Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 5-1: Ự mất mát được giấu kín




5.1

Tân Ý Điền làm việc tại một tổ chức tư vấn du học tại Bắc Kinh, chủ yếu phụ trách bộ phận tiếng Pháp. Công việc vặt vãnh phức tạp, không mang tính chất kỹ thuật, lương lậu không thấp, nhưng mà cô không thích lắm. Lúc đầu về nước sở dĩ cô ở lại Bắc Kinh, chỉ là vì Ngụy Tiên. Mặc dù cô không có nhiệt tình với công việc này, nhưng xử lý sự việc rất chuyên nghiệp. Do đó, giám đốc chi nhánh nói công ty muốn mở rộng kinh doanh, hỏi cô có muốn phụ trách công tác tuyển sinh ở nơi khác không. Cô hỏi đi chỗ nào.

“Thượng Lâm mấy năm gần đây phát triển vô cùng nhanh, rất nhiều học sinh đều muốn du học nước ngoài, cô lại là người Thượng Lâm, hẳn là có thể đảm nhiệm tốt kế hoạch tuyển sinh của công ty.”

“Vậy tôi chẳng phải thường xuyên ở Thượng Lâm?”

“Chỉ hai tháng nghỉ hè này thôi, tuyển sinh xong thì cô quay về.”

Cô vẫn còn do dự, “Để tôi suy nghĩ lại.”

Sau khi về nhà cô nhắc lại việc này với Ngụy Tiên, phàn nàn nói: “Việc khảo sát xuất ngoại không có phần em, còn cái việc tuyển sinh cực nhọc kiểu này thì lại đổ lên đầu em. Hơn nữa, cho dù em là người Thượng Lâm, nhưng lại không quen biết lãnh đạo trường học nào hết, một chút quan hệ cũng không có, sao mà tuyển đây?”

Ngụy Tiên nhắc nhở cô, “Hà Chân không phải giảng viên Thượng Đại sao?”

“Cậu ấy chỉ là giảng viên bình thường thì có tác dụng gì.”

“Không nên nói như thế, chỉ cần cô ấy có nguồn sinh viên là đủ rồi. Tuyển được một sinh viên thì được bao nhiêu phần trăm? 15%? Em có thể cho cô ấy 5%. Hai người đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim.[11] Chỉ cần cô ấy chịu phối hợp, công tác tuyển sinh này cũng dễ như trở bàn tay? Thượng Đại hẳn là có không ít sinh viên muốn du học nước ngoài.”

Tân Ý Điền nghĩ nghĩ, quả nhiên có lý. Cô chạy đi gọi điện thoại Hà Chân để thương lượng. Hà Chân biết được mình có hoa hồng 5%, cởi mở đáp ứng, còn nói cô hầu như quen biết các đồng nghiệp ở các trường cao đẳng đại học ở Thượng Lâm.

Việc này được giải quyết như thế.

Trước khi đi Tân Ý Điền ôm cánh tay Ngụy Tiên rầu rĩ không vui mà nói: “Sau này mình lại phải mỗi người một nơi rồi.”

“Ở Bắc Kinh chúng ta cũng là mỗi người một nơi mà.” Ngụy Tiên nhìn cô cười nói.

“Không giống nhau. Ở Bắc Kinh, em muốn anh tới thăm em, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến, cho dù là đêm hôm khuya khoắc. Thế nhưng ở Thượng Lâm, cách xa như vậy, núi cao sông dài nha, gọi một cuộc điện thoại cũng phải chờ vài giây.”

“Vậy được, để không cho sếp chờ, mỗi ngày anh sẽ gọi điện trước mười giây.” Ngụy Tiên vừa nói vừa chào theo kiểu quân đội.

Tân Ý Điền bị anh chọc cười, căn dặn nói: “Em không ở đây, một mình anh phải ngoan ngoãn đó.”

“Được, anh sẽ đúng giờ ăn cơm, ngủ sớm dậy sớm, cam đoan không nghịch ngợm không phá phách, làm một đứa trẻ ngoan!”

Tân Ý Điền sờ sờ đầu anh tỏ ý khen ngợi, “Ừm, không tệ! Nghĩ lễ nhớ đến thăm em.”

Cô xách theo một cái vali quần áo to ở trong một khách sạn gần Thượng Đại, mở máy vi tính lên mạng, liền bắt đầu bận rộn công tác tuyển sinh.

Thời gian thấm thoát đến cuối tháng. Một ngày nọ, cô thấy thiệp mời được kẹp trong cuốn sổ tay, mới nhớ ra sinh nhật của Tạ Đắc sắp đến rồi. Lúc đầu cô không định tham dự, vả lại đang ở Bắc Kinh xa như vậy. Nhưng bây giờ cô đã đến Thượng Lâm, nếu không đi thì có phần thất lễ. Ngộ nhỡ để Tạc Đắc biết được, mặt mũi nào mà nhìn đây. Nghĩ đến thái độ mơ hồ không rõ của cậu, cô lại chần chừ, âm thầm suy nghĩ có thể quà đến người không đến được không.

Nhưng mà những người cô quen biết ở đây không có ai nhận được thiệp mời của Tạ Đắc. Cô kiếm không ra người nào có khả năng thay cô gửi quà, thậm chí là Vương Nghi Thất. Vương Nghi Thất thường xuyên tới lui giữa hai thành phố Bắc Kinh và Thượng Lâm, theo như cô nói là có một số vấn đề về tài sản cần xử lý. Trước sinh nhật Tạ Đắc một ngày, Vương Nghi Thất hẹn Tân Ý Điền ra ngoài dạo phố ăn uống. Tân Ý Điền vì chọn quà tặng cho Tạ Đắc, cho dù cô có tham dự hay không, vẫn phải mua quà trước, cho nên đi luôn.

Vương Nghi Thất chọn đồ vừa nhanh vừa chuẩn. Cô đứng trong quầy chuyên doanh trang phục nữ, lướt xem mộtlần trước tiên, sau đó chỉ một bộ trang phục trong đó, bảo nhân viên bán hàng mang lại, đối diện với tấm gương ướm thử, cũng không thử đồ, gói lại, quẹt thẻ, rời đi. Chỉ có giầy, cô mới mang vào miễn cưỡng đi hai bước, xác định không khó chịu, một hơi mua liền ba đôi, đều là giày cao gót kiểu mới nhất lưu hành năm nay.

Tân Ý Điền và cô ta rõ ràng không giống nhau. Vì lý do thoải mái, đa số giày của cô là giày đế bằng, trang phục cũng chỉ là những gam màu nhã như xanh lam, xám, đen, kiểu cách thì đơn giản, trang nhã, khiêm tốn, thuộc vài nhãn hiệu được ưa chuộng. Chưa được hai tiếng đồng hồ, Vương Nghi Thất đã thu hoạch được một đống chiến lợi phẩm, mà cô lại hai tay trống không. Hai người ngồi trong tiệm bán đồ ngọt ăn bánh kem uống cà phê.

“Không có món nào vừa ý sao? Dạo phố mà không mua gì, đúng là chẳng có cảm giác thành tựu nào.”

“Không phải đâu. Lần này đi dạo phố làm chị cảm thấy Thượng Lâm thật sự phát triển rất nhanh, tất cả nhãn hiệu lớn của quốc tế mà được vào trong nước, ở đây đều có.”

Vương Nghi Thất gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Em còn nhớ lúc em vừa mới tới đến học Thượng Đại, cửa hàng này còn chưa có. Nhưng mà, mua sắm hàng Hongkong vẫn rất thích thú nhất.”

“Em không phải người Thượng Lâm?” Tân Ý Điền hỏi.

“Em là người Tứ Xuyên.”

“Ồ, hèn chi, ra là người đẹp Tứ Xuyên nha!”

Cô có lẽ nghe quá nhiều lời ca ngợi, hờ hững cười, không phản ứng gì, đột nhiên nói: “Tòanhà thương mại rộng lớn này là sản nghiệp của tập đoàn Tạ thị, chị biết không?”

Tân Ý Điền rất kinh ngạc, lần đầu tiên cô nảy sinh một nhận thức tương đối rõ ràng đối với tài sản mà Tạ Đắc sở hữu. Cậu như vậy, cô càng không thể chọc vào. Cho nên lúc Vương Nghi Thất hỏi cô có tham dự tiệc sinh nhật của Tạ Đắc không, cô lắc đầu, “Không đi, ngày mai chị còn có công tác. Chỉ là sinh nhật mà, năm nào cũng có, lần sau đi cũng như thế.”

Sau khi nghe cô nói xong, khóe miệng Vương Nghi Thất khẽ nhếch, nhoẻn một nụ cười khá tế nhị, ngụ ý trong đó làm Tân Ý Điền hơi bất an.

Vương Nghi Thất vừa lấy muỗng khuấy cà phê vừa nói: “Sinh nhật Tạ Đắc không phải năm nào cũng tổ chức, em biết anh ta nhiều năm như vậy, chỉ có năm nay mới gióng trống khua chiêng tổ chức một lần. Em cứ nghĩ anh ta giống như trước đây, đều trải qua sinh nhật trong phòng làm việc. Có điều trước đây, chị cũng không ở trong nước.” Nói xong ngẩng đầu nhìn cô, tỉ mỉ quan sát biến đổi trên mặt cô.

Tân Ý Điền rũ mắt nhìn chằm chằm tách sứ trắng tinh, trầm ngâm một hồi mới hỏi: “Còn em? Có đi không?”

“Em? Em chưa từng nhận được thiệp mời, sao mà đi? Nói chung là không thể không mời mà lại đến. Anh ấy không muốn thấy em như vậy, em đương nhiên phải thức thời một chút. Làm người phải biết điều.” Cô tự giễu nói.

Tân Ý Điền có thể rõ ràng cảm nhận được cô ta đối với Tạ Đắc tình cũ chưa dứt. Song không biết vì nguyên do gì, thái độ Tạ Đắc đối với cô ta rất tệ, từ chuyện thiệp mời sinh nhật lại có thể nhìn ra manh mối. Cô nhớ đến vụ Hà Chân nói Tạ Đắc đánh cô ta, lẽ nào đúng là thật sao? Một khi sự việc ầm ĩ xảy ra thì không thể vãn hồi, danh dự Tạ Đắc bị hao tổn, bởi vậy đối với cô ghi hận trong lòng?

Tân Ý Điền trở lại khách sạn, còn đang suy nghĩ cô ta và Tạ Đắc tại sao lại chia tay.

Buổi tối vẫn không ngủ được. Rõ ràng đã quyết định không đi, nhưng mà theo mỗi phút mỗi giây trôi qua, đấu tranh nội tâm càng lúc càng dữ dội. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đi cũng không sao, không phải chỉ là tham dự Party sinh nhật ư, ở nơi đông người, trước mặt đông đảo khách khứa, chẳng lẽ cậu ta làm gì được cô? Nhận thiệp mời không đi, huống chi là đích thân người ta đưa tới, quá không nể mặt người ta rồi. Một giọng khác nhắc nhở cô, cẩn thận lúc quyết đoán thì không thể quyết đoán, không thì tự chịu rắc rối, Tạ Đắc không phải người thường, hành sự luôn luôn ngoài dự đoán mọi người, thủ đoạn của cậu ta, cơ bản cô chống đỡ không nổi.

Ngày hôm sau thức dậy, đầu cô đau không dứt, vốn định hẹn gặp vài sinh viên, Hà Chân thấy cô không khỏe, thay cô hủy hẹn. Cô ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy, thực ra cũng không có ngủ, bất quá nằm trên giường trằn trọc, do dự.

Không thể cứ như vậy, cô quyết định xem phim rạp phân tán tư tưởng. Xem xong phim ra ngoài, đã năm giờ chiều, khí nóng trên đường chưa tan đi. Cô đứng trên phố rộn ràng nhộn nhịp, một người lại một người lướt qua cạnh cô, nhìn như gần ngay trước mắt, kì thực xa cuối chân trời. Ánh nắng mặt trời sáng ngời nóng rực của ngày hè chiếu trên đỉnh đầu, đầu tóc đen nhánh bị phơi nắng đến nóng hổi, cả người cô bị phơi nắng đến choáng đầu hoa mắt.

Cảnh tượng như quen thuộc. Năm đó, cô và cậu, cùng một chỗ, trải qua một mùa hè nóng bức, yên tĩnh. Hồi ức lũ lượt kéo về, khiến cô trở nên cảm tính, mềm mại. Nhắm mắt lại, cô dường như có thể ngửi thấy mùi hương của mùa hè năm đó, thời gian buổi chiều kéo dài, trong gió thoang thoảng mùi lá sen, hoa bồ công anh rơi lả tả trên đất. Họ trẻ trung như thế đấy.

Cô quyết định đi dự tiệc.

Cấp tốc chạy về khách sạn trang điểm, thay quần áo, kết quả là đến muộn. Cô không có thói quen đến muộn, ngược lại giận chính mình làm việc không dứt khoát. Cô giả vờ như từ trong toilet đi ra, hít sâu một hơi, phóng khoáng tự nhiên đi vào đại sảnh, vì vậy không ai chú ý tới cô. Kiểu cách bữa tiệc vượt xa tưởng tượng của cô, người người trang phục lộng lẫy, cao quý ưu nhã. Bên trong thậm chí có phóng viên, thợ chụp ảnh, loang đèn flash chớp không ngừng. Có lẽ trong đám khách khứa có không ít nhân vật nổi tiếng, dẫn dụ tin tức truyền thông đến.

Người trong đại sảnh rất nhiều, cô tạm thời không tìm được Tạ Đắc, điều này làm cô thở dài một hơi. Có thể là do tâm lý lo sợ nhát gan quấy nhiễu, làm cô cảm giác đối diện cậu trễ một khắc cũng tốt rồi. Cô một đường vội vã, tìm một góc không ai để mắt đến ngồi xuống nghỉ ngơi. Một lát sau, âm nhạc vang lên, Tạ Đắc xuất hiện dưới ánh sáng lóng lánh của đèn thủy ngân, khoác tay cô gái tên Đường Dịch mà lần trước cô gặp, nhanh nhẹn tiến vào sàn nhảy.

Cô không cách nào hình dung được cảm nhận của mình. Cho dù là mất mát, cô cũng không có tư cách. Cô cảm thấy bản thân mình dằn vặt một ngày một đêm này hoàn toàn không cần thiết. Cô đã nhận định vấn đề nghiêm trọng quá rồi, điều này khiến cô thấy hơi buồn cười. Với chỉ số thông minh của TạĐắc trên thương trường làm gì cũng thuận lợi, cậu lẽ nào không rõ bản thân nên lo lắng những việc nào? Cậu lẽ nào nhìn không thấy những chướng ngại vật chắn ngang giữa hai người? Cậu lẽ nào lại ngốc hơn cô, không biết phải chọn lựa thế nào?

Cô nói với chính mình, mày đừng nhìn cậu ấy như đứa trẻ nữa, cậu so với bất kỳ người nào thì cũng có thủ đoạn cay độc, nếu không hôm nay cậu cũng sẽ không thành công làm cho hàng loạt nhân vật có máu mặt đến Thượng Lâm muốn đến dự sinh nhật của người thanh niên hai mươi hai tuổi.

Cô đem quà tặng mà cô đã lựa chọn rất lâu gửi cho nhân viên phục vụ, nhờ anh ta chuyển lại cho Tạ Đắc, chán nản rời khỏi. Bước chân của cô lúc này nặng nề hơn, như ngàn cân, nặng đến nỗi cô không có cách nào nhấc chân. Một chiếc taxi vừa lúc chạy đến, đứng ở cửa xe, cô chờ người khách xuống, liền chui vào, dùng hết sức lực ngã vào ghế.

Hết hơi hết sức quay về khách sạn, cô nói với chính mình, lọc những thứ này hoặc mất đi hoặc che giấu tâm tình tiêu cực không nên có, giống như máy xử lý nước tinh khiết. Tự thôi miên mình như vậy, cô dần dần thiếp đi.

—————-

[11] kỳ lợi đoạn kim: hai người đồng lòng thì có thể đủ sắc bén để cắt vàng.