Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 7-2: Ám độ trần thương




7.2

Cơm nước xong Ngụy Tiên đưa cô về. Tân Ý Điền pha trà cho anh uống, “Đây là trà mới của năm nay, của một học sinh quê Phúc Kiến biếu đó, so với mua bên ngoài ngon hơn.”

Một bình trà còn chưa uống hết, có người gõ cửa. Tân Ý Điền tưởng tiểu Quách đã trở về, mở cửa thì lại là Vương Nghi Thất. Người ta còn chưa vào cửa thì đã cười nói: “Wa, này là mùi trà Thiết Quan Âm.”

Tân Ý Điền kinh ngạc hơn nhưng cũng cười theo, “Chị mới vừa về lúc nãy, em thực sự là thần thông quảng đại nha!”

Ngụy Tiên thấy cô, nhưng không chào hỏi cô giống mọi khi, mà là ngồi ở sofa không nhúc nhích. Vương Nghi Thất nhìn thấy anh, lập tức ung dung thản nhiên mà nói: “Em mua vài thứ ở siêu thị dưới lầu, tình cờ thấy anh chị đi về, liền lên đây chào hỏi.”

Tân Ý Điền mời cô vào, lấy thêm một tách trà trong ngăn tủ, “Vừa lúc pha trà uống.”

Cô mỉm cười, “Đúng vậy, đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc. Hôm nay em có lộc ăn rồi.” Cô ngồi đối diện Tân Ý Điền, cầm lấy cái tách thử một ngụm, khen: “Trà ngon!”

Tân Ý Điền tán gẫu vài câu về các loại trà với cô, nói rằng mình vẫn thích trà Phổ Nhĩ hơn, “Nhưng mà Ngụy Tiên không thích, anh ấy thích uống Thiết Quan Âm. Thiết Quan Thế Âm được xưng là người tình đại chúng, ai ai cũng thích uống.” Cô quay đầu nhìn Ngụy Tiên làm ổ trong một góc sofa, không nói cũng không nhúc nhích, cho rằng anh mệt mỏi, nói đùa: “Sao anh mất hứng rồi? Em cũng không có nói bậy gì anh đâu.”

Vương Nghi Thất liếc mắt nhìn người ngồi trong góc một cái, sau đó cười nói với Tân Ý Điền rằng bồn cầu nhà cô vẫn rỉ nước suốt, rỉ muốn ngập cái toilet luôn, công ty quản lý nhà lại hết giờ làm rồi, bởi vậy muốn phiền họ đi qua xem coi sao.”E rằng lại làm phiền Ngụy Tiên rồi. Em nghĩ anh ấy là nam, chắc là so với con gái tụi mình thì rành mấy thứ như nước điện hơn.”

“À, thì ra là có chuyện như vậy. Tối quá rồi, quả là khá phiền phức.” Tân Ý Điền dù rằng thấy được việc cô ta đến đây rất đột ngột, nhưng mà sự việc khẩn cấp, cũng không phải không hiểu, thế là kéo Ngụy Tiên đi Tùng Lộ Hoa Viên một chuyến. Kiểm tra một phen thì phát hiện mặt sau thùng chứa nước của bồn cầu nứt một đường nhỏ, do đó nước rỉ ra không ngừng.

“Chỉ có thể thay cái mới thôi, chúng ta cũng không có cách nào.”

“Vậy cảm ơn anh chị, ngày mai để em kêu người đến thay. Chỉ cần đêm nay không làm căn nhà ngập là được rồi, em có thể tiếp tục vô tư.”

Vương Nghi Thất tiễn họ đến tận cổng khu phố, thấy Tân Ý Điền kéo cánh tay Ngụy Tiên, cười như không cười nói: “Tinh cảm anh chị thật tốt.”

Ngụy Tiên quay đầu đi như trốn tránh. Đèn đường xếp thành hàng trước mắt anh trải dài ra vô tận, phóng đại thành một dải sáng mơ hồ.

Tân Ý Điền nhận ra được người anh cứng ngắc, một bộ dạng tâm sự trùng trùng, đến khi Vương Nghi Thất đã đi xa, cô mới nghi hoặc hỏi: “Anh sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ kỳ kỳ.”

Ngụy Tiên muốn nói lại thôi, giống như có lời gì quan trọng muốn nói. Cô từng có kinh nghiệm như vậy, do đó kiên nhẫn mà chờ, qua một hồi lâu thì nghe được anh nói: “Chúng ta kết hôn đi, càng nhanh càng tốt.” Hai tay anh cố sức ôm chặt cô, đầu vùi sâu vào hõm cổ cô.

“Á á á, đang ở trên đường mà–” Tân Ý Điền vẻ mặt đỏ bừng nhắc nhở anh chú ý hình tượng.

Ngụy Tiên nắm tay cô đi về.

Tân Ý Điền móc chìa khóa mở cửa, thấy anh không có ý muốn vào, dùng ánh mắt hỏi anh sao vậy. Ngụy Tiên ấp úng hỏi: “Anh có thể ở lại không?”

Cô xấu hổ nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ phòng tiểu Quách sát bên, nhẹ nhàng lắc đầu, “Phòng cũ rồi, không có cách âm, hơn nữa ảnh hưởng cũng không tốt.”

Anh không có kiên trì, lập tức luống cuống giải thích: “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh, anh chỉ là có chút...” Tân Ý Điền vỗ vỗ tay anh trấn an, “Haiz –, em biết mà. Có điều, bị người khác thấy nói cho cùng không tốt lắm, anh nói có đúng không?” Cô đi qua kiễng mũi chân khẽ hônmôi anh.

Ngụy Tiên muốn nụ hôn này sâu thêm, thế nhưng dưới lầu vọng đến tiếng bước chân cắt ngang họ. Tân Ý Điền để tay sau lưng kéo cửa đóng lại, “Đi thôi, em đưa anh xuống lầu.”

Ngày hôm sau Tân Ý Điền bay chuyến bay lúc tám giờ về Thượng Lâm, Ngụy Tiên dậy thật sớm tiễn cô ra sân bay sau đó thì đến công ty làm việc. Tân Ý Điền dặn dò anh nhớ đi xem căn hộ trang trí tiến hành ra sao rồi, nên thúc dục thì thúc dục một chút, tranh thủ truyền đạt mấy điểm không hài lòng, còn nói: “Chỉ còn có hai mươi ngày, em có thể quay về Bắc Kinh rồi.”

Ngụy Tiên không huyên thuyên cùng cô giống như mọi khi, chỉ nói “Được”, biểu cảm trên mặt có vẻ rất mệt mỏi, thậm chí có vài phần tiều tụy. Tân Ý Điền cho rằng anh không ngủ đủ giấc, lo lắng anh đi làm muộn, nên giục anh đi.

Lúc này ở Thượng Lâm chính là thời kỳ nóng bức nhất trong năm, cô phàn nàn với Hà Chân: “Thời tiết nóng làm tớ cũng thấp thỏm nóng nảy, chuyện gì cũng không muốn làm.” Tay cầm chiếc quạt nan ra sức mà quạt, Hà Chân cười nhạo nói: “Là tự cậu thấp thỏm nóng nảy, liên quan gì đến thời tiết. Đừng quạt nữa, tớ nhìn cũng nóng theo. Tâm tĩnh tự nhiên mát.”

“Người chết mới tâm tĩnh tự nhiên mát ấy. Aiz, đừng tiết kiệm điện mà, mở điều hòa đi.”

“Này, tớ là phụ nữ có thai có được hay không!” Cô trở mình tiếp tục ngủ, trên người đắp một lớp chăn mỏng.

Tân Ý Điền không muốn quấy rối phụ nữ có thai, đành phải đóng cửa ra ngoài, đứng trên hành lang ký túc xa giáo viên hóng gió. Cô lấy di động ra gọi điện cho Ngụy Tiên, bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã hết tiền...”

“Thế mà lại hết tiền, không phải gọi điện thoại đường dài một đêm thôi sao.” Cô thở dài, cam chịu số phận đến phòng viễn thông gần Thượng Đại đóng tiền cho anh. Nộp tiền xong cô do dự một chút, đến trước máy đóng tiền tự động, thực hiện thao tác, in ra hóa đơn cuộc gọi hai tháng gần đây của Ngụy Tiên. Cô vội xem lướt qua một lần các dãy số, xuất hiện hiện nhiều nhất là một dãy số 139, lần nói chuyện gần đây nhất dài đến hai tiếng đồng hồ. Cô hồi hộp, trong lòng tức khắc có dự cảm không tốt.

Cô dùng điện thoại của mình thử gọi dãy số này, màn hình bất ngờ xuất hiện cái tên “Vương Nghi Thất”. Cô lập tức bấm tắt, cảm giác như có hơi lạnh từ đỉnh đầu truyền xuống sống lưng, một đường thông đến lòng bàn chân.

Cô lập tức nhớ đến biểu hiện không bình thường của Ngụy Tiên vào tối hôm đó, còn có Vương Nghi Thất, trên mặt lúc nào cũng hiện vẻ cười như có như không. Bây giờ cô đã rõ, đó là nụ cười chế nhạo mỉa mai!

Cô cuối cùng cũng biết mình trong khoảng thời gian này vì sao luôn luôn vô duyên vô cớ tâm phiền ý loạn. Thì ra trong tiềm thức cô đã sớm có dự cảm, chỉ là vẫn bị “Tự cho là đúng” áp chế xuống. Cô tưởng rằng mình quá nhạy cảm, tưởng rằng mình suy nghĩ lung tung, thậm chí tưởng rằng chuyện phức tạp với Tạ Đắc khiến thần kinh cô trở nên như vậy, nghi thần nghi quỷ. Do đó mỗi khi suy nghĩ về vấn đề này, cô liền lập tức dừng lại.

“Không nên ngờ vực lung tung vô căn cứ, đây không phải thói quen tốt, càng không tôn trọng người ta. Cư xử với người chủ yếu cần phải tin tưởng, huống chi là Ngụy Tiên.” Cô tự nói với mình như vậy.

Nhưng mà Ngụy Tiên ở sau lưng cô đã phụ lòng tin tưởng của cô đối với anh.

Cô thẫn thờ ra khỏi phòng viễn thông, đối mặt với dòng xe cộ như thoi đưa, trong đầu trống rỗng. Cô máy móc đi về phía trước, suy nghĩ rối ren phức tạp quấn thành một mối. “Tại sao có thể như vậy?” Cô nghĩ mà không hiểu nổi.

Vương Nghi Thất thì không cần nói đến, còn Ngụy Tiên cô rất hiểu anh ấy, họ thực sự ở sau lưng cô mà ‘ám độ Trần Thương’, có tằng tịu sao? Sự cười nhạo mỉa mai của Vương Nghi Thất, chẳng hề gây cho cô thương tổn lớn nào, dù sao thì cô không có đặt nhiều cảm tình trên người cô ta; nhưng mà sự đau khổ do bị Ngụy Tiên lừa dối và phản bội chiếm toàn bộ linh hồn cô, khiến cho linh hồn cô như hút ra khỏi thân thể, phiêu diêu trên đỉnh đầu, lạnh lùng nhìn cô căm phẫn, đau đớn, bất đắc dĩ, còn có tê dại.

Loại đày đọa trong tâm tưởng này nhanh chóng hóa thành sự đau đớn trong thể xác, ngực cô đột nhiên co giật, không có cách nào đứng nổi, đành phải ngồi xổm trên mặt đất giả vờ thắt dây giày để mình không bị bất thình lình mà ngã quỵ. Hai đôi giày với màu sắc, kiểu dáng, tính chất khác nhau hiện lên trước mắt cô, khoảng nửa phút đau đớn qua đi, cô đứng lên, choáng váng mà nhập vào dòng trong dòng người khổng lồ.

Cô phát giác mình theo thói quen mà đi đến ký túc xá Hà Chân, lúc chuẩn bị gõ cửa, suy nghĩ lại buông xuống. Chuyện này có đi kể khổ với ai thì có ích gì, lại làm cho người khác lo lắng.

Cô chậm chạp về khách sạn, trên đường đi suy nghĩ cũng dần dần sáng suốt. Cô không thể một mình ở đây mà suy đoán lung tung, trước tiên phải biết rõ ràng tình hình rốt cuộc đã tệ đến chừng nào. Cô muốn nghe chính miệng Ngụy Tiên nói.

Cô gọi điện thoại cho anh, không biết mở miệng ra sao. Phản bội từ trước đến giờ khó có thể mở miệng. Ngụy Tiên không để ý cô đang trầm mặc, tự mình nói: “Anh đanh định gọi điện nói em, hai ngày nữa anh phải đi Thượng Lâm công tác, ở khách sạn mà em đang ở, anh cố ý dặn trợ lý đặt đấy, nhưng chỉ phòng xép. Như vậy chúng ta có thể cùng nhau rồi.”

“À, được.” Như vậy cũng tốt, thời gian hơn hai ngày có thể giúp cô hiểu rõ ràng hơn manh mối sự việc này. Cô nhắm mắt lại nghĩ, biểu cảm trên mặt chuyển từ kinh hãi đau đớn sang âm thầm chịu đựng.

Hai ngày sau nhìn thấy Ngụy Tiên, cô tỉ mỉ quan sát anh, vẫn giống như trước đây, không có biến đổi gì lớn. Nhưng mà lòng người là thứ rối ren phức tạp nhất trên thế giới. Cô không thể quan sát, cũng không có cách nắm trong tay.

Ngụy Tiên bảo cô đổi chỗ ngồi, không nên ngồi dưới máy điều hòa, còn nói: “Em không nên ăn lạnh đâu đấy, đổi thành nước ép trái cây.” Anh vẫn tỉ mỉ, quan tâm, dịu dàng như thế, tình cảnh này, Tân Ý Điền không có cách nào ép hỏi anh, đành phải vùi đầu lẳng lặng ăn.

“Sao em không nói gì hết, có phải thấy không thoải mái?” anh rất tự nhiên vươn tay sờ sờ trán cô, xem có nóng hay không. Tân Ý Điền kinh ngạc nhìn anh.

“Làm sao thế? Nhìn anh như vậy.” anh cười.

“Không có, em ăn hơi no thôi.”

Anh vô cùng thân thiết quẹt mũi cô, “Vậy mình đi thôi.”

Về khách sạn, Ngụy Tiên đi tắm, Tân Ý Điền ngẩn người đợi bên ngoài. Trong đầu vẫn đang tự hỏi việc này nên hỏi bây giờ hay là đợi anh chủ động mở miệng?

Điện thoại của anh trong quần áo rung lên. Tân Ý Điền vốn như mọi khi không chú ý, qua một hồi cô mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi đi qua, lấy chiếc di động từ trong túi quần anh. Màn hình điện thoại không hiển thị tên, chỉ có một dãy số, thế mà lại chói mắt, có điều– đúng là số di động của Vương Nghi Thất.

Ngụy Tiên mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, tìm mắt kính khắp nơi. Tân Ý Điền đứng dậy cầm mắt kính trên bàn trà đưa cho anh, nhìn đăm đăm vào mặt anh nói: “Vừa có người gọi điện thoại tìm anh.”

“Ờ.” Anh không quan tâm, rút khăn giấy lau vết bẩn trên mắt kính.

“Là Vương Nghi Thất.”

Anh dừng động tác, quay đầu nhìn cô, chần chờ một hồi mới hỏi: “Cô ấy nói gì?”

Tân Ý Điền trong lòng rét run, hai tay không dằn nổi cơn run rẩy, “Cô ta nói đồng hồ đeo tay của anh ở nhà cô ta, quên mang đi.”