Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 9-1: Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu




9.1

Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, Tạ Đắc thấy ngột ngạt.”Tới rồi!” Động tác cậu thô lỗ lay lay người nào đó đang ngủ rất ngon lành trên xe. Tân Ý Điền mở mắt, đẩy cửa xe mơ mơ màng màng đi tới phía trước.

“Quần áo!” Cậu lôi túi quần áo từ ghế sau nhét vào tay cô.

“À, được.” Cô dụi mắt ôm quần áo đứng một chỗ, dáng vẻ vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn.

“Đi!” Tạ Đắc bởi vì không cam lòng, không tình nguyện làm một kẻ ga lăng mà nổi đóa, một mình đi trước. Đi được vài bước lo lắng quay đầu lại, thấy cô cúi đầu theo sau, lại bỏ cô sau, tự mình đẩy cửa đại sảnh khách sạn đi vào. Tính tình thay đổi thất thường, tâm tư vui buồn khó dò.

Hai người đứng ở hành lang chờ thang máy.

“Tầng mấy?” Tay phải cậu ấn nút thang máy hỏi.

Tân Ý Điền lắc đầu.

“Chìa khóa?”

Cô vẫn lắc đầu, vẻ mặt buồn ngủ vùi trong đống quần áo.

“Túi!”

Cô chìa một tay ra ngoài một cách khó khăn, bộ dạng chưa tỉnh ngủ. Bị trượt xuống vai, túi đánh rơi trên mặt đất.

Tạ Đắc thở dài nhặt lên. Tìm chìa khóa trong túi, nhìn số phòng trên thẻ, sau đó treo cái túi trên cổ tay cô. Thang máy tới, bên trong không có người. Cậu đẩy cô vào trước, tức giận nói: “Đứng được rồi, muốn ngủ về phòng mà ngủ.”

Tân Ý Điền như không nghe thấy, vẫn đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào cánh tay cậu ngủ gật. Đinh một tiếng đến nơi, cửa thang máy chậm chạp mở. Người bên cạnh nhắm chặt mắt không hề có phản ứng. Tạ Đắc bất đắc dĩ nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia sáng đùa cợt.

Cậu nhẹ nhàng di chuyển người, trong tình huống không đánh thức cô, để đầu cô dựa vào tường thang máy, sau đó một mình bước ra ngoài, để mặc thang máy trước mặt cậu từ từ khép lại. Người ở bên trong nhắm mắt nghẹo cổ, ôm một đống quần áo đứng một góc, ngủ mê mệt hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu đứng đó chưa đi, nhanh chóng ấn nút. Chỉ chốc lát sau, thang máy lại đến. Tân Ý Điền đứng ở cửa, buồn ngủ hết nổi, mặt giận hầm hập trừng cậu. Cô tức điên người đi ra ngoài, tay phải không ôm quần áo xoa trán liên tục. Tạ Đắc đi theo sau cô, vẻ mặt làm bộ quan tâm hỏi: “Sao thế? Đụng đầu à?” Trong ánh mắt tràn ngập ý cười đùa giỡn đã thực hiện được.

Tân Ý Điền phớt lờ cậu, dùng cánh tay và cằm kẹp lấy quần áo, bàn tay thò vào trong túi mò chìa khóa, lục lọi hồi lâu vẫn chưa tìm ra. Sau khi xác định bên trong không có, cô đứng đó suy nghĩ rốt cuộc chìa khóa vứt đi đâu rồi.

Tạ Đắc để mặc cô lúng túng tay chân cỡ nửa ngày, đến khi cô muốn đi quầy tiếp tân tìm nhân viên phục vụ mới thủng thẳng đi tới, quẹt thẻ cửa trong tay vào khóa cảm ứng. Tích một tiếng, khóa cửa tự động mở. Cậu duỗi tay đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra không một tiếng động. Tân Ý Điền nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, khi vào trong thì đá một nhát vào cửa phòng, quần áo và túi xách ném trên đất, giựt lại chìa khóa muốn nhốt cậu ngoài cửa.

Tạ Đắc nhanh tay lẹ mắt kịp thời dùng cánh tay chặn lại, bất mãn hừ nói: “Qua cầu rút ván!” Cậu dùng chân đóng cửa, bế ngang cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ, quăng cô lên giường như phát tiết bất mãn.

Tân Ý Điền lúc đầu sợ đến thét chói tai, nặng nề vùi trong chăn. Sau đó cô cuộn người nằm nghiêng một bên, đưa lưng về phía cậu duy trì tư thế không nhúc nhích. Tạ Đắc đi qua, ngồi xuống cạnh cô, thấy cô không phản ứng, lật người cô qua, để cô đối diện với mình.

Ánh đèn bất ngờ chiếu đến làm Tân Ý Điền vô thức nhắm mắt lại. Cậu nhân cơ hội này cúi đầu hôn cô, vốn dĩ ôm để thăm dò tâm tình, thấy cô cũng không phản kháng, tim bắt đầu đập cực nhanh “bịch bịch bịch–“

Tay cậu ra phía sau lưng cô, vừa kéo khóa kéo váy cô vừa quan sát sắc mặt cô. Thấy cô vô cùng hiền thục, dáng vẻ không phải không bằng lòng, lúc này mới ý thức được đêm nay sẽ có ý vị gì.

Từ trên trời giáng xuống niềm vui bất ngờ khiến cậu lập tức sa vào điên cuồng.

Hơn nửa thân Tân Ý Điền bị cậu đặt trên giường, đầu vùi trong chăn khó mà thở nổi. Cô quay đầu lại, tỏ ý không thích như vậy. Tạ Đắcmột tay xoay đầu cô để nghiêng một bên hôn cô, một tay đơn độc phủ trên dây áo ngực ở vai cô kéo xuống. Tân Ý Điền cảm giác cái cổ muốn gãy đến nơi, vung tay tát mặt cậu, quát lớn: “Đủ rồi!” Cô giãy dụa muốn trở mình.

Cả cơ thể Tạ Đắc như một ngọn núi đè xuống, không cho cô cựa quậy, lại càng không cho phép cô không cần.

Cô nhíu chặt lông mày, miệng rên rỉ kêu đau. Không có cách nào ngăn cản động tác của Tạ Đắc, cô đành phải nằm sấp một chỗ, hai tay gối trán mới giảm bớt cảm giác khó chịu. Lúc cô không chịu được nữa liền ngoảnh đầu lại lườm cậu, thấy cậu lại muốn hôn cô, sợ hãi vội vàng vùi đầu vào trong cánh tay.

Tạ Đắc thấy cô như thế cười không ra tiếng. Kéo hai tay cô ra khỏi mặt, một tay nắm hai cổ tay cô, duổi thẳng để trên đỉnh đầu. Loại tư thế này khiến cơ thể Tân Ý Điền bị kéo căng cứng. Cô cắn răng dằn sự khó chịu xuống, chỉ mong cậu nhanh chóng kết thúc. Nhận thấy được ý đồ cậu, cô vội vàng quay đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo cậu: “Đừng quậy— “

Tạ Đắc hoàn toàn mặc kệ, đầu lưỡi khẽ liếm hôn gáy cô, vỗ về cô nói: “Đừng căng thẳng — như vậy không phải rất thoải mái sao?”

Sau khi người nào đó đạt được ý xấu, Tân Ý Điền đẩy cậu ra ngồi dậy, cởi nốt tất chân còn vướn trên đầu gối, nhặt quần áo trên sàn che trước ngực đi vào phòng tắm, nhìn chòng chọc vào cậu, hung dữ nói: “Không được tới đây!”

Tạ Đắc đi qua vặn nắm cửa, thấy cô khóa từ bên trong, đành phải gõ cửa nói: “Xong chưa?”

“Tôi đang tắm!”

Qua một lúc lâu, cậu lại giục: “Lẹ lên!” Thấy người bên trong không buồn để ý đến cậu, thành thật nói: “Tôi muốn đi toilet.”

“Nhịn đi.” Tân Ý Điền lúc này vô cùng đau đầu, chẳng hề muốn ra ngoài đối mặt cậu.

Tạ Đắc bắt đầu không nhịn được đập cửa, “Em rốt cuộc muốn ở trong đó đến khi nào?”

Tân Ý Điền xác định áo choàng tắm đã được mặc kín đáo chặt chẽ không lộ ra ngoài, lúc này mới mở cửa, làm động tác khụy gối hành lễ, tức giận nói: “Tiên sinh, mời dùng!”

Máy điều hòa trong phòng mở rất thấp, cô run cầm cập nhảy vào trong chăn.

Tạ Đắc ngay cả tắm cũng không, mà xoay người theo cô trở vào, duỗi tay kéo chăn cô ra.

“Làm gì vậy?”

“Trên giường không được, lót chăn trên sàn đi.”

“Cậu –” thật không biết cậu ta nghiện cái loại gàn dở này từ nơi nào. Tân Ý Điền đương nhiên kiên quyết không nghe theo, “Không được! Tôi muốn đắp.”

“Vậy được –” cậu không giành chăn với cô, dứt khoát rút tấm ga làm thảm trải sàn.

Tân Ý Điền ôm chăn đứng góc phòng nhìn cậu bận rộn, cũng không ngăn cản, đợi cậu làm xong rồi nói: “Sẵn tiện, cậu ngủ sàn tôi ngủ giường.” Nói xong thần tốc leo len giường.

Không đợi cô leo lên giường, Tạ Đắc nắm một chân cô kéo ra ngoài, lôi thiếu tí nữa là ngã xuống. Cậu vươn tay ra, nhân tiện kéo cô vào trong ngực.

“Cậu làm gì?” Cô hoảng hồn không kịp mắng.

Cậu không nói lời nào, đầu vùi trong hõm cổ cô nghiêng người dùng sức mút.

“Cậu là quỷ hút máu hả?” Tân Ý Điền nghiêng đầu cố đẩy cậu ra.

Cậu đặt nghiêng cô trên đất. Tân Ý Điền hết cách cựa quậy, một bên đùi cô bị cánh tay cậu đè lại. Cô phản kháng không có kết quả, đành phải thỏa hiệp, nói: “Được, lần cuối cùng, làm xong đi ngủ.”

“Vậy phải xem em có phối hợp không.”

Tân Ý Điền nghe cậu nói như vậy, cho rằng chỉ cần để cậu thoả mãn, là có thể yên yên ổn ổn mà ngủ, do đó nhẫn nại cực lực phối hợp cậu.

Tạ Đắc gào thét một cách đau khổ lại vui sướng nguyên thủy nhất, nghe giống như một loại động vật nào đó đang kêu gào.

Tân Ý Điền không còn hơi sức, ra hiệu cậu ôm mình lên giường ngủ. Tạ Đắc thấy cô vậy mà còn có thể ngủ, không cam lòng, cơ thể dần dần trượt xuống, cái đầu màu đen tới giữa hai chân cô. Tân Ý Điền bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhấc chân cố sức đá vai cậu, cả giận nói: “Im miệng!” Cậu mắt điếc tai ngơ.

Tân Ý Điền đột nhiên ngồi dậy, thở hồng hộc.

Tạ Đắc tựa vào chân giường ngẩng đầu với vẻ mặt vô tội nhình cô, ánh mắt hiện tia nguy hiểm, tinh thần dồi dào. Cô ngay tức khắc hiểu được, chỉ cần hai người tiếp tục ở cùng nhau, đêm nay cô đừng hòng sống yên ổn.

Cô rút khăn giấy tùy ý sửa sang lại mình, xốc chăn lên lấy quần áo mặc vào từng cái. Tạ Đắc nghiêng người dùng vẻ mặt hứng thú thưởng thức “xuân cung đồ” sống động xinh tươi trước mắt.

Tân Ý Điền lấy ví tiền trong túi xách, muốn đi đăng ký một phòng. Ngay lúc cô đi đến cửa, Tạ Đắc như một con báo nhanh nhẹn lủi phía sau cô, thoáng cái ép cô sau cánh cửa. Cậu không hề cho cô phản kháng, quần áo cô bị cởi từng cái từng cái, động tác thong thả ung dung, động tác đê tiện lại hạ lưu.

Tân Ý Điền xấu hổ, toàn thân đều đỏ, hoài nghi cậu cuồng ngược đãi. Cô úp sát vào cửa, bị cậu trở người qua, đau đớn chảy nước mắt. Cô vươn tay cho cậu một cái tát, tát rất mạnh. Thế nhưng cậu không để ý, đau đớn sẽ chỉ làm cậu càng thêm nổi thú tính. Cô buộc phải cầu xin: “Nhẹ một chút… Tôi là người, không giống như cậu, không phải động vật…” Qua một lúc lâu vừa khóc vừa mắng: “Rốt cuộc cậu xong chưa?”

Cậu cuối cùng cũng ôm cô đến giường, nhưng không cho cô rời cậu. Nữa thân dưới hai người dính sát vào nhau. Tân Ý Điền khó chịu muốn chết, ngọ nguậy muốn dậy. Hai tay cậu đặt trên lưng cô, giọng khàn khàn dọa dẫm: “Nếu em không ngủ, trời sắp sáng rồi. Hay là em muốn thêm lần nữa?”

Tân Ý Điền mắng thầm trong lòng: “Xem như cậu lợi hại.” Cuối cùng vẫn là vừa bực bội vừa chìm vào giấc ngủ.