Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 9-2: Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu




9.2

Cô bị ánh mặt trời chói chang buổi sớm đánh thức. Vô thức lấy tay che mắt, mới phát hiện cả người mình từ trên xuống dưới không có một mảnh vải nào. Không có quần áo, không có chăn mền, trần như nhộng, cơ thể cong thành hình chữ “弓” nằm nghiêng bên phải, một tay khoát trên lưng, tay kia tùy tiện đặt trên sườn mặt, mái tóc thì trải ra hình rẽ quạt– rõ ràng có người nhân lúc cô ngủ bày ra cái tư thế kiểu này.

Thế này thật là quái đản quá đi! Cô hoảng sợ trở mình ngồi dậy. Phát hiện Tạ Đắc ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn cô, không nói tiếng nào, trên người mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, chắc là mới tắm táp xong đây. Vẻ mặt thì mờ mịt, ánh mắt mơ màng như đang nhớ lại chuyện nào đấy.

Cô nhảy xuống giường nhặt cái chăn che trước ngực, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì đây?” Cô xoa xoa cánh tay đang nổi hết da gà, không nhịn được mắng cậu: “Mở điều hòa thấp như thế, không biết tôi sẽ bị lạnh hả?” Không nghĩ tới chỉ với mấy cử động đơn giản thế này lại làm cô đau nhức hít sâu một hơi khí lạnh, cô không muốn nhìn trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu vết bầm do hôn để lại, vội chạy trốn ngã nhào nằm trên giường, cả người cùng cái đầu chui hết vào trong chăn.

Cảm giác chỗ bên cạnh có người nằm xuống, cô cứ đưa lưng về phía cậu nhắm mắt lại. Đối phương kéo chăn cô, bị cô đè lại, “Đóng rèm cửa sổ lại.” Nói xong ngáp một cái. Cô mệt giống như cả đêm không ngủ, không có một chút sức lực nào. Mũi bị nghẹt, có xu hướng cảm lạnh rồi.

Rèm cửa sổ được kéo lại, ánh sáng trong phòng trong phút chốc tối đi. Cô ló đầu ra, đổi một tư thế thoải mái, ổ chăn ấm áp lại khiến cô mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Tạ Đắc ôm chặt cô từ phía sau, một lần lại một lần gọi tên cô, “Tân Ý, Tân Ý — “

“Ừm?” Cô mơ mơ màng màng đáp lại một câu.

“Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế này, cảm giác như đang nằm mơ...” Cậu là đang vui sướng như vậy, vui sướng làm cậu cảm thấy sợ hãi, lo lắng một khi mở mắt ra nó sẽ không còn.

“Ờ.” Cô vô phương ngăn cậu thì thầm lải nhải bên tai mình, đành phải thuận miệng đáp cho có lệ. Cô lại ngửi được mùi hương đó trên người cậu, mùi hương nồng nàn mà rõ rệt quan quẩn chóp mũi cô, khiến tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Mùi hạnh nhân! Trong đầu chợt lóe tia sáng, cô bỗng nhiên nghĩ đến. Đúng vậy, chính là mùi hạnh nhân! Vấn đề khó khăn quấy rối cô suốt mấy tháng được giải quyết dễ dàng, cô có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Thấy cô đang ngây người, hoàn toàn không chú ý đến lời cậu nói, Tạ Đắc giận dỗi, “Rốt cuộc em có hiểu không vậy?” Cậu vừa nói vừa ra sức lắc lư người cô.

Tân Ý Điền bị cậu lắc đến toàn thân sắp muốn rã ra, nhất thời phát hỏa, quát vào mặt cậu: “Cậu vui sướng chưa đủ hay sao? Tôi sắp chết rồi nè! Nếu cậu không để yên cho tôi ngủ, tôi chết liền cho cậu xem!”

“Xin lỗi.” Cậu nhận lỗi chẳng hề có thành ý, vùi đầu vào hõm cổ cô rì rầm: “Không phải tôi cố ý...” Cậu dường như rất thích động tác này, liếm mút một đường từ bên gáy đi xuống.

Tân Ý Điền nhận ra được động tác nguy hiểm này, trở tay ngăn miệng cậu, dời sự chú ý của cậu, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Cậu với tay lấy đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường, “Chín giờ năm mươi lăm.”

Cô quay đầu nhìn cậu, “Cậu không cần đi làm sao?”

Cậu không lên tiếng, vẻ mặt chần chừ.

Tân Ý Điền khẽ thở dài, mặc cậu một mình ngồi đó rối rắm đấu tranh, mình lại tận dụng triệt để thời gian ngủ bù. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên dánh thức cô lần nữa. Tạ Đắc thấy cô hai mắt nhắm nghiền, không hề cử động, hỏi: “Không trả lời hả?” Tân Ý Điền ý bảo cậu đem qua, nhìn thoáng qua, dãy số xa lạ, nghĩ nghĩ rồi ấn phím nghe.

“Cô Tân, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi. Xin hỏi cô có gặp cậu Tạ không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Đổng Toàn.

Tân Ý Điền nhìn thoáng qua người nào đó bất động như núi, khịt mũi hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy. Bắt đầu từ chiều hôm qua là không có tin tức gì của cậu ấy, cho tới bây giờ, không về nhà cũng không đến công ty. Trước giờ cậu Tạ chưa từng như vậy! Chúng tôi lo lắng cậu ấy xảy ra chuyện bất trắc.”

Tân Ý Điền không muốn để người khác biết họ ở cùng nhau, bởi vậy nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Cậu ta lớn như vậy, cũng đâu phải là trẻ con, sao đi lạc được.”

Đổng Toàn có lẽ đang rất sốt ruột, đến cả đầu dây bên đây Tân Ý Điềncũng có thể cảm giác được sự lo lắng của anh, “Cậu Tạ thì đương nhiên chúng tôi không lo lắng, chỉ sợ có người đối với cậu ấy bất lợi.”

Tân Ý Điền chột dạ không ngớt, trấn an anh vài câu qua loa, vội vã ngắt điện thoại. Cô quay đầu nói với người nào đó: “Nghe chưa? Nếu cậu không lộ diện, trời cũng phải sập xuống!”

Tạ Đắc đành phải rời bỏ chiếc giường nhuyễn ngọc ôn hương, vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Em chừng nào thì đi?” Thấy cô mặc kệ mình, tăng âm thanh hỏi: “Ngày nào em về Bắc Kinh?” Hôm qua cậu sở dĩ buông tất cả tìm cô, là vì biết cô phải đi, quay về bên cạnh Ngụy Tiên.

“Hai ngày nữa.” Trong chăn vọng ra tiếng càu nhàu ồm ồm.

“Vậy được –” Cậu lấy di động từ trong túi áo ra, khởi động máy, gọi điện cho Đổng Toàn, bảo anh đến khách sạn Kính Tâm đón cậu.

Tân Ý Điền rên rỉ vô lực trong lòng, công sức giấu diếm mới nãy của cô đi tong hết rồi.

Tân Ý Điền về Bắc Kinh sớm một ngày, bởi vậy khi Tạ Đắc đến khách sạn kiếm cô lần nữa, tất nhiên không gặp được. Cậu rất mất hứng, gọi điện cho cô. Cô chỉ nói một câu “Mệt mỏi” đáp lễ cậu, không có bất kỳ giải thích nào liền ngắt máy. Cậu dằn xuống sự khó chịu, thông cảm cô chạy đi chạy lại hai nơi, mong muốn cô nghỉ ngơi, hồi phục thể xác và tinh thần cho tốt, phấn chấn trở lại.

Cậu đi Hongkong công tác một chuyến, lúc gọi điện lại cho cô là đã hai ngày sau. Nhưng di động của cô vẫn không có ai nghe máy. Cậu nhớ đến lần trước cô nói cô để quên điện thoại ở nhà, hơn nữa, cậu không kiên nhẫn đợi cô tan sở, lấy tấm danh thiếp mà cô đưa cho cậu từ trong ví tiền ra, quay số điện thoại công ty cô.

Tân Ý Điền đang cùng một học sinh du học Pháp huấn luyện phỏng vấn một đối một để xin thị thực. Cô tiếp tân chạy lại gọi cô, “Cô Tân, điện thoại.” Cô vội vàng nói “Xin lỗi” với học sinh, chạy đến chỗ mình cầm điện thoại, “Alo, xin chào, tôi là Tân Ý Điền.” Đối phương trong nhất thời im lặng, cô cầm ống nghe nhìn một cái, tưởng tín hiệu không tốt, tăng âm lượng: “Alo? Nghe được không?”

“Là tôi.” Tạ Đắc từ tốn nói.

Tân Ý Điền nghe ra được giọng cậu, nhíu mày nói: “Tôi đang làm việc.”

Cậu không nói lời nào.

“Không có việc gì tôi dập máy. Học sinh còn ở bên ngoài chờ tôi.”

Rành rành muốn tỏ nỗi lòng thương nhớ cô, chẳng hiểu vì sao vừa nghe được giọng nói của cô, cổ họng dường như bị thứ nào đó chặn lại, một câu cũng nói không nên lời. Cậu đành phải “ờ” một tiếng, trước lúc ngắt điện thoại mới nhớ ra mà nói: “Ngày mai phải họp ban giám đốc, ngày mốt tôi đi Bắc Kinh.”

Tân Ý Điền im lặng một hồi, nói: “Tôi phải làm việc.”

“Vậy được, tôi đón em tan sở.”

“Không cần!” Cô từ chối vừa nhanh vừa dứt khoát, lập tức thay đổi giọng điệu cầu khẩn: “Đừng đến đón tôi. Giờ trong lòng tôi rất rối. Cậu để tôi từ từ suy nghĩ.”

Thì ra không phải chỉ có mình đơn phương lo âu, cô cũng vì cậu mà đấu tranh, rối rắm. Tạ Đắc bỗng thấy nhẹ lòng hơn, nhẹ nhàng nói: “Được, nhưng em đừng để tôi đợi lâu.”

Tân Ý Điền mặc dù lòng dạ rối bời, nhưng mà đối với chuyện xảy ra đêm đó, cô chỉ coi điều ấy như việc ngoài ý muốn. Cô đã về Bắc Kinh, mà Ngụy Tiên vẫn chưa tìm cô, cũng không hề gọi một cuộc điện thoại cho cô, điều này làm cô nổi cáu vô cùng. Càng bực bội hơn, buổi tối tan tầm lúc cô đi siêu thị mua sắm thì đụng phải Vương Nghi Thất. Gần khu phố chỉ có mỗi cái siêu thị lớn này, Vương Nghi Thất đẩy xe đi tới trước mặt, hai người như gặp kẻ thù nơi ngỏ hẻm, cô quyết định làm như không thấy, thế mà cũng không tránh khỏi chuyện ‘bịt tai trộm chuông’, lừa mình dối người!

Cô nhủ lòng “Địch bất động, ta bất động”, thấy Vương Nghi Thất đối với cô nhíu mày như không có gì, cô vội gật đầu, xem như chào hỏi, hai bên đẩy xe qua sát người nhau. Vốn dĩ tâm trạng cô không tốt lắm giờ hoàn toàn tụt xuống mức thấp nhất, sợ lại đụng phải Vương Nghi Thất, đồ đạc cũng không mua, lập tức tính tiền đi về.

Về nhà, cuối cùng Ngụy Tiên cũng gọi điện. Anh nói anh đã giải thích rõ ràng với Vương Nghi Thất, cũng cam đoan sau này sẽ không làm chuyện có lỗi với cô nữa.

Tân Ý Điền hừ nói: “Việc anh cam đoan đặt ở đây trước đi, đợi đến sau này kiểm chứng lại có đáng giá hay không. Có điều, anh đã giải thích rõ ràng với cô ta thật rồi chứ? Cô ta sẽ không bám lấy anh không tha, tiếp đó quang say quậy tôi?”

Ngụy Tiên trầm mặc không nói.

Cô không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh nói với cô ta như thế nào?” Cô thấy anh không nói lời nào, đổi cách hỏi khác: “Vậy anh nói tôi biết, cô ta nói thế nào.” Cô đối với vấn đề này theo sát không buông, giọng điệu có vẻ hơi hùng hổ hăm dọa.

“Là anh nói chuyện với cô ta qua điện thoại. Cô ta không nói gì cả, chỉ “Ờ” một tiếng, cúp luôn.”

“Vậy được, việc này dừng ở đây. Nhưng anh đừng cho rằng tôi đã bỏ qua như này đâu–” nghĩ đến Vương Nghi Thất làm nhục cô vụ lãnh cảm, lửa khắp người cô lại muốn bùng lên. Ngay sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh Tạ Đắc vùi đầu trong hõm gáy cô mút mát, tự nhiên cảm thấy áy náy với Ngụy Tiên.

“Xin lỗi.” Cô lẩm bẩm xin lỗi trong điện thoại, ý tứ trong lời nói chỉ có bản thân cô hiểu. “Em cũng không muốn tỏ ra quá khích như thế này, không hợp tình người, em chỉ là, em chỉ là thấy khó chịu quá thôi.”

“Người xin lỗi phải là anh.” Giọng Ngụy Tiên nghe có vẻ vừa tự trách vừa ủ rũ, ”Anh không nên làm em thất vọng.”

Tân Ý Điền cúp điện thoại, một giọt nước mắt lặng lẽ từ trên mặt rơi xuống. Cô không biết mình sao đột nhiên đau lòng thế này. Lúc biết Ngụy Tiên phản bội cô, cô không hề rơi lệ!

Trong tiềm thức có một âm thanh lên án cô: đã làm thương tổn một cách tàn nhẫn sự si mê của người khác.

Cuối cùng cô vẫn là làm tổn thương cậu.

Qua lời nói của Vương Nghi Thất, Tạ Đắc rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao tối hôm đó Tân Ý Điền lại bất thường. Cậu tự bằng lòng mà cho rằng quan hệ giữa cô và Ngụy Tiên Đã tan vỡ, cố ý dành ra một buổi tối, mang theo thoải mái và mong đợi vượt vạn dặm xa xăm đến gặp cô.

Tân Ý Điền tan tầm thấy cậu đang chờ dưới lầu, sau kinh ngạc, lại là vẻ mặt hờ hững. Cậu đi tới hỏi cô sao thế, “Nhìn thấy tôi mất hứng sao?”

“Tôi không thể cùng cậu ra ngoài ăn cơm được.” Tân Ý Điền không nhìn cậu, ngoảnh đầu từ tốn nói: “Ngày mai là cuối tuần, tôi phải đến Ngụy gia ăn cơm, đã hẹn trước rồi.”

Sắc mặt Tạ Đắc hơi chuyển sang tái nhợt, hiểu được quyết định của cô, dùng ngôn ngữ sắc bén như lưỡi dao không một chút lưu tình chất vấn cô: “Anh ta với Vương Nghi Thất ăn chơi trác táng cùng nhau, em còn muốn kết hôn với anh ta? Em điên rồi sao?”

Tân Ý Điền tức giận nhìn cậu trừng trừng, hừ lạnh lùng một tiếng, nói với vẻ mặt khinh thường: “Cậu tưởng cậu tốt lắm sao? Trước đây cậu cũng rập khuôn ăn chơi trác táng với cô ta đấy!”

Tạ Đắc tức giận đến gân xanh gân đỏ trên trán nổi hết lên, mạch máu trên người dường như sẽ nổ tung một cách đáng sợ bất cứ lúc nào, mỗi chữ mỗi câu rít qua kẽ răng, “Đúng, tôi là thằng khốn nạn nhất, cứ thích em!”

Cậu cực lực khống chế sự xúc động sắp bùng nổ, dùng hết toàn bộ sức lực làm ra vẻ mặt không quan trọng, hời hợt nói: “Bất quá thế cũng không sao. Em thích kết hôn với ai thì cứ kết hôn, tôi không xen vào! Tạ Đắc tôi đường hoàng một người, dựa vào cái gì phải bị coi thường?”

Mặc dù cậu nói ngạo mạn như thế, nhưng tận đáy lòng không phục, không cam chịu, căm giận, bất luận cậu có gắng sức như thế nào cũng không thể dằn xuống. Vốn dĩ cậu muốn đi, thực sự tức giận vô cùng, lại xoay người lớn tiếng nói: “Em cho rằng em yêu Ngụy Tiên lắm sao? Cả việc anh ta ngoại tình em cũng chẳng quan tâm! Em chẳng qua muốn kết hôn mà thôi! Em còn gạt tôi là thầm mến, đến cả nằm mơ em cũng lầm bầm tên anh ấy! Đến tận bây giờ, người trong lòng em yêu, chỉ có anh ấy mà thôi!”

Tạ Đắc đi, mang theo oán hận, phẫn nộ còn có cả nỗi tuyệt vọng vô cùng.

Tân Ý Điền ngẩn ngơ đứng đó. Thật vậy chăng? Cô thực sự nằm mơ gọi cái tên đó sao? Một cảm giác choáng váng say sẩm mạnh mẽ kéo đến, cô lại nhớ đến câu nói kia —

Tình cờ ta gặp được nàng,

Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu. [17]

——————–

[17] trích Dã hữu man thảo- Kinh thi- bản dịch của Tạ Quang Phát

tiếng Hán Việt: Giải cấu tương ngộ,Thích ngã nguyện hề

‘giải cấu’ có nghĩa là tình cờ gặp gỡ, trùng âm với ‘Tạ Hậu’