn chưa về?" Bác bảo vệ ân cần hỏi cô bé.
Du An ngoan ngoãn, lễ phép mà trả lời: "Dạ cháu đợi anh cháu đến đón."
"Vậy cháu vào đây ngồi đợi, đứng như thế mỏi chân lắm."
"Dạ, cháu cảm ơn ạ."
Dứt lời cô bé tiến đến cái ghế rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi anh tới đón.
Ít phút sau, hai cậu thiếu niên rạng ngời tiến lại chỗ Du An.

Cô bé nhận ra ngay, một người là anh trai cô bé còn người kia hẳn là bạn của anh trai.

"Anh Du Hàn, em ở đây, em ở đây." Du An vừa vẫy tay vừa gọi lớn.
Du Hàn bên này thấy vậy cũng liền mỉm cười một cái rồi vẫy tay lại với Du An.
"Cháu chào bác, anh cháu tới đón cháu rồi." Cô bé lễ phép nói một tiếng với bác bảo vệ.
Dứt lời, Du An liền lập tức chạy nhanh đến chỗ Du Hàn và Lục Phong.

Cô bé vừa mới chạy đến nơi đã lên tiếng trách móc: "Tại sao hôm nay anh lại đón em trễ vậy?"
Du Hàn gãi gãi đầu, cười nói: "Anh cũng không phải cố ý đâu.

Chỉ là vì anh đi ăn với bạn quên canh giờ nên mới trễ thời gian."
Trước khi đến đón Du An, Lục Phong và Du Hàn có đi qua một quán chè.

Vì trời nắng nóng đồng thời cũng tiện đường nên hai người quyết định nán lại ăn chè rồi mới đi đón Du An.

Kết quả là trễ giờ lúc nào không hay.
"Vậy phần của em đâu? " Du An vừa xoè tay ra vừa nói.
"Hả? Phần gì?"
"Anh nói anh vừa mới ăn chè.

Vậy thì chè của em đâu?" Du An dùng giọng điệu vừa trêu đùa vừa bướng bỉnh mà chất vấn Du Hàn.
Du Hàn nghe em gái chất vấn vậy thì chỉ biết gãi đầu.
Sau đó cậu mới lập tức xin lỗi: "Haha, anh xin lỗi.

Anh quên mất, em đứng đây với anh này nhé.

Anh đi mua ngay đây." Du Hàn vừa lấy tay chỉ vào Lục Phong vừa nói với Du An.
"Em chỉ....." Du An chưa kịp nói hết câu thì Du Hàn đã chạy mất dạng, không còn thấy bóng dáng.
Thật ra Du An chỉ muốn trêu anh của cô bé một chút.

Vậy mà anh ấy thật sự chạy đi mua chè luôn rồi.
Vậy nên Du An chỉ đành đứng chờ cùng người bạn này của anh trai.

"Anh tên là gì vậy?" Du An ngoan ngoãn, lễ phép hỏi Lục Phong.
"Lục Phong." Không hơn không kém, anh chỉ trả lời cụt ngủn tên anh như vậy.
Cách nói chuyện có vẻ rất bất lịch sự thế này cũng chẳng khiến Du An để bụng.

Cô bé không quan tâm mà chỉ tiếp tục bắt chuyện: "Vậy anh là bạn của anh em hả?"
Mặc dù Du An biết rõ người này chắc chắn là bạn của anh trai.

Nhưng cô bé vẫn hỏi, đơn giản là vì cô bé muốn bắt chuyện với Lục Phong.
Du An chờ mãi cũng không thấy Lục Phong gật đầu cũng như chẳng thấy anh đáp lời.
Mãi một lúc sau Du An mới nghe Lục Phong lên tiếng trả lời.

Không biết vì lí do gì mà bây giờ giọng anh bỗng dưng nghiêm túc, trịnh trọng lạ thường, anh nói: "Không, anh không phải là bạn của anh trai em.

Anh là chồng của anh ấy."
Dĩ nhiên lúc bấy giờ Du An chẳng hiểu những gì Lục Phong vừa nói.
Nhưng cô bé vẫn cảm nhận được anh Du Hàn có lẽ rất đặc biệt với anh Lục Phong.

Còn đặc biệt như thế nào thì cô bé lúc đó hoàn toàn không hiểu được.
Du An nghĩ ngợi hồi lâu định lên tiếng hỏi Lục Phong những lời anh vừa nói có ý nghĩa gì.

Nhưng cô bé chưa kịp lên tiếng thì Du Hàn đi mua chè đã về.

Du Hàn xách ly chè trên tay chạy lại chỗ Du An và Lục Phong.
Nhìn thấy Du Hàn, Du An lập tức nói tiếp lời nói còn dang dở lúc nãy chưa kịp nói: "Em chỉ đùa anh thôi, vậy mà anh lại ngốc đến mức coi là thật."
Du Hàn nghe vậy vừa đưa ly chè cho Du An vừa nói: "Chè cũng đã mua rồi, em cầm lấy về nhà ăn.

Chúng ta về thôi."
Du Hàn nói xong với Du An cũng liền quay qua nói chuyện với Lục Phong: "Về thôi."
Lục Phong cười dịu dàng với Du Hàn xong mới đáp "ừm" một tiếng.
Quay trở lại hiện tại, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng Du An vẫn còn nhớ như in lời tuyên bố trịnh trọng năm đó của Lục Phong.

Mặc dù cô bé vẫn chưa thể hiểu được hoàn toàn những gì mà năm đó Lục Phong nói.
Nhưng ngay sau khi nghe thấy một người đàn ông lạ tự nhận là chồng của Du Hàn, cô bé bỗng dưng cảm thấy hơi lo cho Lục Phong.
Chưa đợi Du An thương xót xong cho Lục Phong thì đã nghe Du Hàn lên tiếng: "Em nói gì vậy? Đây là anh Lục Phong mà."
Du An lập tức "ồ" một cái rồi quay qua nhìn Lục Phong.

Du An lập tức vui vẻ nghĩ ngợi: "Hoá ra anh Lục Phong không khác gì 6 năm trước, vừa gặp cô bé thì liền giới thiệu bản thân một cách kì lạ như vậy.".